Chấp Chưởng Thần Quyền

Đưa Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm vào rừng sâu núi thẳm, theo hai khúc gỗ đi đằn trước mở đường? Mệnh lệnh không nói gì đến công việc muốn hai người làm, chỉ bảo Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm đi theo rồi chờ lệnh tiếp theo.

Trong khi Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm ôm nhiều thắc mắc đi tới, hai nam nhân mặc đồ tây đen đi trước mở đường bỗng gầm rống như dã thú.

- Grao!

Tá Tá Mộc Tiểu Lâm, Y Đằng thanh Sơn là sĩ quan cao cấp sợ hãi giật nảy mình, bản năng mcó súng ngắn từ trong ngực ra, núp sau cây to, thần kinh căng thẳng.

Nhưng Tá Tá Mộc Tiểu Lâm, Y Đằng thanh Sơn cảnh giác chỉ phí công. Hai nam nhân mặc đồ tây đen rít gào tựa dã thú bị thương xong xông lên trước.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Cây cối ngăn trước mặt hai nam nhân mặc đồ tây đen đều bị bọn họ dễ dàng đụng ngã, nhẹ nhàng như một nam nhân trưởng thành bẻ gãy nhánh cây.

Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm núp sau thân cây đã móc súng lục ra nhìn cảnh tượng khiến người sợ hãi. Hai người liếc nhau, thật lâu khó thể lấy lại tinh thần.

Tiếng hú càng lảnh lót vang lên trong đất trống bên ngoài rừng rậm.

- Grao grao!

Thanh âm tràn ngập hơi thở bạo ngược cực đoan, tín hiệu siêu nguy hiểm.

Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm buộc lòng cắn răng cẩn thận đến gần bìa rừng. Hai người cần xác nhận là cái gì kích thích hai nam nhân như khúc gỗ phát ra tiếng gầm rống thê lương đến thế.

Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm dần dần đến gần bìa rừng. Hai người vén bụi cỏ lộn xộn, kinh ngạc phát hiện hai nam nhân mặc đồ tây đen đứng ở đất trống bên ngoài rừng rậm, ngửa đầu nhìn bầu trời xanh biếc. Hai nam nhân mặc đồ tây đen thở hồng hộc, thanh âm nặng nề làm người rét run.

Nếu Diệp Dương Thành cũng đến đây chắc chắn sẽ nhận ra chỗ này là nơi hắn dùng chiến thuật biển người đè chết quái vật kia.

- Hộc hộc...

Tiếng thở ngày càng nặng nề.

Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm trợn mắt há hốc mồm nhìn hai nam nhân mặc đồ tây đen nhanh chóng trướng to ra, tựa như không khí bơm vào bong bóng.

Xoẹt xoẹt!

Đồ tây, áo sơ mi mặc trên người bị cơ bắp nhanh chóng phình lên rách toét, mảnh vải bay đầy. Làn da trắng trở nên đỏ rực như miếng sắt nung.

Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm nhìn cảnh tượng làm người hãi hùng, hai người lộ biểu tình sợ hãi. Đây là quái vật gì?

Nếu hai quái vật này không phải Tùng Bản Tú Đấu phái đến thì Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm đã chạy trốn ngay lập tức. Hai quái vật phát ra hơi thở nguy hiểm đè ép Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm nghẹt thở.

Tiếng hú khiến người sợ hãi tột cùng vang lên:

- Grao grao!

Hai quái vật biến thân xong gầm lên, vụt xoay người nhìn hướng Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm núp bên bìa rừng.

Hai quái vật gào thét bá đạo:

- Grao grao!

Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm sĩ quan cao cấp sợ hãi hồn vía lên mây. Tùng Bản Tú Đấu gì đó, nhiệm vụ gì gì đều bị hai người ném ra khỏi não, xoay người bỏ chạy.

Vù vù vù vù vù!

Vù vù vù vù vù!

Hai bóng người đỏ rực rời khỏi đất trống bay vào rừng rậm.

Tiếng hét thê lương vang lên:

- A!!!

Chưa đến ba giây, Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm vừa xoay người không kịp chạy xa đã bị hai quái vật lôi xềnh xệch ra khỏi rừng. Cảnh tượng xảy ra tiếp theo làm bất cứ ai gặp ác mộng suốt đời.

Răng rắc!

Một quái vật bóp cổ Tá Tá Mộc Tiểu Lâm, há mồm máu to cắn đầu gã.

Sọ não Tá Tá Mộc Tiểu Lâm bị cắn thủng một lỗ to, nhưng gã chưa chết, gã còn liều mạng vùng vẫy.

Tá Tá Mộc Tiểu Lâm phát ra tiếng gào cực kỳ thê lương khiến người run sợ:

- A!!!

Răng rắc!

Răng quái vật như làm bằng thép dễ dàng cắn đứt sọ Tá Tá Mộc Tiểu Lâm sĩ cao cao cấp, cắn bể sọ xong quái vật nhai rôm rốp ngon lành, nuốt xuống.

Nửa tiếng sau, thứ Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm để lại duy nhất trên thế giới này là một ít công cụ điệp viên và quần áo. Cơ thể hai người đã bị hai quái vật toàn thân đỏ rực ăn tươi nuốt sống. Không ai có thể miêu tả quá trình Y Đằng thanh Sơn, Tá Tá Mộc Tiểu Lâm chết phải chịu đau đớn biết bao. Đặc biệt khi cảm nhận sọ não mình bị người cắn bể, cảm xúc cực đoan kinh khủng.

Tá Tá Mộc Tiểu Lâm chết, Y Đằng thanh Sơn cũng đi bán muối, dưới đất chảy vũng máu của hai người nhưng không có xương cốt hay bộ phận cơ thể nào. Thân thể Tá Tá Mộc Tiểu Lâm, Y Đằng thanh Sơn chỉ để lại máu chảy lênh láng.

Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!

Tiếng xương cốt kêu, hai quái vật đã trong trạng thái bùng nổ, nửa tiếng sau sẽ nổ banh xá chết thế nhưng chúng đang thay đổi hoàn toàn.

Làn da đỏ rực nhanh chóng trở về bình thường, răng anh thò ra khoang miệng rụt về, cuối cùng biến thành hàm răng trắng đều.

Biểu tình ngơ ngác dần trở nên tự nhiên.

Trên đất trống trong rừng sâu vang lên thanh âm khàn khàn, âm trầm:

- Vùng đất... Thức tỉnh...

* * *

Lâm Mạn Ny ngồi trên ghế phụ lái, tay cầm gương nhỏ. Lâm Mạn Ny cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh nhưng sự căng thẳng, hốt hoảng vẫn lộ rõ ra. Lâm Mạn Ny vén tóc mái trên trán, bứt rứt cựa quậy.

- Diệp... A Thành, ngươi thấy ta thế này đã được chưa?

Lâm Mạn Ny không ngờ, nàng chưa bao giờ ngờ ngày thứ sáu sau khi quan hệ với Diệp Dương Thành được xác định là người yêu, hắn đòi đưa nàng về nhà gặp phụ huynh.

Trời, khi Lâm Mạn Ny nghe hiểu ý từ câu nói mập mờ của Diệp Dương Thành, nàng ngây người, không kịp suy nghĩ từ chối. Diệp Dương Thành đạp ga lái xe chạy thẳng đến Bảo Kinh Trấn, mang theo nàng.

Cảm giác nửa muốn nửa không àm Lâm Mạn Ny rất căng thẳng, nhưng nàng cố gắng giữ cho bề ngoài của mình tươm tất. Tóc mái hơi lệch một chút là Lâm Mạn Ny sẽ soi gương chỉnh lại, rồi hỏi đi hỏi lại Diệp Dương Thành: Ngươi thấy ta thế này đã được chưa?

Nghe Lâm Mạn Ny một lần nữa hỏi câu tương tự, Diệp Dương Thành kiên nhẫn cười cười.

Diệp Dương Thành gật đầu, nói:

- Đương nhiên là đẹp!

- Phù.

Lâm Mạn Ny thở phào nhẹ nhõm, cơ thể thả lỏng.

Đã hơn một tháng từ lần trước Diệp Dương Thành về nhf. Khi Diệp Dương Thành rời khỏi Bảo Kinh Trấn hứa hẹn gia đình, nhưng vì đủ loại nguyên nhân nên Diệp Dương Thành thất hứa. Lại lái xe quay về Bảo Kinh Trấn, tâm tình Diệp Dương Thành khá căng thẳng.

Diệp Dương Thành biết phụ mẫu rất phóng khoáng, biết Lâm Mạn Ny phù hợp tiêu chuẩn con dâu, nhưng hắn vẫn lo hai người không chấp nhận thân phận cô nhi. Vì khi Diệp Dương Thành lấy Lâm Mạn Ny làm vợ nghĩa là Diệp gia không có cậu mợ, ông bà sui gì.

Đối với người thế hệ trước như Diệp Hải Trung thì đây là chuyện khó thể chấp nhận, không ai hy vọng thân thích nhà mình ngừng ở bối phận nhi tử. Con người sống trong xã hội, có ai không cần người giúp đỡ vào lúc nào đó?

May mắn Diệp Dương Thành lo lắng dư thừa, khi hắn nắm tay Lâm Mạn Ny bước vào chợ bán quần áo, phụ thân Diệp Hải Trung, mẫu thân Ngô Ngọc Phương đang bận rộn cùng ngừng làm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui