Chấp Chưởng Thần Quyền

- Không cần qua rõ ràng.

Diệp Dương Thành nghe Dương Đằng Phi nói xong cười thoải mái:

- Hai bộ biệt thự, khẩu vị của hắn lớn thật.

Diệp Dương Thành nói xong ngoái đầu nhìn Tống Lâm Lập rồi lại ngó sang Ngô Chấn Cương.

Diệp Dương Thành nói với Ngô Chấn Cương:

- Ngươi đi Long Khẩu Khu một chuyến tìm thư ký khu ủy này, chiếm xác của hắn. Sau này hãy làm nhiều chuyện tốt cho dân chúng Long Khẩu Khu đi.

Đến lúc này Dương Đằng Phi đã hiểu tại sao Diệp Dương Thành kêu lão sắp xếp danh sách, tư liệu các quan viên. Đối với những gì Diệp Dương Thành sắp đặt Dương Đằng Phi tuyệt đối không chỉ trỏ góp lời.

-...

Ngô Chấn Cương được phân công cho nhiệm vụ này lộ biểu tình mừng rỡ, gật đầu, nói:

- Tuân lệnh chủ nhân!

Ngô Chấn Cương định xoay người đi nhậm chức ngay, nhưng gã chưa kịp nhúc nhích thì Diệp Dương Thành ngoắc gọi lại.

Diệp Dương Thành nói với Ngô Chấn Cương:

- Há mồm ra.

Ba chữ này là câu khiến tất cả linh phó của Diệp Dương Thành thích nhất.

Nghe Diệp Dương Thành nói, Ngô Chấn Cương há mồm to thật to:

- A!

Vù vù vù vù vù!

Một trăm năm mươi viên linh châu bắn vào miệng Ngô Chấn Cương.

Diệp Dương Thành gác Ngô Chấn Cương sang một bên, hỏi Dương Đằng Phi:

- Thư ký thị ủy và thị trưởng của Khánh Châu thị như thế nào?

Dương Đằng Phi gãi đầu:

- Hai người bọn họ...

Dương Đằng Phi cười khổ nói:

- Đều không phải là quan tốt.

Nghe Dương Đằng Phi trả lời làm Diệp Dương Thành khó xử. Không phải quan tốt? Long Khẩu Khu tiếp giáp Ôn Nhạc huyện nên Diệp Dương Thành mới phái Ngô Chấn Cương đi làm thư ký khu ủy Long Khẩu khu. Cái gọi là hiện quan không bằng hiện quản, một thuộc hạ ngồi ghế thư ký khu ủy, sau này nếu mình có chuyện gì cần nhờ thì sẽ rất tiện lợi.

Còn Lộc Thịnh khu chỉ được vạch một con đường ngang qua, Diệp Dương Thành tạm thời không định nhúng chàm nó. Cũng không cần Diệp Dương Thành nhúng chàm, bởi vì chỉ cần bắt được ban lãnh đạo thị chính phủ Khánh Châu thị thì mặc kệ là Lộc Thịnh khu, Âu Dương khu đều là khu huyện dưới quyền Khánh Châu thị qunả lý.

Diệp Dương Thành ngồi trên sofa suy tư một lúc sau ra quyết định, hắn nhìn Dương Đằng Phi, hỏi:

- Ta nhớ thị trưởng Khánh Châu thị là nữ nhân đúng không?

- Vâng thưa chủ nhân.

Dương Đằng Phi cung kính gật đầu, trả lời:

- Thị trưởng Khánh Châu thị không phải người địa phương mà từ Giang Tô Vô Tích điều nhiệm đến, làm thị trưởng Khánh Châu vừa tròn ba năm.

Diệp Dương Thành sờ cằm:

- À...

Diệp Dương Thành nói với Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập:

- Trương Ngọc Thiến đi làm thị trưởng, Tống Lâm Lập làm thư ký thị ủy.

Một câu nhẹ hẫng, nhưng nếu có người ngoài nghe hoặc chứng kiến sẽ cho rằng Diệp Dương Thành bị điên. Ngươi cho rằng ngươi là chủ tịch quốc gia sao? Kêu ai làm thị trưởng thì người đó làm thị trưởng? Kêu ai làm thư ký thị ủy thì người đó làm theo?

Nhưng nói đi phải nói lại, trong khu vực Diệp Dương Thành qunả lý lời hắn nói còn hữu dụng hơn chủ tịch quốc gia.

Diệp Dương Thành một hơi ném ra ba ngàn điểm linh lực tăng Trương Ngọc Thiến, Tống Lâm Lập lên cấp linh sử.

Thư ký huyện ủy Ôn Nhạc huyện, thư ký khu ủy Long Khẩu khu, thị trưởng và thư ký thị ủy Khánh Châu thị đều bị Diệp Dương Thành thu vào trong túi. Diệp Dương Thành không bao giờ ngờ sự sắp xếp này mang đến ích lợi khó thể tưởng tượng cho hắn.

Những ích lợi này liên quan chặt chẽ đến một thần quyền mới của Diệp Dương Thành.

Sắp đặt Trương Ngọc Thiến, Ngô Chấn Cương, Tống Lâm Lập đi nhậm chức xong Diệp Dương Thành chuyển sang Đường Thái Nguyên, Vương Minh Kỳ.

Diệp Dương Thành nhìn hai người giây lát, nói:

- Đến nay Hàng Châu là khu vực chân không. Cho các ngươi ba ngày dọc theo đường khu vực quản lý chạy đến khu vực Hàng Châu, điều tra rõ ràng tình huống bên đó. Nhớ điều tra nơi Triệu Hợp Đức, phó tỉnh trưởng thường vụ tỉnh Chiết Giang hay ra vào. Nếu Triệu Hợp Đức trùng hợp vào phạm vi quản lý thì...

Diệp Dương Thành giơ tay phải lên xẹt qua cổ mình, bình tĩnh nói:

- Tiễn Triệu Hợp Đức lên đường.

Vương Minh Kỳ, Đường Thái Nguyên hiểu ý gật gù. Hai người không cần Diệp Dương Thành nói, tự giác há mồm.

- A!

Vù vù vù vù vù!

Ba ngàn điểm linh lực bay ra, lại có hai linh sử sinh ra.

Diệp Dương Thành tốn mấy chục vạn điểm linh lực cường hóa chính mình, mấy ngàn điểm linh lực đối với hắn bây giờ không xem như con số lớn. Thực lực của thuộc hạ càng mạnh sẽ giúp nhiều cho Diệp Dương Thành hơn.

Diệp Dương Thành nắm bắt rõ ràng tiêu chuẩn tốt và xấu.

Diệp Dương Thành một hơi phái năm người đi chấp hành nhiệm vụ, cộng với Dương Đằng Phi luôn tọa trấn huện chính phủ Ôn Nhạc huyện bên cạnh Diệp Dương Thành còn lại bốn người Triệu Dung Dung để vận dụng. Diệp Dương Thành, Tiểu Thương Ưu Tử đã bị Diệp Dương Thành coi là cầm luyến, không đến lúc bất đắc dĩ hắn sẽ không phái hai nàng ra ngoài.

Còn lại Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi thì một người là âm mưu gia, một là lão già gian dối. Hai người này là nhân vật không thể thiếu bên cạnh Diệp Dương Thành, giữ Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên lại, có nhiều chuyện có thể bàn bạc hỏi ý.

Diệp Dương Thành sắp xếp xong các khâu, chòe đám người Tống Lâm Lập lần lượt thăng cấp linh sử và rời đi, trong phòng khách chỉ còn sáu người Diệp Dương Thành, Dương Đằng Phi.

Diệp Dương Thành ngồi trên sofa một lúc sau ngẩng đầu nói với Dương Đằng Phi:

- Há mồm ra.

Người Dương Đằng Phi run lên, kinh ngạc nói:

- A?

Nghe Diệp Dương Thành ra lệnh, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử ngồi bên cạnh hắn, Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên lộ vẻ ao ước. Dương Đằng Phi đã là linh sử, Diệp Dương Thành kêu lão há mồm tức là muốn nâng lão tiến bộ thêm một bước.

Sau đẳng cấp linh sử sẽ là gì?

Dương Đằng Phi sống mấy chục tuổi, thấy nhiều trường hợp lớn nhưng bây giờ tâm tình của lão cực kỳ căng thẳng. Dương Đằng Phi siết chặt hai nắm tay, từ từ hé môi.

Vù vù vù vù vù!

Diệp Dương Thành vung tay đánh ra một chuỗi linh châu nhanh đến mức không kịp nhìn. Nửa phút sau đã tiêu hao hơn hai trăm viên linh châu, nhưng Dương Đằng Phi mặt không đổi sắc, chẳng có chút dấu hiệu thăng cấp.

Diệp Dương Thành tạm dừng tung ra linh châu, nghiến răng nói:

- Lại nữa!

Vù vù vù vù vù!

Hơn hai trăm linh châu bay vào bụng Dương Đằng Phi, hoặc nên nói là chui vào bụng Trầm Vũ Phàm, bị lão hấp thu.

Nhưng tổng cộng hơn bốn trăm viên linh châu lại không giúp Dương Đằng Phi thăng cấp được.

Diệp Dương Thành nhìn Dương Đằng Phi vẫn lù lù bất động, hắn cắn răng kiên trì.

Diệp Dương Thành tiếp tục vung tay:

- Lần nữa!

Ánh sáng trắng ngà làm Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử chảy nước miếng ròng ròng. Khoảng hai phút Diệp Dương Thành dồn một ngàn ba trăm viên linh châu cho Dương Đằng Phi, nếu đổi thành linh lực thì cỡ một vạn ba ngàn điểm.

Nhưng hơn một vạn ba ngàn điểm trút xuống mà Dương Đằng Phi không có dấu hiệu thăng cấp.

Trong khi Diệp Dương Thành phỏng đoán có khi nào linh sử là cực hạn của linh phó, định bỏ cuộc thì...

Viên linh châu thứ một ngàn bốn trăm chui vào miệng Dương Đằng Phi, dấu hiệu thăng cấp Diệp Dương Thành mong đợi đã lâu rốt cuộc xuất hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui