Một số câu trả lời dường như đã có sẵn, như là:
Cô biết anh không thích ăn cay.
Cô biết anh là người Thanh Thành.
Cô cũng biết địa chỉ nhà anh nằm ở đâu.
Tựa như việc anh cũng biết cô thích ăn chân gà, thích ăn sườn xào chua ngọt.
Biết cô học toán không tốt.
Biết khi căng thẳng cô hay bị nói lắp.
"Đan Ý." Đường Tinh Chu kêu một tiếng tên cô.
Nhưng chính tiếng gọi này lại càng làm cho Đan Ý thêm khẩn trương.
Anh không phát hiện ra cái gì chứ?
Đầu óc Đan Ý xoay chuyển nhanh chóng, vắt hết óc nghĩ nên bịa ra chuyện gì.
"Cái kia, tôi, tôi đang giúp giáo sư sắp xếp đồ vật này nọ ở trong phòng, không, không cẩn thận nhìn thấy thông tin đăng ký của anh, trên đó không phải ghi địa chỉ của nhà anh sao?"
Đường Tinh Chu vô cùng thích thú ngắm nhìn bộ dạng này của cô, "Ồ?"
"Vậy mà em còn nhớ rõ."
Bọn họ một người thì năm cuối cấp ba, một người thì học lớp 11.
Một người năm hai, một người năm nhất.
Làm thế nào lại tình cờ nhìn thấy bản thông tin đăng kí.
Đường Tinh Chu lúc này mới bất chợt nhận ra, có một vài chuyện mình vẫn luôn xem nhẹ.
"Tôi, tôi trí nhớ tương đối tốt." Đan Ý ấp úng một lúc, nhưng lần này phản ứng rất nhanh, còn lôi hai người khác ra làm lá chắn, "Ví dụ như địa chỉ của Trình Tinh Lâm và Trác Khởi, tôi đều nhớ hết."
Cô nói xong sợ anh không tin, lại chỉ chỉ bên kia, "Nhà của Trình Tinh Lâm rất dễ nhớ, hướng bên đó..."
Vừa nghe đến tên Trình Tinh Lâm, sắc mặt Đường Tinh Chu liền trầm xuống.
Anh không muốn nghe cô nói đến cậu ta, cũng như không muốn biết nhà cậu ta ở đâu nên liền kết thúc cuộc trò chuyện trước, "Em vào đi, tôi đi đây."
Đan Ý thu tay về, "Ồ, vậy về cẩn thận."
"Đúng rồi, anh đi thẳng về phía bên trái đường khoảng 300m là có bến xe buýt, xe 368 sẽ chạy qua đó..."
Giọng nói cô nhỏ dần.
Đan Ý một tay ôm mặt.
Sao cô lại để lộ ra lần nữa!
Còn đề cập đến tuyến xe buýt mà anh thường đi về nhà nữa.
"Anh, anh mau về đi, bà ngoại tôi gọi đi ăn cơm rồi, tôi đi đây." Nói xong, cô không dám nhìn Đường Tinh Chu, giống như một con thỏ đang chạy trốn, thoáng cái liền mất hút.
Nhanh đến mức Đường Tinh Chu chỉ có thể nhìn thấy bóng cô chạy trối chết.
Nam sinh rất nhanh liền không nhìn thấy thân ảnh của cô.
Cô dễ bị nói lắp khi hồi hộp, phải bồi thêm một câu nữa để trốn tránh không trả lời.
*
Đan Ý làm việc bán thời gian trong cửa hàng tiện lợi một tuần, kiếm được một khoản tiền nhỏ, đủ chi phí để sinh hoạt.
Sau đó ở nhà làm trạch nữ vài ngày.
Để không làm hỏng tâm trạng vui vẻ suốt kì nghỉ đông, gần tới ngày đi học lại cô mới dám lên hệ thống của trường để tra kết quả điểm thi cuối kỳ.
Cô không lo về các môn học khác, nhưng chỉ có một môn học mà cô không yên tâm nhất.
Đan Ý bật máy tính lên, vào trang trường, tay phải đè con chuột lại, kéo xuống từ từ, hồi hộp đến nỗi hô hấp gần như dừng lại.
Sau đó ánh mắt dán chặt vào ô "Mô hình toán học và ứng dụng", tầm mắt cô bắt đầu dịch dần sang bên phải, thấy số tín chỉ là "2", giảng viên là "Đường Cơ" và điểm số là...
70 điểm!
Đan Ý trừng lớn mắt, nhìn đi nhìn lại vài lần.
Thật là 70 điểm!
Cô không những không rớt môn, mà còn cao hơn điểm tối thiểu tận 10 điểm!
Quả thực unbelievable! (Không thể tin nổi)
Vẻ mặt Đan Ý hào hứng, gửi ảnh chụp màn hình điểm của môn này vào cuộc trò chuyện nhóm "F4".
Cô muốn cho Trình Tinh Lâm nhìn thật rõ cái này.
Cô muốn vả mặt câu nói của cậu ta lúc trước "Cậu buông tha cho toán đi".
【9:57】: ha ha ha ha ha ha cũng có một ngày toán học bị tớ chinh phục.
【9:57】: Cho hỏi một câu, còn có ai được như vậy!
Người trả lời tin nhắn đầu tiên chính là Trác Khởi.
【Giấc mộng của các thiếu nữ Thanh đại】: Ý tỷ thật trâu bò!
Trình Tinh Lâm vừa vặn cũng đang online, rất nhanh đã bay vào nói.
Nhưng lời nói đều hoàn toàn khác với Trác Khởi.
【Lemon】: Điểm cuối kỳ được cộng thêm điểm từ những bài kiểm tra.
【Lemon】: Về phần điểm ra như này, chúng thường là những điểm thiện cảm.
【9:57】: Những điểm kia cũng là do nỗ lực của tớ, tớ tự hào!
【9:57】: Cậu nói câu sau cho rõ, cái gì mà điểm thiện cảm?
【Lemon】: Điểm của cậu, hẳn là số điểm thấp nhất kể từ khi chú Đường đi dạy.
【Lemon】: Không tin, hãy hỏi những người tham gia khóa học này đi.
Điểm tối thiểu cũng phải 85 trở lên.
【Lemon】: Đó là đủ rõ ràng rồi, cậu là người xếp thứ nhất từ dưới lên.
Ba câu như ba mũi tên hung hăng đâm thẳng vào ngực Đan Ý.
Hơn nữa cô phát hiện chính mình cũng không phản bác lại được.
Nháy mắt Đan Ý cảm thấy 70 điểm kia nhìn thật chói mắt.
Cô vẫn nên buông tha cho toán học thôi.
Sự nghiệp giảng dạy của giáo sư Đường đã bị cô làm mất uy tín.
Quả thật tội lỗi mà.
*
Vào cuối tháng hai, Thanh đại bắt đầu đi học lại.
Các môn học học kỳ II của sinh viên năm nhất cũng tương tự như học kỳ I, chúng đều là các môn chuyên ngành cộng với môn tự chọn.
Đan Ý lần này phá lệ mà chọn môn một cách cẩn thận, tuyệt đối không chọn môn nào có liên quan đến toán.
Cũng may lần này không trượt tay, cô đã thành công chọn các môn liên quan đến chuyên ngành của mình.
Tất cả đều diễn ra một cách hoàn mỹ.
Nhưng đôi khi cô sẽ gặp giáo sư Đường ở trường, thì ông luôn nhìn cô tủm tỉm cười rồi chào.
Đan Ý mỗi lần như vậy đều lộ ra vẻ chột dạ tươi cười chào lại ông.
Hiếm thấy Đường giáo sư còn nhận ra được cô, chắc có lẽ con 70 điểm của cô làm cho thầy ấy có ấn tượng sâu sắc?
Có lẽ số lần gặp mặt Đan Ý có chút nhiều nên bạn tốt của giáo sư Đường – Trình Lam giáo sư khoa tiếng Trung cũng phát hiện ra ẩn tình.
"Lão Đường, tôi phát hiện ra ông rất thích chào hỏi mấy cô bé xinh đẹp, lúc về tôi sẽ nói với chị dâu." Ông ấy trêu trọc nói.
Đường Cơ nhìn ông ấy hừ lạnh một tiếng, "Ông rõ ràng là ghen tị."
Trình Lam: "Tôi ghen tị với ông cái gì, những sinh viên khoa tiếng trung của chúng tôi ngoại hình cũng được đó."
Đường Cơ: "Ghen tị với tôi sắp có con dâu."
Câu trả lời mà Trình Lam trăm ngàn lần cũng không nghĩ tới, ông thiếu chút nữa đem cơm trong miệng phun ra ngoài, vẫn duy trì hình tượng đẹp đẽ của mình với tư cách là một giảng viên.
"Con dâu ông? Sinh viên thường cùng ông chào hỏi?"
"Ừ hứ."
Trình Lam không tin, "Ông nói rõ được không? Tôi nắm bắt tin tức ở trường rất nhanh đấy, có nghe được tin đồn Tinh Chu đứa trẻ kia hẹn hò với cô gái nào đâu."
Nói đến đây, Đường Cơ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Nó nói không chừng sẽ bắt người ghi vào sổ hộ khẩu nhanh thôi."
Trình Lam nói ra điều mình còn nghi vấn: "Nhưng Tinh Chu nhà ông không phải tính xuất ngoại hay sao? Sao có thể bắt cóc người ta vào sổ hộ khẩu được?"
Xuất ngoại - hai chữ này làm cho Đường Cơ trầm mặc một hồi.
Nội bộ khoa đã có quyết định, sang năm họ có dự án hợp tác với đại học Harvard, hiện đang trong giai đoạn chuẩn bị.
Có một danh sách cho sinh viên trao đổi, về cơ bản đã định là Đường Tinh Chu rồi.
Hơn nữa đây cũng là một cơ hội hiếm có.
Điều này có nghĩa là Đường Tinh Chu sẽ ra nước ngoài vào năm ba, anh sẽ ở đó trong hai năm.
Dự án bận rộn, trên thực tế không có thời gian nghỉ ngơi.
Làm sao có thể yêu đương khi mình không có thời gian nghỉ?
Lời nhắc nhở của người bạn tốt khiến Đường Cơ nhận ra vấn đề.
Vì thế sau khi về nhà, ông ngay lập tức hỏi con trai mình đã có tính toán gì chưa.
Lúc này trong phòng, Đường Tinh Chu đang ngồi đọc sách ở bàn học, Đường Cơ gõ cửa một cách tượng trưng, nhận được câu trả lời của anh mới bước vào.
Phòng con trai rất đơn giản, chủ yếu là màu đen và trắng.
Dễ thấy nhất là bức tường danh dự cạnh bàn học, nơi treo đầy các huy chương giải thưởng, còn có một cái mô hình.
Đường Tinh Chu ngẩng đầu lên nhìn ba mình một cái, sau đó lại cúi đầu đọc tiếp.
Đường Cơ vào phòng câu đầu tiên hỏi là: "Con trai, con làm gì vậy?"
Đường Tinh Chu: "Đọc sách."
"...."
Câu hỏi vô nghĩa, câu trả lời cũng vô nghĩa.
Đường Cơ nhìn anh đang cầm quyển sách tiếng anh trong tay, đoán hỏi: "Con đang chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL vào tháng sau à?"
Đường Tinh Chu vâng một tiếng, ý thức được lời mở màn này cũng không đơn giản, anh đem quyển sách khép lại, để lên mặt bàn.
Sau đó nghiêng người nhìn về phía Đường Cơ, đem một chiếc ghế dựa kéo lại gần.
Đường Tinh Chu chỉ chỉ, "Ba, ba ngồi đi, tìm con có chuyện gì?"
Đường Cơ thuận thế ngồi xuống, hai tay đặt lên đầu gối, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Đường Tinh Chu cũng không thúc giục ông, cứ như vậy im lặng chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Đường Cơ mở miệng nói: "Trường ta sang năm có một hạng mục hợp tác với đại học Harvard, con có biết chuyện này không?"
Đường Tinh Chu gật đầu: "Con biết, giáo sư Ngô có nói qua cho con rồi."
"Vậy con có tính toán gì chưa?" Đường Cơ cảm thấy hỏi như vậy có chút vòng vo, vì vậy ông nói thẳng vào vấn đề: "Ba sẽ hỏi thẳng, con có muốn đi không?"
Ông không nghe được câu trả lời ngay lập tức của Đường Tinh Chu.
Thiếu niên cúi đầu, như đang tự hỏi, không nhìn thấy rõ được sắc mặt.
Đường Cơ phân tích cái lợi cái hại cho anh nghe, "Con trai, nói thật, ở góc độ của ba mà nói, đây là một cơ hội rất khó mới có được, Harvard có một số giáo sư rất có uy tín trong lĩnh vực hình học vi phân.
Con có thể học hỏi được nhiều kiến thức ở đó."
"Nhưng là...."
Nhưng là phải đi hai năm, nói dài cũng không phải dài mà ngắn cũng không phải ngắn.
Cũng không biết con dâu ông có thể chấp nhận được hay không?
Hiện tại hai đứa nó cũng chưa nói chuyện yêu đương, ngộ nhỡ con dâu ông chạy theo người khác thì phải làm sao?
Nhưng nếu bây giờ hai đứa ở bên nhau, chúng nó sẽ sớm phải yêu xa.
Như vậy có vẻ không tốt, nhưng cũng không phải là xấu.
"Con trai, ba tôn trọng sự lựa chọn của con."
"Ban đầu con chọn con đường toán học, ba thấy con đã bỏ ra rất nhiều công sức..."
Có lẽ toán học trong mắt người ngoài thoạt nhìn rất nhàm chán lại còn tẻ nhạt nữa, nhưng đối với những người thực sự thích toán học, toán học có thể khiến họ hạnh phúc và đạt được cảm giác thành tựu.
Mỗi câu đố được giải quyết, mỗi thử nghiệm thành công được chứng minh, đều là một thu hoạch mới.
Đường Cơ rất thích một câu nói của cố nhân: "Dãy số trễ không lệch tâm, có thể dò ra hình dáng, có một số có thể suy ra.*"
(*Câu nói này của nhà toán học Zu Chongzhi.
Bản dịch: Quy luật chuyển động của thiên thể không phải là những điều bí ẩn hay khó nắm bắt.
Có các cơ quan vật lý để quan sát cà thử nghiệm, và dữ liệu để tính toán và suy đoán.
Chỉ với sự siêng năng, chúng ta mới có thể hoàn thành những điều mà người bình thường không làm được, làm được những điều mà người khác không thể làm được, và tạo ra một con người siêng năng hoàn hảo nhất.)
Trong thế giới hàng ngàn người này, toán học là một tồn tại kỳ diệu.
Đường Cơ nói đến đây liền dừng lại, ông đứng dậy vỗ vai Đường Tinh Chu: "Đã đến giờ mẹ con phải uống thuốc rồi, ba đi tìm bà ấy đây."
Khi ông quay người lại, Đường Tinh Chu gọi ông, "Ba."
"Con tự có chừng mực."
Đường Cơ nghe được lời này của anh là đủ rồi.
*
Học kỳ hai dường như trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã tới tháng năm.
Chủ nhật là mùng bảy, cũng chính là sinh nhật tuổi 19 của Đan Ý.
Ngày này cũng không có gì đặc biệt, nó cũng chỉ là một ngày bình thường mà thôi.
Đan Ý cùng ba người trong ktx ban ngày lên lớp, buổi tối tới Haidilao dùng bữa, ăn no nê, cuối cùng phải dựa vào tường đi ra.
Sau đó bọn cô lại đi hát Karaoke, hát đến 11 giờ mới quay về trường học.
Bốn người nói nói cười cười dọc theo đường đi về.
Đến dưới tòa ktx, dì trông coi ktx đã gọi Đan Ý lại.
Dì ấy nhận ra bọn họ, trước đó vòi nước trong phòng của các cô bị hỏng, và dì ấy đã đưa cho họ một mẫu đơn yêu cầu sửa chữa, Đan Ý đã điền nó.
Khi dì tự quản nhìn thấy tên của cô còn cảm thấy rất đặc biệt, Đan Ý - thiện ý (ý tốt).
Hơn nữa vẻ ngoài còn rất xinh đẹp, tính cách cũng không tồi, mỗi lần trở về ktx, đi đến cửa thấy có người, đều ngọt ngào chào bà ấy một tiếng "Dì".
Dì ktx ngăn cô lại, đưa một cái túi đang đặt trên bàn, bà ấy nói giọng Quảng Đông, "Có một cậu đẹp trai đến dặn dì đưa cái này lại cho con, còn nói 'Cậu ấy có việc gấp phải đi'."
Mộc Cận sau khi nghe xong liền ở một bên giúp cô phiên dịch lại, "Dì ấy nói vừa rồi có anh đẹp trai tới, đưa đồ cho cậu, nói mình có việc gấp phải đi."
Mộc Cận sau khi nói xong phản ứng đầu tiên chính là: "Có phải là Chu thần không?"
Thực ra Đan Ý cũng nghĩ đến anh đầu tiên.
Nhưng nghĩ lại, điều đó có vẻ khó xảy ra.
Hai người đã ít gặp nhau kể từ đầu học kỳ này, nếu có tình cờ gặp nhau thì cũng không nói được mấy lời đã vội vàng rời đi, lúc tình cờ gặp nhau, nghe nói dạo này anh ấy bận ôn thi và thi đấu nên thường không ở trường.
Nhưng khi Đan Ý cầm chiếc túi, nhìn thấy dòng chữ "Người nhận: Đan Ý" được viết trên một tờ giấy dán ở bên ngoài, thì cô đã xác định người đó chính là anh.
Bởi vì cô nhận ra chữ viết của Đường Tinh Chu.
Cô không lập tức mở ra, nói với dì tự quản một tiếng "Cảm ơn".
Về đến phòng, cô nhẹ nhàng đặt túi xuống, lấy đồ bên trong ra xem.
Đó là một chiếc hộp màu hồng có thắt nơ bên ngoài, trông rất đẹp.
Đan Ý chậm rãi mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền đang nằm yên trong hộp.
Màu bạc, với một tiểu tinh cầu treo ở giữa và một ngôi sao ở phía dưới.
Tinh xảo mà đơn giản nhưng rất xinh đẹp.
Hơn nữa rất hợp với thẩm mỹ của Đan Ý.
Nhìn sợi dây chuyền, hai chữ vũ trụ và vì sao chợt hiện ra trong đầu cô.
Trụ tinh, tinh chu.
(Ngôi sao vũ trụ, con thuyền ngôi sao)
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ý Ý nhà chúng ta không hổ danh là sinh viên khoa xã hội, năng lực lý giải quá đỉnh!.