Chấp Chưởng Thần Quyền

Sau khi tầm quan trọng của quỹ từ thiện được Diệp Dương Thành lần nữa khẳng định, Lâm Mạn Ny hít sâu một hơi, nhìn hắn, dùng giọng điệu kiên định không cho người cự tuyệt, gằn từng chữ nói:

- A Thành, lần này hành trình Quý Châu, em nghĩ chính mình dẫn người đi qua.

- Cái gì?

Vừa nghe lời của nàng, Diệp Dương Thành muốn té sấp, kinh ngạc nhìn nàng, sau một lúc lâu mới hỏi:

- Vì sao?

- Bởi vì…

Lâm Mạn Ny khẽ cắn môi, cúi đầu trầm mặc hồi lâu, mới ngẩng đầu nhìn hắn:

- Bởi vì em biết anh bề bộn nhiều việc, công ty lớn như vậy cần anh quan tâm, nếu như ngay cả chuyện này mà em cũng làm không xong…quỹ từ thiện còn cần hội trưởng như em làm gì?

- Ngô…

Diệp Dương Thành trầm mặc.

Mà Lâm Mạn Ny tiếp tục nói:

- A Thành, em biết anh thương em, cũng biết anh nuông chiều em, nhưng tình yêu cùng sự nghiệp còn tồn tại một khe rãnh, em không hi vọng bởi vì em mà làm liên lụy anh, nếu anh thật sự yêu em, thỉnh buông tay cho em đi làm đi, em nhất định sẽ thật cố gắng thật nỗ lực đi làm, thật cố gắng thật nỗ lực đi học, em…em không muốn trở thành gánh nặng của anh…

Nói xong lời cuối cùng, nàng cơ hồ muốn lớn tiếng kêu lên.

Nhìn thần sắc kích động lại phi thường nhận chân của nàng, trong lòng Diệp Dương Thành run lên, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng, gật gật đầu:

- Mạn Ny, em trưởng thành…

Nhiệm vụ từ thiện tại hành trình Quý Châu là điểm rối rắm của Diệp Dương Thành, hiện tại Lâm Mạn Ny chủ động yêu cầu dẫn người đi Quý Châu, đối với Diệp Dương Thành mà nói là một tin tốt lành, dù sao nhiệm vụ từ thiện tại Quý Châu đã có Lâm Mạn Ny phụ trách, hắn có thể yên tâm đi làm việc của mình.

Ở lại Diêu gia thêm hai ngày, hơn bốn giờ chiều ngày thứ ba, trong tiếng tạm biệt của mọi người, hắn lái xe đưa Lâm Mạn Ny quay về huyện Ôn Nhạc, đi thẳng đến Đông Tháp Tả Tự Lâu.

Bên trong văn phòng quỹ từ thiện, Diệp Dương Thành lựa chọn bốn cô gái đi cùng Lâm Mạn Ny qua Quý Châu, trong đó có cả bạn học trung học của hắn.

Xác định nhân viên cùng đi theo, xuất phát từ lo lắng an toàn, Diệp Dương Thành cân nhắc hồi lâu, triệu hội một con chó chung cực cường hóa từ trấn Bảo Kinh đi theo Lâm Mạn Ny cùng bốn cô gái, cùng bảo hộ an toàn cho bọn họ.

Thậm chí hắn còn hạ lệnh nếu ở thời điểm nguy cơ nó có thể giết người.

Đồng thời vì cam đoan sự tình sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Diệp Dương Thành còn lưu lại hơn ba mươi viên linh châu cho con chó, cho nó sử dụng sau khi rời khỏi khu quản hạt.

Mặt khác, bởi vì lo lắng năm cô gái đều trói gà không chặt, hắn liên hệ với một công ty bảo an trong huyện thành, để họ phái ra bốn chiếc xe đảm đương phương tiện giao thông, đồng thời cử tám gã bảo tiêu đi theo hộ tống, dù sao ai cũng nói vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, không nên có tâm hại người, nhưng đề phòng người cũng không thể bỏ qua.

Sắp xếp xong xuôi tất cả chuyện này, đã lo lắng đầy đủ trước sau, xác định không còn vấn đề gì lớn, đến ngày thứ hai quay về huyện Ôn Nhạc, Diệp Dương Thành tiễn năm cô gái lên xe của công ty bảo an, đưa mắt nhìn xe chậm rãi biến mất ở cuối đường…

Cho đến lúc này hắn mới lấy ra di động đã liên tục chấn rung suốt gần một giờ, bấm nút:

- Alo.

- Phụ thần, Diệc Chi vừa nhận được tin tức, hạm đội thứ bảy Mỹ đóng quân tại Hàn quốc lúc 10h45 sáng hôm nay đã xuất phát, không rõ binh lực cụ thể, đồng thời căn cứ Ô Sơn trú tại Hàn cũng có động tĩnh, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thật nhiều máy bay chiến đấu một giờ sau cất cánh, mục tiêu là Trùng Thằng quần đảo.

Ngữ khí Phó Diệc Chi phi thường dồn dập, nói:

- Còn có quân Mỹ lưu lại Nhật Bản đang đại quy mô tập kết, theo tình huống trước mắt mà xem, nước Mỹ tựa hồ muốn đột phá từ nhiều địa phương, đổ bộ Trùng Thằng quần đảo.

- Đột phá nhiều địa phương?

Nghe được lời của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành khẽ cười một tiếng, nói:

- Vậy cho bọn hắn đột phá đi, sớm hay muộn đều là có đi không có về, đột phá hay không có gì khác biệt?

- Ách…

Phó Diệc Chi sững sờ:

- Ý của phụ thần là…không ngăn chặn bọn hắn trước?

- Chặn đường? Vì sao phải chặn đường?

Diệp Dương Thành hừ nhẹ một tiếng:

- Hiện tại bọn hắn chỉ muốn thử xem phản ứng của ta, bọn hắn muốn đổ bộ thì cho bọn hắn làm tốt lắm, kịch hay thường lưu sau cùng, bọn hắn không phải người ngu, làm sao có thể lập tức đẩy ra toàn bộ lợi thế trước tiên?

- Phụ thần nói rất đúng…

Phó Diệc Chi gật gật đầu, đáp một câu lại mơ hồ cảm thấy một tia không thích hợp, theo hành động bên kia mà xem, tựa hồ không giống như đang giả vờ tiến công ah!

Nhưng nếu Diệp Dương Thành khẳng định bọn hắn có ý đồ, bản thân mình còn nói được gì đây? Chỉ đành nịnh hót đáp một tiếng, phụ họa suy đoán của Diệp Dương Thành.

Hai người nói thêm một ít tình huống, sau đó chặt đứt liên hệ, thu hồi điện thoại, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, lên xe khởi động máy, chạy thẳng về hướng trấn Duyên Đãng.

Cùng lúc đó trên biển khơi mênh mông vô bờ sóng gió mãnh liệt, năm chiếc quân hạm Mỹ đang xếp thành hàng dài, vượt lên sóng gió, cấp tốc tiến về quần đảo Trùng Thằng.

Quân hạm chuyên chở gần tám ngàn lục quân, tạm thời đảm đương tác dụng của chiến hạm vận tải…

Thompson là trung tá lục quân Mỹ, cũng là một trong những người phụ trách chủ yếu của hành động đổ bộ quần đảo Trùng Thằng lần này, nghĩ đến bộ tư lệnh phái nhiệm vụ cho hắn, trong lòng hắn không tránh được lo lắng.

Cạnh bên quần đảo Trùng Thằng còn lưu lại thật nhiều quái vật biển, tin tức này hắn thập phần rõ ràng, tuy nói nhiệm vụ lần này có thật nhiều máy bay chiến đấu đi theo bảo hộ, nhưng trong lòng hắn vẫn không nắm chắc, nếu ở trên biển tao ngộ quái vật biển của đối phương, cho dù có máy bay chiến đấu hộ tống, lại có ích lợi gì đây?

Chẳng những năm chiếc quân hạm chìm nghỉm, mà tám ngàn lục quân trên chiến hạm, ba trăm quan binh hải quân cũng đều tuẫn táng.

Thompson không cho rằng chỉ bằng vào năm quân hạm có thể phá tan ngăn chặn của quái vật biển khủng bố, một khi gặp phải…tử vong tựa hồ cách hắn không xa.

Nghĩ tư lệnh viên truyền mệnh lệnh như hạ tử lệnh, da đầu Thompson không khỏi run lên, quái vật biển khủng bố như thế, như vậy kẻ thao tác quái vật biển thì sao? Lại khủng bố đến tình trạng nào? Vừa nghĩ tới mình phải trực tiếp chống lại bàn tay đen sau màn…Thompson không nhịn được mắng một câu:

- Đáng chết!

Đứng trên quân hạm đầu tiên, Thompson hít sâu vài hơi lạnh, ổn định tâm tình khẩn trương của mình, hạ lệnh cho một binh lính:

- Thông tri phòng truyền tin, cần thời khắc bảo trì thông tin với căn cứ Ô Sơn, một khi phát hiện tình huống dị thường, lập tức hội báo với tôi.

- Dạ, trưởng quan!

Binh lính kính lễ, xoay người sải bước đi vào khoang thuyền.

Nhìn thân ảnh binh lính biến mất, Thompson hít sâu một hơi, thần tình sùng kính làm chữ thập trước ngực, nói:

- Nguyện thượng đế phù hộ, Amen…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui