Mùng 8 tháng 6.
Bầu trời trong xanh, thời tiết ấm áp mang theo gió nhè nhẹ, cây cối xanh tốt, tiếng ve kêu, tất cả đều như bức tranh tràn đầy sức sống.
Thành phố Thanh Thành.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kì thi tuyển sinh đại học, buổi chiều là thi Tiếng anh - môn thi cuối cùng.
Đồng hồ treo trong phòng thi chậm rãi di chuyển tới số 12 thì tiếng chuông cuối cùng vang lên.
" Đinh đinh đinh ---"
Một vị giám thị đứng ở trên bục giảng, nói rõ ràng từng chữ: " Cuộc thi chấm dứt, yêu cầu các thí sinh dừng bút và giữ trật tự."
Mặt khác, giám thị lục tục đi thu bài thi.
Đan Ý ngồi hàng cuối cùng của phòng thi gần cửa sổ, buông bút trong tay, hai tay rời khỏi mặt bàn.
Cô nhìn thoáng qua đáp án tiếng Anh trên phiếu bài thi của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng thi nằm trên tầng 6 nên có thể quan sát hết được khuôn viên trường học.
Ngày thường sân điền kinh rất huyên náo nhưng lúc này lại không có một bóng người, ánh mặt trời đỏ rực chiếu lên mặt đường nhựa, hai hàng cây nhãn bị gió nhè nhẹ thổi qua, lá cây lay động, sặc sỡ.
Tựa như cuốn phim điện ảnh được quay chậm, Đan Ý tuyên bố cuộc sống Trung học của cô đã chấm dứt.
Trên bục giảng, giám thị kiểm tra lại số lượng bài thi sau đó bỏ vào trong túi niêm phong cẩn thận, lúc này mới nói: " Tốt lắm, tất cả thí sinh có thể khỏi phòng thi".
Cuối cùng cũng được giải phóng, các thí sinh đều đứng dậy đi về.
Đan Ý thu dọn đồ đạc rồi theo đám đông rời đi.
Hành lang rộn ràng nhốn nhao, cô chậm rãi đi xuống tầng 1.
Dưới tầng 1 khu dạy lớp 12 có rất nhiều người đứng.
Có một hàng dài thông báo tuyên truyền, trong đó thông tin về "sinh viên tốt nghiệp xuất sắc" có rất nhiều người đang vây xem.
Phần đông vây quanh là tấm ảnh giấy màu xanh, ở giữa tất nhiên là vị trí C, trong đó xếp thứ nhất là hai nam sinh rất chói mắt.
Đều tóc đen ngắn, ánh mắt, lông mày sắc sảo, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, làm cho người ta không thể rời mắt.
Chẳng qua tướng mạo hai người làm cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, một nóng - một lạnh, người tuấn tú - kẻ lạnh lùng.
Bên phải phong trần tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, gương mặt góc cạnh, vẻ mặt tươi cười hết sức tùy tiện.
Bên trái nước da trắng lạnh, mặt mày sạch sẽ, ngũ quan sắc sảo, đường cong gương mặt ưu việt, đôi con ngươi đen láy, khóe môi hơi mím.
Ánh mắt Đan Ý dừng trên vị trí xếp thứ nhất phía bên trái.
Phía bên dưới viết thông tin cá nhân:
[ năm 2015, Đường Tinh Chu, Đại học Thanh Thành- khoa toán học.]
Bên cạnh là tiếng thảo luận của mấy nữ sinh.
" A a a a a Đường Tinh Chu thật đẹp trai!"
" Trình Tinh Lâm bên cạnh cũng thật sự đẹp trai! ' Nhất trung song tử tinh' đúng là không thể che được."
(*Song tử tinh: tên cp Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm).
"Hừm, Trình Tinh Lâm vốn là cùng một khóa với chúng ta chẳng qua người ta lớp 11 đã được cử đi học ở Thanh Đại."
" Đường Tinh Chu cũng được cử đi Thanh Đại, đáng tiếc tớ không sinh cùng năm, không thể học cùng khoa với anh ấy."
"Tớ muốn thi vào Thanh Đại! Muốn tiếp tục theo chân học cùng trường với bọn họ quáaa."
" Song tử tinh dũng cảm, nữ sinh Nhất Trung vinh viễn đi theo!"
' Nhất Trung song tử tinh' chỉ Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm trên bảng danh dự của trường, là hai nhân vật phong vân của Nhất Trung.
Được mệnh danh là ' song tử tinh' bởi vì trong tên của hai người đều có chữ 'Tinh'.
Bọn họ trừ bỏ diện mạo cùng tình cách bất đồng còn lại kinh nghiệm nhân sinh tương tự nhau, giống nhau đều là người ưu tú, đều chính là những học thần.
Từng là 'Nhất Trung song tử tinh' mê hoặc không ít trái tim của nhiều cô gái.
Năm trước hai người đồng thời nhập học vào đại học Thanh Thành, Đường Tinh Chu lấy thân phận trạng nguyên tiến vào khoa khoa học tự nhiên của đại học Thanh Thành, còn Trình Tinh Lâm thì được cử đi học.
Tuy bọn họ đã tốt nghiệp nhưng truyền thuyết về bọn họ đến nay vẫn còn lưu truyền, vẫn là đối tượng thảo luận trong những giờ ra chơi của học sinh Nhất Trung.
Đan Ý nghe mấy lời nói này của đám nữ sinh, trên mặt lúc này mới lộ ra nét tươi cười, làm cô nhớ tới trước kia.
Năm lớp 11 cô quen biết Trình Tinh Lâm, hai người học cùng lớp khoa học tự nhiên, vẫn là quan hệ bàn trên bàn dưới.
Lúc đó còn có Lộ Dĩ Khương và Trác Khởi, khi đó bốn người bọn họ trong lớp có mối quan hệ thật sự rất tốt.
Chẳng qua sau này Lộ Dĩ Khương đi du học, Trình Tinh Lâm được cử đi học, còn cô lựa chọn con đường sinh viên nghệ thuật nên chuyển sang ban xã hội học.
Còn lại mình Trác Khởi ở lại ban tự nhiên.
" Đan Ý?"
Một giọng nam đánh vỡ những suy nghĩ của cô, đem cô kéo lại thực tại.
Đan Ý theo âm thanh nhìn về phía người gọi: " Trác Khởi?"
Thật sự, nhắc tào tháo, tào tháo tới.
Nam sinh tên Trác Khởi mặc bộ đồng phục của học sinh, áo trắng quần dài đen, trên cổ thắt cà vạt sọc đen, lỏng lẻo mang theo cảm giác đẹp trai không kiềm chế được.
Một vai anh đeo cặp màu đen, xuyên qua đám người đi đến trước mặt cô, lộ ra nụ cười sáng lạn: " Đã lâu không gặp"
Đan Ý: " Nhớ không lầm thì trước buổi chiều xem phòng thi đã gặp qua rồi?"
Bầu không khí lâu ngày không gặp bạn tốt nháy mắt sụp đổ.
Trác Khởi: "...!"
Hắn mạnh mẽ than vãn: " Ha, này không phải một ngày không gặp như cách ba thu sao?"
Đan Ý nghiêng người lướt qua hắn, rời khỏi bản tuyên truyền, sau đó chậm rãi nói: " Tớ với cậu lấy đâu ra ba thu mà có thể cách"
Từ khi Lộ Dĩ Khương cùng Trình Tinh Lâm không còn ở Nhất Trung, từ bốn người giờ chỉ còn lại hai.
Tuy rằng hai người khác khoa nhưng đều học cùng một tầng, khi tan trường hoặc có hoạt động ngoại khóa cũng sẽ gặp mặt đối phương, cho nên tình bạn hữu nghị của bọn họ được kéo dài bởi hai người họ.
Trác Khởi hắc hắc cười hai tiếng, bước nhanh đuổi kịp, cùng sánh vai đi với cô.
Bộ dáng tựa như vô tình mở miệng nói: " Ý tỉ, làm bài thế nào?"
Đan Ý đưa ra đáp án bảo thủ: " Còn tốt"
Với lại được cộng thêm điểm bài chuyên nhanh của cô, trong lòng vẫn có chút an tâm.
Hơn nữa khoảng thời gian khoảng thời gian học tập chăm chỉ nhất của cô cũng là năm ba trung học, vì mục tiêu cô không dám buông lỏng.
" Cậu thì sao?"
Trác Khởi vẫn là một bộ dạng tùy ý trả lời: " Không khác bình thường là mấy."
Đan Ý biết anh nói chuyện có chút dè dặt, cô đại khái cũng biết trình độ của Trác Khởi như thế nào.
Thanh Thành là một trường Trung học trọng điểm, hàng năm thành tích học tập đều rất cao, nhất là ban trọng điểm.
Trác Khởi lại là người trong ban trọng điểm khoa họa tự nhiên, không thể nào kém được.
Hai người vừa đi vừa nói ra đến cổng, bên ngoài cổng đầy người đều là cha mẹ tới đón con cái.
Trong đó hình như có cha mẹ Trác Khởi.
Anh nhìn tin nhắn trên di động, nhìn phía đám đông tìm tòi: " Sao mẹ tớ cũng đến đây, không phải đã bảo không cần tới sao?"
Đan Ý: " Có người tới đón cậu mà còn không hài lòng à?"
Cô vỗ vỗ bả vai của Trác Khởi, chỉ bên trái cổng trường học nói: " Tớ có chút việc phải đi trước."
.......