Chấp Chưởng Thần Quyền

- Là Kiến Hoa sao.

Trong nhà truyền ra thanh âm một vị lão thái thái, chỉ nghe bà nói:

- Ở nhà, đều ở nhà, cửa không khóa, cháu vào đi.

- Dạ, dạ được.

Mã Kiến Hoa đáp, sau đó nhìn đôi nam nữ hít sâu một hơi, gượng cười, nói:

- Hình như Mã Niệm Màu cùng vợ con hắn đều đang ở nhà, đi thôi, vào nhà.

- Được.

Đôi nam nữ nhìn nhau, ân một tiếng gật gật đầu đi theo Mã Kiến Hoa vào nhà…

Cửa phòng được đẩy ra, bên trong cũng không có bài trí hay điện gia dụng gì, một ngôi nhà thật sơ sài, nhưng một nhà già trẻ đang gói bánh trôi cạnh bàn bát tiên lại cấp cho căn nhà một cỗ khí tức ấm áp hòa thuận.

Thấy Mã Kiến Hoa đẩy cửa đi vào, lão thái thái ngồi trên ghế đẩu dài ngẩng đầu, câu nói đầu tiên làm đôi nam nữ chấn động, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót khôn kể…

- Cháu đến thật vừa lúc, trong nhà đang bao bánh trôi đâu, giữa trưa lưu lại cùng ăn một chút.

Động tác của lão thái thái mềm nhẹ bao xong bánh trôi trong tay, thanh âm rất nhẹ:

- Hôm nay là sinh nhật Thải Thải, nha đầu kia sao, thích ăn bánh trôi mà bác làm nhất…

- Hai vị này là?

Mẹ của Mã Thải Thải lẩm bẩm nói chuyện, hồi ức về sở thích của con gái, em trai của Mã Thải Thải là Mã Niệm Thải nhìn thấy đôi nam nữ đi sau lưng Mã Kiến Hoa, không khỏi có chút kỳ quái nhìn Mã Kiến Hoa hỏi.

- Nga, để tôi giới thiệu một chút.

Nghe được câu hỏi của Mã Niệm Thải, Mã Kiến Hoa lách người tránh sang bên, thần sắc dị thường phức tạp nhìn người nhà của Mã Thải Thải nói:

- Hai vị này là người của ủy ban huyện, hôm nay mục đích chủ yếu tới nhà là…

- Các người không phải đã đem vụ án của chị tôi bỏ qua rồi sao?

Không đợi Mã Kiến Hoa nói hết lời, Mã Niệm Thải lập tức biến sắc, mang theo oán hận nồng đậm nhìn đôi nam nữ, ngữ khí không chút khách khí:

- Các người còn muốn tới đây làm gì? Nhà của tôi không…

- Niệm Màu!

Cha Mã Niệm Thải đầu đầy tóc bạc, trên khuôn mặt ngăm đen tràn đầy nếp nhăn, hắn bất mãn trừng mắt nhìn con trai, ngắt lời của con đang nói, sau đó chống tay lên bàn đứng dậy, nhìn đôi nam nữ nói:

- Tính tình con tôi khá nóng nảy…

- Không sao, lão nhân gia.

Đôi nam nữ tựa hồ đã sớm đoán được phản ứng của Mã Niệm Thải, không có vẻ gì bất mãn, mỉm cười trả lời, nam thư ký nói:

- Hôm nay chúng tôi tới đây, chủ yếu là muốn mời các vị đi cùng chúng tôi lên trấn Bảo Kinh…

- Bác trai, bác gái, Niệm Thải.

Lúc này Mã Kiến Hoa nhịn không được xen lời nói:

- Hung thủ sát hại Thải Thải năm đó đã bị bắt được, họ đến muốn mời cả nhà cùng đi đối chất.

- Cái gì?

Bỗng nhiên nghe được lời nói của Mã Kiến Hoa, chẳng những cha mẹ Mã Thải Thải ngây ngẩn cả người, ngay cả Mã Niệm Thải cùng vợ con của hắn cũng ngây dại…

Bên trong phòng lâm vào im lặng khó tả, con trai của Mã Niệm Thải đã lên trung học chần chờ nói:

- Cha, chú Kiến Hoa nói, hung thủ giết cô đã bị bắt rồi…

- Bắt…bắt rồi…

Trên khuôn mặt Mã Niệm Thải nhất thời tràn ngập thần sắc phức tạp, càng nhiều là cừu hận tràn lòng, ánh mắt đầy sát khí cơ hồ làm nam thư ký cùng nữ khoa viên hoảng sợ.

Nam thư ký nói:

- Hiện tại đã bắt được kẻ bị tình nghi, tình huống cụ thể còn cần tiến một bước điều tra mới có thể xác định, tôi hi vọng các vị có thể bảo trì trấn định, đợi lát nữa khi cùng những kẻ bị hiềm nghi đối chất, ngàn vạn lần không thể ra tay đả thương người, có thể làm được sao?

- Đương nhiên có thể.

Mã Niệm Thải hiện tại chỉ còn mong muốn nhanh chóng nhìn thấy những kẻ hiềm nghi kia, lời dặn dò của nam thư ký xem như gió thoảng bên tai, khi gật đầu đáp ứng, lại hỏi:

- Hai vị có thể chờ một chút không?

- Chờ lát nữa?

Nam thư ký sửng sốt, gật đầu:

- Có thể thì có thể, nhưng mà…

Vốn định hỏi Mã Niệm Thải định làm gì, nhưng căn bản không đợi hắn nói hết lời, Mã Niệm Thải đã vội vã chạy lên lầu, rất nhanh trong tay cầm một vật thể thật dài, dùng vải trắng bao lại đi nhanh xuống, nhìn nam thư ký nói:

- Hiện tại có thể đi rồi chưa?

- Có thể.

Nam thư ký cảnh giác nhìn thoáng qua đồ vật mà Mã Niệm Thải cầm trong tay, thoáng do dự gật đầu, hắn không tin Mã Niệm Thải lấy theo bằng chứng năm xưa gì đó, nhưng có một số việc hắn cũng không muốn làm rõ ràng, thậm chí theo lập trường lương tâm, hắn cũng hi vọng chứng kiến những kẻ tình nghi kia bị trừng phạt.

Cũng không hỏi trong tay Mã Niệm Thải là vật gì, nam thư ký xoay người chuẩn bị mang theo người của Mã gia rời đi, lại phát hiện Mã Kiến Hoa đã vắng mặt, đôi nam nữ có chút khó hiểu, hắn không phải nói sẽ cùng đi sao? Vì sao lại đột nhiên đi mất?

- Cha, mẹ, chúng ta đi.

Mã Niệm Thải cùng vợ con dìu cha mẹ đang run rẩy không ngừng đi ra xe, thanh âm của Mã Niệm Thải có chút khó thể ức chế run lên:

- Cùng đi với bọn họ, vụ án của chị cả…rốt cục có thể giải quyết.

Nói xong, nam nhân đã bốn mươi tuổi như hắn cũng không nhịn được chảy xuống nước mắt vui mừng, năm đó khi Mã Thải Thải xảy ra sự cố, hắn chỉ mới mười bảy tuổi.

Thoáng chớp mắt đã qua hai mươi ba năm, cừu hận năm đó chẳng những không hề sút giảm theo thời gian dài trôi qua, ngược lại càng thêm sâu sắc.

Giơ tay lên, lau khô nước mắt trên mặt mình, Mã Niệm Thải hơi có chút nghẹn ngào nói:

- Mẹ, cha, chúng ta không thể khóc, hôm nay là sinh nhật của chị cả, chúng ta hẳn nên cao hứng mới đúng…

Nghe động tĩnh truyền đến sau lưng, trong lòng đôi nam nữ đi phía trước tràn đầy cảm xúc, tuy rằng họ cũng không xen tay vào vụ án, chỉ đảm đương làm chân chạy, nhưng tâm tình kích động vẫn có.

Mang theo người nhà Mã Thải Thải đi qua khỏi đường nhỏ dọc theo con suối đến đầu thôn Tiểu Khanh Loan, chờ khi họ đi vòng qua một dãy nhà gạch thì một màn trước mắt làm họ sợ ngây người…

Xe thương vụ, xe hơi, xe Pieca, máy kéo, xe máy, xe điện…ngay đầu thôn Tiểu Khanh Loan dừng đầy đủ loại xe, mấy chục người tuổi tác từ hơn ba mươi đến bốn năm mươi tụ tập ở đó, hơn nữa còn có thật nhiều hương thân liên tục tràn ra từ đủ mọi phương hướng tập hợp ở ngay lối vào trong thôn.

Nhìn thấy nam thư ký cùng nữ khoa viên đi cùng gia đình Mã Thải Thải, Mã Kiến Hoa từ một chiếc Audi A6 màu đen nhảy xuống, đi tới trước mặt nam thư ký, hỏi:

- Hiện tại có thể xuất phát sao?

- Ah…

Đầu óc nam thư ký đã có chút ngây dại, cuối cùng hắn đã biết vì sao Mã Kiến Hoa đi mất, thì ra hắn đi gọi người!

Nam thư ký cũng không biết để các thôn dân cùng đi sẽ có hậu quả như thế nào, nhưng hắn biết họ tự lái xe tới, dù hắn cự tuyệt không cho họ cùng đi, họ cũng có thể tự phát đi theo sau, trọng yếu hơn chính là…hắn không dám chọc nhiều người tức giận!

Miễn cưỡng đáp ứng cho các thôn dân Tiểu Khanh Loan cùng đi, Mã Kiến Hoa mở cửa xe của mình, trước khi lên xe, hô lớn:

- Các huynh đệ, lên xe, đi thôi!

Chậm rãi, đủ loại xe tụ tập ở đầu thôn từ thôn Tiểu Khanh Loan xuất phát, tiếng động cơ gầm rú kinh thiên động địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui