Chấp Chưởng Thần Quyền

Lâm Mạn Ny gật đầu, nói:

- Ta... Ta đi thăm cha mẹ!

Người Diệp gia đã chuyển tới Phù Không Thần Điện, ở cách nơi này chừng ba trăm mét, Lâm Mạn Ny cảm thấy nội tâm rối loạn, có lẽ nên đi tìm cha mẹ và hai đứa em nói chuyện, tâm sự, chỉ có như thế mới giảm bớt cảm xúc khẩn trương này.

Diệp Dương Thành nhìn bọn họ rời đi, cuối cùng chỉ thở dài, cuối cùng dặn dò mấy thần sứ chăm sóc bọn họ cho tốt, sau đó vung tay quay về Hoa Hạ Thần Điện.

...

- Chủ nhân, tin tức trực tiếp đã sẵn sàng, Dong Dong an ài hơn mười truyền thông lớn liên hợp lại đưa tin, mỗi người xem ti vi trên địa cầu đều có thể xem thịnh hội ngày mai.

Triệu Dong Dong xuất hiện trước mặt Diệp Dương Thành, cúi người báo cáo:

- Hơn nữa tin tức tương quan đã thông báo, trước mắt rất nhiều người biết chín giờ rưỡi sáng giờ Bắc Kinh sẽ có thịnh hội hiếm thấy xuất hiện.

Triệu Dong Dong báo cáo, Diệp Dương Thành thỏa mãn gật đầu, nói:

- Đưa tin thế nào, tến hành trực tiếp, vấn đề nhỏ xử lý tốt chưa?

- Vâng, đã chuẩn bị sẵn sàng!

Triệu Dong Dong vừa cười vừa nói.

- Không tệ!

Diệp Dương Thành cười cười, dời ánh mắt khỏi Triệu Dong Dong, nhìn qua Hình Tuấn Phi, hỏi:

- Bên ngươi thế nào? An bài thỏa đáng chưa?

- Chủ nhân, lão bộc cũng an bài thỏa đáng với lính canh rồi.

Hình Tuấn Phi một thân long bào màu đen nhanh chóng hạ thấp người đáp:

- Lần thịnh hội này thần ngục phái người tới đều do lão bộc tự chọn, hai phán quan, năm mươi ngục tốt bắt người, tám mươi lính canh hành hình, trước mắt đã chờ xuất phát.

- Rất tốt!

Diệp Dương Thành ngồi trên bảo tọa, nhìn qua Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập, Trương Ngọc Thiến ba người, hỏi:

- Chuyện các ngươi thế nào rồi?

- Chủ nhân, tiểu bộc phụ trách chế định vũ khí theo yêu cầu!

Đường Thái Nguyên suy nghĩ và nói:

- Vốn chúng ta chuẩn bị chọn dùng vũ khí nóng làm nguyên hình, cấu tạo một ít vũ khí tương lai, nhưng sau khi trải qua thương nghị đã chọn vũ khí lạnh!

Nói xong Đường Thái Nguyên đưa một thanh trường thương dài một mét tám ra, toàn thân tỏa ra màu tử kim sắc, hắn nói

- Trong cán thương có dòng điện quấn quanh lập lòe, tuy lực sát thương chính thức không có nhưng lại phi thường dọa người.

Thấy Diệp Dương Thành gật đầu khẳng định với tạo hình trường thương này, Đường Thái Nguyên mới bình tĩnh lại, trong tay huyễn hóa ra một kim cung vòng óng, lúc này nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Kim cung này không có lực sát thương chính thức, nhưng trải qua rèn luyện có thể thông qua kim cung diễn luyện, vụng trộm công kích, chỉ cần dùng năng lượng khống chế hình dáng mũi tên, không sợ không hù chết người!

Ba phút sau, Đường Thái Nguyên lấy từng món vũ khí ra, hăn giới thiệu chúng với Diệp Dương Thành, mặc dù đều là lòe loẹt không có lực sát thương bao nhiêu, nhưng dọa người thì quá tốt.

Vì vậy Đường Thái Nguyên làm việc được Diệp Dương Thành thừa nhận, cảm thấy mỹ mãn lui qua một bên.

Lúc này Tống Lâm Lập và Trương Ngọc Thiến đi ra, khom người với Diệp Dương Thành, Tống Lâm Lập nói:

- Chủ nhân, hai tiểu bộc phụ trách trang phục, chủ yếu dùng khôi giáp làm chủ.

Nói xong Tống Lâm Lập huyễn hóa ra áo goáp màu tím pha bạc cực đẹp, cái khác không nói, áo giáp này góc cạnh gai nhọn bao phủ các nơi, làm cho người ta cảm thấy đáng sợ.

Tống Lâm Lập nói:

- Chủ nhân, áo giáp này chúng ta tham khảo nhiều tư liệu, cuối cùng chọn ra hình dáng cuồng dã, hung hãn làm phong cách chủ đạo...

Lúc này Trương Ngọc Thiến và Tống Lâm Lập dùng hơn mười phút mới miễn cưỡng giới thiệu không dưới bốn mươi bộ chiến giáp, cuối cùng không quen chỉ định trang phục và đạo cụ đi kèm, cũng có thêm tọa kỵ của các thần sứ, đó là một đóa tường vân tỏa ra kim quang mông lung.

Đối với Đường Thái Nguyên, Tống Lâm Lập ba người đã hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Dương Thành vui vẻ, gật đầu nhìn qua Tiểu Thương Ưu Tử và Vương Minh Khi, nói:

- Hai người thì sao?

- Chủ nhân, chúng ta đương nhiên chuẩn bị tốt.

Tiểu Thương Ưu Tử cười dí dỏm, thi lễ xong và nói:

- Ưu Tử ghi bản thảo diễn thuyết tường tận, kể cả lời dạo đầu, quá trình giới thiệu và kết cúc, ma Vương Minh Khi phụ trách tăng hào khí toàn trường, chuyện này phải xem hắn rồi.

- Khục!

Bị Tiểu Thương Ưu Tử trả lời làm ho khan một tiếng, Diệp Dương Thành trợn mắt ý bảo hai người đứng qua một bên.

Lúc này không cần Diệp Dương Thành gọi tên, Sở Minh Hiên đứng sau lưng Tiểu Thương Ưu Tử hai người, chủ động bước lên báo cáo:

- Chủ nhân, lão bộc cũng chuẩn bị xong rồi, tổng cộng ba mươi con Hồng Chủy Khuê Lợi Á Tước tiến hóa chung cực làm đầu đàn, diễn luyện ba mươi trận doanh Hồng Chủy Khuê Lợi Á Tước, mỗi trận doanh là mười vạn con.

- Sau Hồng Chủy Khuê Lợi Á Tước, lão bộc an bài kim điêu, chúng sẽ tạo thành mấy ngàn trận hình tam giác nhỏ, đảm bảo uy phong lẩm lẩm.

- Không trung lão bộc bỏ qua côn trùng, chỉ dùng Mặc Đại Vương Tiểu Ô đi tiên phong, theo sát đó là cự hấu, cá cờ, cá xacdinh...

- Lục địa lấy chó làm chủ, dùng mèo làm phụ, lão bộc hạ lệnh tắm rửa chúng sạch sẽ, cho ăn no lên tinh thần, mặt khác...

Sở Minh Hiên không ngừng báo cáo, thẳng tới khi nói xong thì thở sâu, hạ thấp người nói:

- Lão bộc an bài những thứ này.

Sở Minh Hiên lui ra sau, cuối cùng là Ngô Chấn Cương bước ra, báo cáo:

- Chủ nhân, tiểu bộc bên kia không có chuyện gì, đã bàn giao xong rồi, thịnh hội ngày mai chấm dứt, các lãnh đạo quốc gia sẽ lên sóng truyền hình công bố tin tức, tiểu bộc cũng phân bố nhiều Hồng Chủy Khuê Lợi Á Tước tới các nơi trấn áp náo loạn...

Đám thần sứ không ngừng báo cáo tin tức của mình, Diệp Dương Thành lúc này gật đầu đứng lên, nói:

- Được rồi, đi xuống chuẩn bị đi, cách chín giờ rưỡi còn ba tiếng rưỡi...

Thời gian ba giờ rưỡi, toàn bộ thế giới đang làm những gì? Chỉ sợ không ai nghĩ tới trong ba giờ rưỡi các lãnh đạo quốc gia đang xoắn xuýt, đang buồn rầu.

Trong đó mấy lãnh đạo Trung Quốc cũng bởi vì lựa chọn nhân tài mà lâm vào sầu lo, khác biệt duy nhất là bản thân bọn họ không cần sầu lo quá nhiều.

- Diệp tiên sinh cho chúng ta một trăm ba mươi vạn danh ngạch, hiện tại bị lựa chọn chỉ mới hai mươi bảy vạn sáu ngàn sáu trăm tám mươi chín người bao gồm các ngành nghề, còn thừa lại hơn một trăm vạn danh ngạch, nên đưa ai vào đây?

Đường Quốc Nghiệp nghiêm túc nhìn qua mọi người, ngưng trọng nói:

- Nhân tài đỉnh cấp số lượng có hạn, hơi kém một chút nhiều như cá diếc sang sông.

- Đúng thế, lần này có hơn hơn một trăm vạn danh ngạch này cho ai đây?

Vương Bằng Sơn đứng lên, nói:

- Trước mắt chỉ chọn ra hơn hai mươi bảy vạn người, bao gòm các ngành máy tính, sinh vật, năng lượng mới, máy móc, thô mộc, địa lý... Tất cả những ngành chúng ta nghĩ ra đều chọn nhân tài đỉnh cấp nhất, nhưng mà danh ngạch hơn một trăm vạn nên cho ai vào? Các người có nghĩ ra không?

- Nếu không chúng ta lại chọn ra từ những người còn lại đi!

Hàn Thái Bình đứng lên, suy nghĩ rồi nói:

- Dựa theo độ tuổi, giới tính mà so sánh, chọn những người trẻ tuổi mới tốt, thẳng tới khi nhồi đủ số người mới thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui