Chấp Chưởng Thần Quyền

Diệp Cảnh Long kinh ngạc, lẩm bẩm:

- Kỳ quái, bây giờ về nhà làm gì?

- Thế nào?

Nghe Diệp Cảnh Long lầm bầm, Mạnh Văn Tuệ bên cạnh hỏi.

- Không biết xảy ra chuyện gì, ca ta gọi điện thoại bảo chúng ta bây giờ về nhà một chuyến.

Diệp Cảnh Long không hiểu, chỉ nhún vai nói:

- Còn nói lát nữa sẽ có người đón chúng ta về.

- Bây giờ về nhà sao?

Mạnh Văn Tuệ cũng khó hiểu, cũng khẩn trương nói:

- Nhưng... Quan hệ của chúng ta còn chưa nói với người trong nhà...

- Đừng lo lắng, ca ta đã ở nhà, lại bảo chúng ta quay về, chỉ sợ đã sớm nói qua với cha mẹ rồi.

Diệp Cảnh Long cười trấn an, nói:

- Không có chuyện gì, cha mẹ ta rất tốt mà.

- Chúng ta dù sao cũng phải xin phép nghỉ chứ?

Mạnh Văn Tuệ bình tĩnh lại, cười nói:

- Cũng không thể không xin phép lại trực tiếp đi về chứ?

- Các ngươi về nhà?

Nghe được Mạnh Văn Tuệ và Diệp Cảnh Long nói với nhau, bạn cùng phòng Mạnh Văn Tuệ hỏi vào:

- Là trở về gặp cha mẹ chồng sao?

Mạnh Văn Tuệ đỏ mặt, nói:

- Ngươi nói cái gì đó...

Lúc này trong phòng ăn tiếng người huyên náo, mấy người bọn họ nói chuyện tự nhiên không có truyền quá xa, Mạnh Văn Tuệ nói:

- Là ca ca Cảnh Long gọi điện bảo chúng ta về nhà...

- Xin hỏi vị nào là Diệp Cảnh Long?

Ngay lúc Mạnh Văn Tuệ đỏ mặt chuẩn bị giải thích một phen, ở cửa ra vào căn tin có bốn đại hán mặc đồ tây mang kính râm đen, thân cao một mét tám lăm đi vào căn tin, hắn vừa vào làm cho sinh viên trong căn tin áp lực lớn lao.

Nhưng mà hắn vừa hỏi thăm, sinh viên trong căn tin an tĩnh lại, lúc này đại hán hỏi lại lần nữa:

- Xin hỏi ai là Diệp Cảnh Long?

- Diệp Cảnh Long?

Mạnh Văn Tuệ ngẩng đầu nhìn bạn trai của mình, cảm thấy chấn động.

Mà Diệp Cảnh Long nhìn thấy bốn đại hán ăn mặc như thế thì giật mình, lúc này quên lời của Diệp Dương Thành, sắc mặt cảnh giác đứng lên, chần chờ một lúc rồi nói:

- Ta là Diệp Cảnh Long, các ngươi là...

Một ít sinh viên biến sắc, còn tưởng có phần tử xã hội đen xông vào trường trả thù.

Nhưng mà cảnh tiếp theo làm người trong phòng ăn chấn kinh, chỉ thấy Diệp Cảnh Long tỏ thân phận của mình, bốn đại hán nhìn qua hắn, lập tức đi qua.

Nhưng mà những sinh viên cho rằng sắp có huyết án xảy ra, bốn đại hán lại đứng cách Diệp Cảnh Long thì dừng lại, khom người nói:

- Nhị gia, chúng ta là người lão bản phái tới, lão bản bảo chúng tôi tiếp ngài và bạn gái về nhà.

- Nhị... gia?

Nghe bốn đại hán gọi mình như thế, Diệp Cảnh Long như lọt vào sương mù, nhưng mà nghe tới chuyện về nhà thì hắn hoàn hồn lại, chần chờ nói:

- Các ngươi là người ca ta phái tới?

Một đại hán gật đầu, bộ dáng khiêm cung.

Hơn nữa nhớ tới Diệp Dương Thành điện thoại lúc nãy, Diệp Cảnh Long cũng tin tưởng lời bốn người này, nhưng mà khi quay đầu nhìn bát cơm chỉ mới ăn một nửa, chần chờ nói:

- Có vội hay không? Nếu không vội thì chờ ta ăn cơm xong chứ?

...

Diệp Cảnh Long, Mạnh Văn Tuệ và bốn đại hán rời khỏi căn tin, lưu lại đám sinh viên kinh ngạc nhìn theo, ngơ ngác nhìn bóng lưng sáu người rời đi.

Mà hai nữ sinh giành chỗ cho hai người lúc này ánh mắt biến hóa, thấp giọng nói:

- Nhị gia? Lão bản? Ca ca? Khó trách hai người bọn họ lại có tiền chuyển ra ngoài, nhưng mà nha đầu Văn Tuệ lọt vào nhà có tiền rồi, ăn mặc quần áo bình thường như thế làm sao...

Sững sờ thật lâu, thẳng tới khi đám người Diệp Cảnh Long biến mất khỏi tầm mắt, không khỏi lắc đầu, kết luận:

- Có bệnh!

Dựa theo tư tưởng của nàng, nếu có bạn trai trâu bò như thế, cũng nên tiêu tiền như nước a, làm sao tự làm khổ mình như vậy? Ăn mặc quần áo bình thường, trang sức trên người cộng lại chỉ sợ chưa tới ba trăm đồng.

Mà bạn cùng phòng với Diệp Cảnh Long lúc trước nhìn theo, hắn kinh ngạc đứng lên nói:

- Móa, thì ra trong nhà tiểu tử này có tiền như thế, còn... Con mẹ nó hắn còn mượn ta hai trăm?

Diệp Cảnh Long ít xuất hiện tới cực điểm, tương phản với những nhận thức lúc trước, những người không biết trong lòng có vị chua, bảo tiêu đi theo, lão bản, nhị gia... Những xưng hô này làm bọn họ cảm thấy rất xa xôi.

CÙng lúc đó không chỉ Diệp Cảnh Long, đồng thời Lâm Mạn Ny, Vương Tuệ Tuệ, Trần Thiểu Thanh cũng gặp được cảnh tương tự.

Lâm Mạn Ny lúc này đang dự hợp trong trấn nhỏ cách huyện Ôn Nhạc ba trăm dặm, kết quả nhận điện thoại của Diệp Dương Thành chưa tới hai phút thì có bốn người đột nhiên đi vào, hộ tống nàng rời khỏi trấn nhỏ, lên xe đi tới trấn Bảo Kình.

Vương Tuệ Tuệ đang ở trong văn phòng tập đoàn Diệp thị, bị bốn đại hán mang ra đi, cùng đi còn có Lưu Phương Hoa.

Mà Trần Thiểu Thanh cũng buồn bực, hắn nghe điện thoại của Diệp Dương Thành, còn đang tham gia cuộc hợp trọng yếu của chính phủ, kết quả vừa tắt điện thoại với Diệp Dương Thành, chưa tới một giây sau có bốn người đẩy cửa đi vào, còn chưa chờ hắn mở miệng, trực tiếp dẫn hắn rời khỏi phòng hợp.

Làm cho Trần Thiểu Thanh kinh ngạc là, hội nghị bị cắt đứt nhưng thị ủy, bí thư, phó thị trưởng thường vụ lại cười tủm tỉm, không có ý ngăn cản.

Diệp Dương Thành gọi điện xong, mấy trăm thần sứ cấp hai lĩnh mệnh rời đi, kết quả một đám người bị thần sứ mang lên xe, tới khi lên xe bọn họ còn đang mơ hồ, căn bản không biết Diệp Dương Thành đang làm cái quỷ gì?

Nhưng mà trong trạng thái này, phàm là thân hữu của Diệp Dương Thành đều mang lên xe, không quản ngươi có chuyện gì, về nhà trước nói sau.

- Cửu Tiêu Thần Điện diện tích tổng thể trước mắt đạt một ngàn cây số vuông, chỉ cần vật liệu đầy đủ thì có thể dung nạp mấy trăm vạn người cùng sinh hoạt, lúc này đại quân quỷ vật đột kích địa cầu, tuy đã làm tốt đón dánh, nhưng mà không ai cách nào cam đoan không có nửa phần sai lầm.

- Xem ra phòng ngừa chu đáo, trước đưa thân hữu lên Phù Không Thần Điện đã, lại thông tri lãnh đạo các quốc gia, mang nhân tài đỉnh cấp trong nước tới Phù Không Thần Điện tránh né tai họa.

- Không xảy ra vấn đề thì khá tốt, vạn nhất xảy ra vấn đề, những người bị dời lên Phù Không Thần Điện chính là hy vọng cuối cùng của địa cầu. Nhưng mà ta có phải buồn lo vô cớ hay không?

Nói xong, Diệp Dương Thành quay đầu nhìn qua thần sứ cấp hai, cười hỏi:

- Các ngươi cảm thấy chuyện này xử lý thế nào?

- Chuyện này...

Mấy thần sứ cấp hai lần đầu đi theo bên cạnh Diệp Dương Thành, bọn họ vui sướng và kích động, nhưng nhiều hơn chính là khẩn trương, sợ không cẩn thận nói sai sẽ rước lửa giận của Diệp Dương Thành.

Hiện tại nghe Diệp Dương Thành hỏi thăm, bọn họ nhìn nhau, trong đó một thần sứ cấp hai bộ dáng chừng ba mươi tiến lên một bước, cẩn thận nói:

- Chủ nhân, cái gọi không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, cho dù địa cầu cuối cùng không có chuyện gì, cũng không nên lãng phí quá nhiều tài nguyên.

- Mà đầu nhập nhỏ bé đổi lấy một phần hy vọng tuyệt xử phùng sinh, tiểu bộc cảm thấy chuyện này có thể thực hiện, cũng cần thiết phải làm.

Nói tới đây Diệp Dương Thành giơ tay phân phó:

- Như vậy chuyện này giao cho ngươi đi phụ trách, mau chóng thông tri các quốc gia báo cáo danh sách nhân tài, trải qua nghiệm chứng không sai thì lập tức đưa người an trí ở Phù Không Thần Điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui