Chấp Chưởng Thần Quyền

Lâm Mạn Ny bật khóc. Trong gió lạnh, đứng trên đài ngắm cảnh cao hai trăm thước, Lâm Mạn Ny vừa khóc vừa cười.

- Oa!

Nước mắt rơi tí tách kết băng ngực áo Diệp Dương Thành.

Đêm nay, Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny chính thức xác định quan hệ yêu đương. Cũng đêm nay, Diệp Dương Thành vượt qua một đêm mất ngủ trong bệnh viện.

Khi Diệp Dương Thành ôm Lâm Mạn Ny vội vàng leo xuống đài ngắm cảnh thì nàng nóng hổi, đã phát sốt. Diệp Dương Thành bất đắc dĩ lái xe đưa Lâm Mạn Ny đi bệnh viện, qua đêm dài trong phòng nước biển.

Lúc Diệp Dương Thành đến bệnh viện đã là hai giờ sáng, vô hết chai nước biển khoảng năm giờ rưỡi. Lâm Mạn Ny nằm ngủ trên ghế nằm, Diệp Dương Thành không kêu nàng dậy. Mãi đến tám giờ sáng, Lâm Mạn Ny tự nhiên tỉnh.

Lâm Mạn Ny mở mắt ra, đập vào mắt nàng là nụ cười mỉm của Diệp Dương Thành. Lâm Mạn Ny bị sốt cao đầu còn nhức nhưng nàng không than vãn với Diệp Dương Thành.

Lâm Mạn Ny cắn răng gượng dậy, nói: 

- Hôm nay ta nên đi hội quỹ... 

Không đợi Lâm Mạn Ny nói hết, Diệp Dương Thành cười tủm tỉm:

- Ta đã gọi điện thoại cho Lâm viện trưởng.

Diệp Dương Thành lắc đầu, nói: 

- Hai ngày nay Lâm viện trưởng sẽ lo chuyện bên hội quỹ, nhiệm vụ ưu tiên trước mắt của nàng là nghỉ ngơi, khỏe bệnh rồi nói.

- Nhưng mà... 

- Không nhưng nhị gì hết!

Diệp Dương Thành bá đạo quyết định:

- Thân thể mới là tiền vốn, đi!

Lâm Mạn Ny kinh ngạc hỏi: 

- Đi đâu?

- Dĩ nhiên là về nhà.

Diệp Dương Thành đương nhiên trả lời:

- Hưm, về nhà của ta.

Lâm Mạn Ny nhớ chuyện tối hôm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, nhưng nàng không từ chối đề nghị của Diệp Dương Thành. 

Lâm Mạn Ny gật đầu xem như mặc nhận. 

-... 

Cuối cùng Lâm Mạn Ny không ở lại qua đêm trong nhà Diệp Dương Thành. Nói đúng hơn là buổi chiều Lâm Mạn Ny kêu Diệp Dương Thành lái xe đưa nàng về Quang Minh cô nhi viện, khi xuống xe hắn không cam lòng kéo nàng lại hôn thắm thiết.

Diệp Dương Thành ngồi trên xe nhìn bóng lưng Lâm Mạn Ny đi xa, bản năng vuốt môi mình. Cảm giác hương thơm quanh quẩn trong miệng, cảm giác rất khó tả, thoang thoảng làm người thoải mái.

- Đây là cảm xúc yêu đương sao?

Diệp Dương Thành lắc đầu ném chuyện không nên nghĩ ra khỏi đầu, đạp ga, quay đầu xe rời khỏi Quang Minh cô nhi viện.

Diệp Dương Thành đồng ý đưa Lâm Mạn Ny về Quang Minh cô nhi viện mà không dây dưa, không nhân dịp rèn sắt khi còn nóng giữ nàng trong nhà thân mật, làm sâu sắc quan hệ yêu đương mới xác định, tăng hiểu biết lẫn nhau là vì hắn băn khoăn cuộc điện thoại gọi từ nước Mỹ đêm qua. Diệp Dương Thành hiểu rất rõ đạo lý đêm dài lắm mộng.

Trong nhà có Nhung Cầu ăn thịt, Diệp Dương Thành cũng cần ăn cơm. Để tiện lợi, Diệp Dương Thành đi siêu thị một hơi mau ba mươi ký thịt bò tươi, một ít mì ăn liền, bánh mì này nọ, sau đó lái xe về nhà.

Diệp Dương Thành cắt thịt bò tươi thành bốn mươi mấy khối nhỏ bỏ vào tủ lạnh, hắn ngoắc Nhung Cầu đến trước mặt mình, sờ đầu chó to.

Diệp Dương Thành chỉ vào tủ lạnh, dặn dò:

- Thức ăn mấy ngày sắp tới của ngươi nằm trong đó, nếu đói thì đến lấy ăn. Đi lớn hay đi nhỏ thì tự vào nhà vệ sinh giải quyết... 

Sau khi được cường hóa, trí thông minh của Nhung Cầu tăng rõ rệt. Diệp Dương Thành vô trách nhiệm dặn dò, Nhung Cầu trừ dùng ánh mắt ai oán trách thầm ra nó không có phản ứng gì khác. Nhung Cầu đã chết lặng với chủ nhân vô trách nhiệm.

Diệp Dương Thành dặn dò Nhung Cầu xong hắn xách đồ ăn dự trữ mấy ngày mua trong siêu thị bước vào phòng ngủ, đóng cửa lại. Diệp Dương Thành chuẩn bị sẵn sàng cuộc sống mấy ngày ngăn cách với thế gian.

Trong phòng họp tỉnh chính phủ tỉnh Chiết Giang, Phó Diệc Chi ngồi trên ghế. Phía xéo đối diện Phó Diệc Chi là Diêm La Viễn thư ký tỉnh ủy mặt xanh mét ngồi, tức giận người run run.

Diêm La Viễn giận dữ nói: 

- Đầu tiên là Ôn Nhạc huyện, sau đó là Long Khẩu Khu rồi đến toàn cảnh Âu Dương khu, Hàng Châu, Khánh Châu thị. Bây giờ vươn xúc tua đến Lệ Hải thị, đám dị nhân này rốt cuộc muốn làm cái gì?

Nghe Diêm La Viễn cay cú rít qua kẽ răng, Vu Tranh Vanh tỉnh trưởng mới kết thúc khảo sát về nước cũng đứng dậy.

Vu Tranh Vanh sắc mặt khó xem nói: 

- Hiển nhiên đám dị nhân này ỷ vào nắm giữ năng lực siêu tự nhiên không để chính phủ vào mắt. Nếu cứ mặc kệ đám dị nhân kia tự do sẽ khiến lá gan của bọn họ ngày càng to ra.

- Nhưng có một điều không thể phủ nhận là bọn họ không giết sai người, đúng không?

Không đợi Vu Tranh Vanh nói hết lời, Phó Diệc Chi lạnh nhạt nói: 

- Những người chết trong tay bọn họ có ai không phải kẻ đáng chết? Tuy rằng bọn họ tồn tại tạo thành cảm xúc khủng hoảng rất lớn với quan viên chính phủ, nhưng nghĩ kỹ thì người chết toàn là một ít tham quan ô lại đáng chết. Các người ngồi đây nổi giận chẳng bằng suy tính dọn dẹp quan trường tỉnh Chiết Giang như thế nào đi.

Nói đến đây Phó Diệc Chi liếc Diêm La Viễn, cảnh cáo nói: 

- Về giữa công và tư... Ta hy vọng hai người phân chia rạch ròi.

-... 

Diêm La Viễn sững sờ, nói đúng hơn là câm nín.

Hôm nay mời Phó Diệc Chi tham gia cuộc họp ba người với mục đích chính là nghiên cứu cách đối phó dị nhân Ôn Nhạc huyện ngày càng to gan. Diêm La Viễn không ngờ Phó Diệc Chi công nhận những gì đám dị nhân Ôn Nhạc huyện đã làm ngay trước mặt Vu Tranh Vanh và Diêm La Viễn. Phó Diệc Chi lại còn nhắc nhở Diêm La Viễn nhớ phân chia rạch ròi chuyện công và việc tư.

Cháu trai cả của Diêm La Viễn là Diêm Chí Tường chết trong tay dị nhân Ôn Nhạc huyện. Đứng ở góc độ trưởng bối, tất nhiên Diêm La Viễn hy vọng có thể lôi đám dị nhân Ôn Nhạc huyện ra trước pháp luật, trả lại lẽ phải cho tôn tử Diêm Chí Tường.

Nhưng như Phó Diệc Chi nói, đứng ở góc độ bàng quan xem xét vấn đề, những gì dị nhân Ôn Nhạc huyện làm đáng được người vỗ tay hoan hô. Nhưng dù là thân phận thư ký tỉnh ủy hoặc gia gia ruột của Diêm Chí Tường, không thể nào bắt Diêm La Viễn bỏ qua tất cả, ánh mắt công chính nhìn đám dị nhân Ôn Nhạc huyện.

Phó Diệc Chi thì khác, gã là chủ nhiệm ngành mới quân đội, nắm giữ quyền to sinh sát. Phó Diệc Chi là quân quan cấp trung tương, gã không quá quan tâm chuyện xảy ra tại đây. Nếu không phải vì có dấu hiệu dị nhân rục rịch, Phó Diệc Chi thậm chí không hứng thú với mấy chuyện này.

Nếu Phó Diệc Chi có thái độ nghiêng hướng dị nhân Ôn Nhạc huyện rõ rệt, Diêm La Viễn khó thể tưởng tượng chuyện diễn ra tiếp theo như thế nào.

Phó Diệc Chi nói xong chợt phản ứng lại, gã thầm khuyên mình sau này không được xúc động với những chuyện liên quan phụ thần Diệp Dương Thành.

Sắc mặt Phó Diệc Chi nghiêm túc nói: 

- Đương nhiên đứng ở lập trường quân nhân, trách nhiệm của ta là bảo vệ ổn định đất nước. Tuy bản thân ta ủng hộ những gì đám dị nhân đã làm, nhưng ta sẽ dốc hết sức càn quét, lùng bắt đám dị nhân này. Xin hai vị hãy yên tâm.

Diêm La Viễn, Vu Tranh Vanh liếc nhau, thấy mắt đối phương lóe tia cười khổ bất đắc dĩ. Biểu hiện của Phó Diệc Chi làm hai người buông xuôi, thất vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui