Chấp Chưởng Thần Quyền

Triệu Dung Dung cầm xấp tài liệu từ chỗ Dương Đằng Phi quay về Bảo Kinh Trấn, xuất hiện trong phòng của Diệp Dương Thành. Vương Minh Kỳ mới thăng cấp xong vội quỳ xuống.

Vương Minh Kỳ cung kính nói:

- Linh thị Vương Minh Kỳ kinh chào linh sử đại nhân.

Ngay trước mặt Diệp Dương Thành, Vương Minh Kỳ cần biểu đạt lòng kính ý với Triệu Dung Dung.

Diệp Dương Thành không có nhiều cảm giác, nàng chỉ thấy hơi là lạ, như thể có thứ vô hình ngăn cách từng tầng từng tầng. Cảm giác này rất lạ lùng.

Triệu Dung Dung nhìn Vương Minh Kỳ quỳ xuống chào hỏi, nàng nhẹ gật đầu, lại khom lưng hai tay giơ tư liệu đưa đến trước mặt Diệp Dương Thành.

Triệu Dung Dung cung kính nói:

- Chủ nhân, đây là tư liệu Dương Đằng Phi đã sửa sang lại. Dương Đằng Phi nhờ ta chuyển lời với chủ nhân là những quan viên trong danh sách có người tội không đáng chết đã được đánh dấu bằng bút đỏ.

Diệp Dương Thành cười khẽ, gật đầu, càng vừa lòng Dương Đằng Phi hơn. Chuyện gì Dương Đằng Phi cũng nghĩ trước, xử lý thích đáng thay Diệp Dương Thành. Nếu có thêm vài thuộc hạ giống như Dương Đằng Phi thì sau này Diệp Dương Thành sẽ rất nhẹ nhàng.

Diệp Dương Thành nhận lấy túi hồ sơ Triệu Dung Dung đưa, hắn im lặng cởi dây cột, lôi ra chồng văn kiện tài liệu. Phần trên là bộ tư liệu quan viên bảy thị trấn Diên Đãng Trấn, bên dưới là tư liệu mấy thị trấn khác trong Ôn Nhạc huyện, và tài liệu về quan viên trong thị trấn. Những tài liệu này gồm một bộ ba phần.

Diệp Dương Thành không biết nên nói cái gì, Dương Đằng Phi càng lúc càng giống quân sư quạt mo.

Diệp Dương Thành hỏi Dương Đằng Phi lo tài liệu quan viên bảy thị trấn Diên Đãng Trấn chủ yếu vì diện tích khu vực quản lý mới phủ lên bảy thị trấn này. Nhưng Dương Đằng Phi phòng ngừa chu đáo, sửa sang luôn tài liệu quan viên nơi khác, một lần giải quyết mọi điều Diệp Dương Thành cần.

Nếu tối nay Diệp Dương Thành tẩy bảy thị trấn, thăng cấp thần cách lên ngũ giai, khu vực quản lý lại khuếch trương thì hắn không cần kêu Dương Đằng Phi nhanh chóng sửa sang tài liệu quan viên chỗ khác, có thể trực tiếp ra tay.

Nghĩ đến đây khóe môi Diệp Dương Thành cong lên, cười khẽ.

Tài liệu rất dạy, Diệp Dương Thành tốn một tiếng qua loa xem xong tài liệu quan viên. Như Dương Đằng Phi đã nói, trong đây có khá nhiều quan viên tuy rằng tham ô nhưng tội không đáng chết.

Huống chi Diệp Dương Thành không định đuổi tận giết tuyệt quan trong Bảo Kinh Trấn. Xử lý sạch những quan tham lớn, lại diễn vởt kịch giết gà dọa khỉ là đã đủ. Chỉ cần có hiệu quả chấn nhiếp lòng người là mục tiêu của Diệp Dương Thành đã hoàn thành hơn phân nửa.

Diệp Dương Thành không trông chờ tất cả quan viên thanh liêm, nhưng ít ra phải thanh lý hết quan tham lớn chiếm hầm cầu không đi, chỉ biết thịt cá dân chúng mà không làm việc. Còn lại tham nhỏ thì cho bọn họ thấy kết quộc của quan tham lớn, từ nay ném chuột sợ vỡ đồ, rụt vòi hoặc đi đâu đó, Diệp Dương Thành không cần biết.

Diệp Dương Thành đọc chồng tư liệu hơn một tiếng, trong đầu dần điều chỉnh kế hoạch.

- Tối nay bắt đầu từ Hồng Hải Trấn.

Diệp Dương Thành nói với Triệu Dung Dung, Vương Minh Kỳ:

- Trao cho hai người thần quyền điều động côn trùng. Bảy thị trấn này mỗi nơi có một đội ong vàng đóng giữ, vì tránh cho đánh rắn động cỏ, hành động đêm nay cần làm đồng bộ.

Vương Minh Kỳ, Triệu Dung Dung cùng quỳ xuống, cung kính nói:

- Xin chủ nhân ra lệnh.

Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát:

- Bạch Hà Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn do Dung Dung phụ trách.

Diệp Dương Thành lấy tài liệu quan viên bốn thị trấn đưa cho Triệu Dung Dung, mở miệng nói:

- Trong tài liệu có ghi kỹ càng mấy quan viên phạm tội. Mặc dù đa số không có chứng cứ trực tiếp nhưng chắc chắn có thật, hễ đánh dấu bằng bút hồng nếu nghiêm trọng thì cảnh cáo, bị thương nhẹ, bị thương nặng. Hễ không có đánh dấu bằn bút đó thì trực tiếp xóa sổ, để lại chứng cứ phạm tội của đám quan này tại hiện trường để cảnh cáo người khác.

Triệu Dung Dung cung kính gật đầu, nói:

- Dung Dung đã biết.

Triệu Dung Dung đứng dậy, khom lưng, hai tay giơ cao nhận lấy tài liệu quan viên Bạch Hà Trấn, Vụ Hồ Trấn, Bảo Kinh Trấn, Diên Đãng Trấn Diệp Dương Thành đưa cho. Triệu Dung Dung đứng bên cạnh Diệp Dương Thành.

- Hồng Hải Trấn, Đại Giang Trấn, Vinh Phù Trấn giao cho Vương Minh Kỳ phụ trách.

Diệp Dương Thành lại lấy tài liệu quan viên ba thị trấn cho Vương Minh Kỳ, nói:

- Hành động cụ thể giống Dung Dung, nhưng hai người nhớ kỹ, không thể lộ mặt, biết chưa?

Triệu Dung Dung, Vương Minh Kỳ đồng thanh kêu lên:

- Dung Dung / Minh Kỳ đã hiểu.

- Xin chủ nhân yên tâm!

Diệp Dương Thành nhẹ gật đầu, ngáp dài, phất tay nói:

- Minh Kỳ đi ra ngoài điều động côn trùng trước, Dung Dung thì... Cùng ta ngủ một giấc.

Vương Minh Kỳ, Triệu Dung Dung không cảm thấy có gì không ổn, vẻ mặt tự nhiên đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Vương Minh Kỳ lắc47e biến mất. Triệu Dung Dung cũng lắc người nhưng không biến mất mà biến quần bò, áo sơ mi thành sa trắng mỏng trong suốt.

Bắt đầu từ bốn giờ chiều chẳng hiếuao trên bầu trời Ôn Nhạc huyện ngưng tụ khí túc sát. Mặc dù vạn dặm không mây nhưng đám quan Ôn Nhạc huyện, đặc biệt là quan tham lớn cảm thấy lòng nặng nề như có tảng đá vô hình đè ép, làm bọn họ lo sợ bất an.

Nhưng đám người nghĩ tới nghĩ lui không cảm thấy mình làm lỗi gì, ở đâu. Huống chi chuyện này không tiện nói ra ngoài, chỉ có thể gặm nhấm cảm xúc bất an, mặt ngoài thì cực kỳ bình tĩnh.

Bọn họ không biết cái chết sắp buông xuống, đám quan tham vẫn thoiả mái sống những dây phút cuối cùng bóc lột dân chúng, không có tiền thì đừng hòng làm việc, có tiền dù không có việc cũng mời vào.

Ngày troi qua, cuộc sống như cũ, giống mọi khi đến giờ tan tầm một chiếc xe công không nên dùng việc riêng bị các đồng chí lãnh đạo bụng bia nghênh ngang lái đi. Đám quan tham lớn rời khỏi chỗ làm nhưng không về nhà ngay.

Bọn họ vội vàng thu tiền, xã giao và... ôm em út.

Dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao là thế giới xa hoa trụy lạc, lãng phí. Dân chúng bình thường sống ngày tháng nhỏ nhoi. Đám quan thì lúc nào cũng muốn moi móc thứ vốn nên thuộc về dân nghèo để căng phồng túi tiền riêng.

Thế giới hiện thực luôn đầy bất đắc dĩ. Dù luôn bị đưa tin lên báo đài nhưng chẳng thể dao động địa vị đám quan, bởi bên trong có mạng lưới quan hệ rất lớn. Đám sâu mọt ký sinh trong tấm lưới này, đắc ý, vênh váo hút máu.

Diệp Dương Thành ngồi trong nhà, thông qua ảnh quan viên trong tài liệu, sử dụng Cửu Tiêu thần cách xác định vị trí của bọn họ. Triệu Dung Dung và Diệp Dương Thành tâm linh tương thông nên vô cùng thuận lợi tìm được vị trí của đám quan.

Nhưng Vương Minh Kỳ vẫn là linh thị, không có năng lực tâm linh thương thông với Diệp Dương Thành. Vương Minh Kỳ tùy thân mang theo điện thoại dị động, tùy thời chờ chỉ thị mới nhất của Diệp Dương Thành. Nơi nhận điện thoại không được trước mắt bao người, Vương Minh Kỳ phải tìm góc khuất tránh cho ai nhìn thấy một chiếc di động lơ lửng trong không khí gây ra rắc rối không cần thiết.

- Đới Hoành Huy: Thư ký chính ủy Hồng Hải Trấn, bốn mươi sáu tuổi, cao một thước bảy, nặng một trăm kẻ hai ký. Ngày mười chín tháng bốn năm hai ngàn không trăm lẻ ba điều nhiệm chức thư ký chính uy Hồng Hải Trấn. Ba năm trước nhận bốn trăm vạn hối lộ của Tinh Diệu tập đoàn, xử lý đất đai đầu cầu bảy thôn Hồng Hải Trấn, xảy ra xung đột với thôn dân tạo thành ba chết mười chín bị thương. Khi đó có nhạc phụ là ủy viên chính ủy, ăn kết với nhiều nơi nên thoát khỏi tội danh.

Một thư ký chính ủy trấn nho nhỏ mà sau lưng dính líu đến một số lớn quan viên. Diệp Dương Thành nhìn giới thiệu về Đới Hoành Huy, hắn khẽ thở dài.

Diệp Dương Thành chợt nhớ một câu:

- Tra tham quan thì mất đảng, không tra quan tham thì mất nước.

Đây là lời bạn học nói, giờ Diệp Dương Thành nhấm nháp kỹ, hơi hiểu ẩn ý.

Trong đầu Diệp Dương Thành thông qua Cửu Tiêu thần cách tìm ra vị trí của Đới thư ký. Diệp Dương Thành móc di động ra bấm dãy số của Vương Minh Kỳ.

Vương Minh Kỳ bắt máy, Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói:

- Đới Hoành Huy, thư ký chính ủy Hồng Hải Trấn, trước mắt ở trong phòng riêng số bốn không chín karaoke lầu bốn bar Hồng Phong ở Hồng Hải Trấn. Mang theo tài liệu đi tìm hắn.

Vương Minh Kỳ đã đến Hồng Hải Trấn, gật đầu lên tiếng:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Vương Minh Kỳ dùng pháp thuật che đi di động và tài liệu quan viên, cầm hai thứ này biến thành luồng khói lao nhanh hướng bar Hồng Phong.

Mười ong vàng theo sau Vương Minh Kỳ.

Nỗi lòng bất an càng lúc càng dày đặc, tâm tình Đới Hoành Huy nặng nề. Nhưng các nữ tiếp viên có mặt trong phòng riêng, Đới Hoành Huy không tiện nổi sùng, gã kiềm nén bất an tiếp tục trêu đùa với các nữ tiếp viên mặt bình thường nhưng ngực to.

Trên bàn đặt mấy bình rượu đỏ, rượu tây. Một nam một nữ đi chung với Đới Hoành Huy. Nam mặc đồ tây, giày da, hơn ba mươi tuổi. Nữ mặt mày thanh tú, khoảng hai mươi tuổi.

Đới Hoành Huy nồng nhiệt tán tỉnh với em út xong quay đầu nhìn nam nhân mặc đồ tây:

- Tiểu Lưu.

Đới Hoành Huy ngượng nghịu nói:

- Chuyện của ngươi rất khó giải quyết, liên lụy quá nhiều nơi, nhấc lên một cái là kéo theo một chuỗi...

Nam nhân mặc đồ tây mỉm cười nói:

- Đới thư ký, tối nay chúng ta chỉ nói chuyện trăng gió.

Nam nhân mặc đồ tây cầm lấy một vật đựng trong túi đen từ tay thiếu nữ ngồi bên cạnh, gã vừa nói vừa nhét nó vào tay Đới Hoành Huy.

Đới Hoành Huy là cáo già, nhận lấy cái túi, tay rung một chút là nhận ra ngay bên trong chứa vàng lá.

- Ha ha ha ha ha ha! Được rồi, chỉ nói chuyện trăng gió, không nói thứ khác.

Vẻ ngượng nghịu biến mất, Đới Hoành Huy cười nói:

- Có chuyện gì ngày mai ngươi đến văn phòng của ta nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui