Chấp Chưởng Thần Quyền

Giờ thì tốt rồi, Triệu Nguyên Đằng chết, Triệu Hợp Đức đã chết, rốt cuộc Độc Nhãn Xà có thể thoiả mái xông pha.

Trong lòng Độc Nhãn Xà hơi thất vọng nhưng càng nhiều là hy vọng vào tương lai. Độc Nhãn Xà lộ nụ cười vui vẻ tận đáy lòng, nhưng nụ cười chưa hoàn toàn nở thì giọng nam trẻ tuổi lạnh băng phá vỡ mọi vui sướng, chỉ để lại nỗi sợ bao trùm.

- Đi? Các ngươi muốn đi đâu?

Thanh âm rất nhẹ, rất lạnh. Một giọng nói nhẹ nhàng như thế như vọng về từ bốn phương tám hướng, như người phát ra thanh âm này đang đứng bên cạnh bọn họ, dán sát vành tai hỏi ra vấn đề.

Độc Nhãn Xà rùng mình, gã nghĩ đến phụ tử Triệu Hợp Đức chết kỳ lạ, sự kiện lạ lùng xảy ra trên Tiền Đường giang. Độc Nhãn Xà không có can đảm hỏi lại đối phương là ai, gã nhấc chân chạy ngay hướng cửa ra tầng hầm. Trong đầu Độc Nhãn Xà chỉ có một suy nghĩ: Chạy khỏi đây, chạy khỏi Hàng Châu càng xa càng tốt.

Nhưng khát vọng của Độc Nhãn Xà bị tan vỡ.

Độc Nhãn Xà chưa chạy được mấy bước thì cửa sắt nặng nề di chuyển, rầm một tiếng đóng kín. Tầng hầm chìm trong hắc ám đưa tay không thấy được năm ngón.

Tuy Độc Nhãn Xà là đại ca một băng nhóm, mấy năm nay gã trải qua nhiều chuyện, hiểu biết sâu sắc tình huống quái dị nên mới cảm nhận ớn lạnh, bị đè nén không thể chống cự. Cánh cửa đóng lại, Độc Nhãn Xà bản năng quỳ xuống đất.

Độc Nhãn Xà run giọng nói:

- Tha... Tha chúng ta đi, chúng ta không cố ý chống đối các người. Ta bảo đảm sau khi ra ngoài tuyệt đối sẽ không nhắc đến chuyện hôm nay, ta... Chúng ta không thấy gì hết.

Nam nhân trẻ tuổi cười khẽ:

- Ha ha ha ha ha ha!

Thanh âm hư ảo mơ hồ:

- Chống đối chúng ta? Các ngươi có tư cách đó sao?

Độc Nhãn Xà run cầm cập:

- Vâng vâng vâng, chúng ta không đủ tư cách, không đủ tư cách!

Độc Nhãn Xà liên tục nói:

- Chúng ta không dám xen vào chuyện của người, xin người hãy xem chúng ta là rác rưởi, làm ơn tha cho chúng ta!

Độc Nhãn Xà là kẻ tàn nhẫn nhưng năng lực ngả theo chiều gió giỏi hơn người bình thường. Độc Nhãn Xà độc ác, có thể vứt bỏ sĩ diện, đây là nguyên nhân chủ yếu để gã sống yên đến tận bây giờ.

Nhưng lúc trước cũng có người quỳ xuống trước mặt Độc Nhãn Xà lại bị gã âm trầm bắn bể sọ. Người đó là đại ca đời trước của Độc Giao bang, cũng là ca ca ruột của Độc Nhãn Xà.

Lý do Độc Nhãn Xà giết ca ca là vì Triệu Nguyên Đằng hứa hẹn cho gã nhiều ích lợi, vì lợi lộc gã giết luôn ca ca ruột. Vậy bây giờ vì mạng sống, Độc Nhãn Xà quỳ xuống xin tha cũng hợp lý.

Tiếc rằng Độc Nhãn Xà quên năm xưa gã đối xử với ca ca ruột như thế nào, cũng quên mấy năm nay gã làm bao nhiêu việc ác vô nhân đạo.

Nghe Độc Nhãn Xà cầu xin, thanh niên lại cười khẽ, sau đó đá gã rớt xuống mười tám tầng địa ngục, rợn tóc gáy.

- Hãy suy nghĩ những thiếu nữ vô tội đã bị các ngươi tai họa đi, hãy hưởng thụ bữa tiệc lớn phong phú chủ nhân chuẩn bị cho các ngươi. Sau khi chết xuống địa phủ đừng quên ca tụng chủ nhân nhà ta khoan hồng độ lượng, cho đám khốn kiếp các ngươi chết nhẹ nhàng như thế.

Độc Nhãn Xà hoảng hốt, lớn tiếng hét to:

- Không!!!

Nhưng dường như thanh niên đã bỏ đi, không còn thanh âm nào.

Trong tầng hầm im lặng.

Quỳ dưới đất hơn mười giây sau một nam nhân đến bên cạnh Độc Nhãn Xà, run run hỏi:

- Đại... Đại ca... Bây giờ... Chúng ta nên làm gì?

Mắt thấy cầu xin tha thứ vô vọng, Độc Nhãn Xà nổi máu liều mạng.

- Tiếp tục ở lại đây chỉ có đường chết!

Độc Nhãn Xà đứng bật dậy, nói:

- Các huynh đệ cùng ta xông lên, mở cửa lao ra!

Nếu Độc Nhãn Xà biết lúc này cánh cửa tầng hầm bị hai thiếu nữ như hoa như ngọc đóng chặt chắc chắn sẽ càng dốc sức xông lên.

Hơn bốn trăm người cùng lao về cánh cửa sắt, đặc biệt là cửa này khóa từ bên trong, xác xuất thành công lớn bao nhiêu?

Chợt vang lên một chuỗi tiếng bùm bùm, cánh cửa không nhúc nhích.

Hơn bốn trăm người như bầy dã thú bị nhốt trong phòng phát ra tiếng gầm rống rung động lòng người. Tiếc rằng mặc cho bọn họ cố gắng cỡ nào cũng không thoát khỏi vùng vẫy sắp chết, chỉ phí công.

Dường như đang chờ bọn họ từ đấu tranh đến tuyệt vọng, giọng nam nhân trẻ tuổi dứt lời mười phút sau trong tầng hầm không có chuyện gì lạ xảy ra.

Nhưng đau khổ vùng vẫy trong bóng tối xòe tay không thấy năm ngón, đặc biệt biết rõ có người muốn giết, mỗi phút mỗi giây đều là nỗi dằn vặt.

Mười phút sau, có mấy người hoàn toàn tan vỡ. Bọn họ ngồi bệch dưới đất, chờ đợi cái chết giáng xuống.

Đáng tiếc, bọn họ lại đoán sai. Đám người chờ đến không phải chết ngay mà là thanh niên lẩm bẩm:

- Rốt cuộc dùng con chuột cắn chết hay con gián chui vào màng tai? Hoặc kiếm mấy vạn con giòi chui vào lỗ mũi, lỗ tai, miệng, chỗ kín? Ài, phức tạp quá.

- A!

Một nam nhân không chịu nổi chờ đợi mòn mỏi, đứng bật dậy. Nam nhân dùng tốc độ nhanh nhất trong đời xông đến một bức tường. Bùm một tiếng, đầu rơi máu chảy, óc văng khắp nơi.

Thanh niên chú ý đến hành động của nam nhân, kinh ngạc hỏi:

- Ủa? Sao lại tự sát?

Thanh niên tiếp tục bảo:

- Thôi, vậy dùng con chuột cắn chết các ngươi đi, đỡ cho các ngươi chết quá nhẹ nhàng.

Thanh niên dứt lời, tầng hầm lặng yên nghe tiếng kim rơi.

- Chít chít chít!!!

Tiếng vang khẽ phá vỡ tĩnh lặng, tiếng chít chít từ ban đầu nhẹ nhàng trở nên cực kỳ rõ ràng rồi đinh tai nhức óc.

- Chít chít chít!!!

Dường như có ngàn vạn con chuột lao tới.

Tràn ngập bên tai là tiếng chít chít khiến đám cặn bã Độc Giao bang đứt dây thần kinh. Bọn chúng thụt lùi ra sau, người run bần bật, không còn vẻ kiêu căng bá đạo ăn hiếp vừa dụ dỗ thiếu nữ trước kia nữa.

Lúc này bọn họ chỉ là một đám kẻ yếu, một đám đáng thương tùy thời bị người ăn hiếp, thắt cổ.

Tiếng chuột kêu đinh tai nhức óc ngày càng gần hơn. Không biết là cố ý hay vô tình, bóng đen cách Độc Giao bang hơn ba mươi thước bỗng sáng lên. Bọn họ nương ánh sáng nhìn từng sóng con chuột ùa tới gần ngay trước mắt.

Từ hắc ám vô hình chuyển biến thành rõ mồn một vốn nên là chuyện tốt, nhưng trong khoảnh khắc chẳng khác nào búa tạ đập vỡ vách ngăn tâm lý, một chút ảo tưởng của đám khốn nạn Độc Giao bang.

Hiện thực buộc Độc Giao bang tan vỡ.

Nam nhân thứ hai ngửa đầu rú lên:

- A!

Nam nhân móc một con dao nhọn lóe tia sáng lanh ra khỏi túi quần đâm mạnh vào trái tim, gã rú lên sau đó té xuống đất chết.

Hành động của nam nhân như ngọn đèn chỉ đường các thành viên Độc Giao bang. Ở trong hoàn cảnh kinh khủng này mười mấy phút, tâm lý của Độc Giao bang yếu ớt không chịu nổi một kích. Giờ phút này, nhìn rõ ràng sóng triều con chuột, bọn họ không nổi lên được chút can đảm chống cự. Tự sát là lựa chọn không tệ.

Vài giây sau, lại có mười mấy người chọn con đường tự sát không lối về.

Mắt thấy các đàn em thi nhau tự sát, mắt Độc Nhãn Xà rực lửa.

Độc Nhãn Xà rút đao phá núi từ bên hông ra, tức giận quát:

- Theo ta lên, làm thịt bầy chuột này!

Độc Nhãn Xà rống xong gã xông thẳng ra ngoài, đầu tiên nghênh đón bầy chuột.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui