Chấp Chưởng Thần Quyền

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, cám ơn ngươi trước đó đã cứu trợ ta.

Nói xong liền khom người chào, sau đó trên cái bàn tròn bên cạnh Diệp Dương Thành xuất hiện một đống thú hạch Thú Vương!

- Nơi này tổng cộng có hai mươi chín miếng thú hạch Thú Vương, là ta từ từ tích góp từng tí một nhiều năm qua.

Victor Moore vô cùng chân thành nói:

- Ta hy vọng có thể đi theo bên cạnh ngài, cho dù cách mười ngày chỉ có thể thanh tĩnh mấy giờ, ta cũng đủ hài lòng... Xin Diệp Dương Thành Thần Hoàng đáp ứng ta.

Nói xong, Victor Moore ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Diệp Dương Thành, khuôn mặt thành khẩn:

- Ta không muốn sống đần độn nữa, chỉ có ngài, mới có thể mang cho ta hi vọng vĩnh viễn thanh tĩnh.

Đó là đôi mắt to lóe sáng cỡ nào! Trong lòng Diệp Dương Thành than thở một tiếng, ừ, nể tình hai mươi chín miếng thú hạch Thú Vương ở đây, ta sẽ thu ngươi làm tiểu đệ!

- Victor Moore Thần Hoàng không cần như thế, nếu có thể làm được, ta nhất định sẽ hết sức cứu trị ngươi.

Diệp Dương Thành mỉm cười gật đầu, giống như một trưởng giả đại công vô si hơn nữa còn hiền lành vạn phần.

Câu trả lời của hắn, lại đổi lại một trận cảm kích của Victor Moore Thần Hoàng, trong tình trạng thanh tĩnh hắn hết sức hiểu được, hiện tại ở Vũ Không đại lục người có thể cứu hắn cũng chỉ còn lại một mình Diệp Dương Thành, nếu như hắn không nắm chặc cơ hội..., nói không chừng không cần mấy ngày sẽ biến thành chủng loại của Tạp Lỗ Khâu trước lúc thanh tĩnh! Thay vì như vậy, chi bằng được ăn cả ngã về không.

Hơn nữa, Tạp Lỗ Khâu có vận khí, được những dị thú kia phái ra biển sâu tới đại lục tìm Diệp Dương Thành gây phiền toái, vì vậy..., hắn mới chiếm được hi vọng tái sinh.

Nhưng nếu như Victor Moore hắn biến thành bộ dạng như vậy thì sao? Chưa nói đến Diệp Dương Thành có thể cứu hắn hay không, chỉ riêng chuyện có thể rời khỏi biển sâu hay không chính là một vấn đề thiên đại, huống chi...

Cho dù như Tạp Lỗ Khâu may mắn được Diệp Dương Thành khôi phục thần trí, nhưng hắn vẫn phải trở về biển sâu, tiếp tục ở ngoài mặt giả làm một con chó săn trung thành... Cho đến khi Diệp Dương Thành tìm được phương pháp xử lí có thể hoàn toàn ổn định độc tố bên trong cơ thể bọn họ mới thôi.

Đây cũng là tình huống Victor Moore không cách nào giải thích, nói như thế nào đây? Không tự do, không bằng chết! Vì tự do, giao ra chút thú hạch làm thù lao thì có thể tính là cái gì? Khoản sổ sách này, Victor Moore vẫn có tính toán, dù sao hắn không cảm thấy mình thua lỗ, đây mới là chuyện trọng yếu nhất.

Cho nên, trong không gian thứ nguyên của Diệp Dương Thành lại mạnh mẽ tăng thêm hai mươi chín miếng thú hạch Thú Vương.

Như vậy mông lung lừa gạt thú hạch Thú Vương, Diệp Dương Thành cũng không có nửa điểm gánh nặng trong lòng, dù sao mỗi một lần hắn thi triển vài loại pháp thuật như Định Hồn thuật, cũng phải tiêu hao không ít thần nguyên, mặc dù một lần thu phí hai ba miếng thú hạch Thú Vương thật sự là quá đắt, nhưng... Ngu sao không cầm!

Hiện tại ở Vũ Không đại lục còn có vài con Hằng Cổ thú dữ tồn tại, chỉ dựa vào thực lực vị thần trung giai lúc này của Diệp Dương Thành, một khi gặp phải mấy con thú dữ Hằng Cổ..., hắn còn có thể chạy đến đâu? Hơn nữa, nhìn loại thế cục phát triển hiện tại, mâu thuẫn giữa dân bản xứ loài người ở Vũ Không đại lục với dị thú đã đến trình độ không cách nào hóa giải, sớm muộn gì cũng sẽ có một cuộc đại quyết chiến.

Việc Diệp Dương Thành đang làm bây giờ, chính là trước khi đại quyết đấu bộc phát, tận lực đề cao thực lực của mình đến trình độ vị thần cao giai, bởi vì chỉ có đến thực lực vị thần cao giai, hắn mới có tư cách khiêu chiến với mấy con thú dữ Hằng Cổ, mới xem như đứng ở thế bất bại chân chính!

Vì vậy, bất luận là vì ngàn tỷ sinh linh đáng thương của Vũ Không đại lục, hay là vì tính mạng của bản thân Diệp Dương Thành, cử động thu vớt thú hạch Thú Vương của hắn, cũng trở nên quang minh rất nhiều.

Ít nhất Diệp Dương Thành không có cảm giác mọi chuyện không ổn, ngược lại cảm giác mình đã làm một chuyện rất thông minh.

Những thú hạch Thú Vương này lưu lại trong tay các nghị viênThần Hoàng cũng không có gì dùng, chỉ có thể được cho là một loại hóa tệ lưu thông tiến hành giao dịch, nhưng rơi vào trong tay Diệp Dương Thành hắn thì sao? Đây chính là thật sự lợi dụng! Ít nhất, ừ, ít nhất không lãng phí của trời cho.

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, chỗ này của ta cũng có mấy tử tôn cần phải trợ giúp.

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, ta biết chuyện này đối với ngươi mà nói thật khó khăn, nhưng....

- Nơi này là mười tám miếng thú hạch Thú Vương, cứu trị hai người ta liền đưa thêm ba miếng....

Có Vera Nika, August và Victor Moore phối hợp, mấy vị Thần Hoàng còn lại cũng ngồi không yên, rối rít đứng dậy tỏ vẻ mình cũng nguyện ý cung cấp thú hạch Thú Vương, chỉ cần Diệp Dương Thành nguyện ý giúp tử tôn bọn họ, thú hạch Thú Vương không là vấn đề!

Dĩ nhiên, gấp gáp nhất không phải là những Thần Hoàng mạnh nhất, mà là một trong hai Thần Hoàng bình thường của nghị viện tối cao, Kanu Bisali Thần Hoàng.

Bản thân hắn không thể tấn chức Thần Hoàng mạnh nhất, cần cứu trợ dĩ nhiên không phải là con cháu đời sau của hắn, mà là chính bản thân hắn!

Càng là đại nhân vật, lại càng quý trọng cái mạng nhỏ của mình, dưới thôi động của không khí hiện trường, Kanu Bisali làm sao còn dám trầm mặc?

Vì tính mạng của mình, vì mình không thay đổi thành bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Tạp Lỗ Khâu...

- Diệp Dương Thành Thần Hoàng, chỗ này của ta có ba mươi tư miếng thú hạch Thú Vương, là ta tích góp trong gần vạn năm qua, nếu như ngài có thể trợ giúp ta...

Kanu Bisali thật sự bỏ hết vốn ban đầu, vì mạng sống, vì tự do, giao ra tất cả thú hạch Thú Vương, có thể tính là gì?

Kết quả là, trên mặt Diệp Dương Thành chất đầy thần sắc làm khó, nhưng trong lòng cũng đã cười nở hoa...

- Trong tay hiện giờ đã có hai trăm bảy mươi ba miếng thú hạch Thú Vương rồi, còn thiếu hai mươi bảy miếng là có thể tấn chức vị thần cao giai!

Thú hạch của Chân Linh dị thú, cũng chính là thú hạch của dị thú cấp Thú Vương ở Vũ Không đại lục, tổng số ở khắp Vũ Không đại lục thật ra cũng không ít, điểm này, không bao lâu sau khi Diệp Dương Thành tới Vũ Không đại lục cũng đã biết.

Nhưng biết thì biết, mặc dù sự thật tổng số thú hạch vượt ra ngoài dự tính bày ra trước mắt, nhưng muốn lấy được những thú hạch này, mạnh mẽ cướp lấy hiển nhiên là không được, dù sao Diệp Dương Thành còn chưa phải tồn tại vô địch ở Vũ Không đại lục, vạn nhất trở thành tấm bia cho mọi người chĩa vào, chẳng phải là quá oan uổng hay sao?

Cho nên ý nghĩ ban đầu của Diệp Dương Thành là mình sẽ đích thân đi săn giết dị thú Thú Vương, dùng cái này thu hoạch số lượng thú hạch Thú Vương mình cần có, đồng thời cũng không trêu chọc tới dân bản xứ loài người ở Vũ Không đại lục.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui