Chấp Chưởng Thần Quyền

- Đúng vậy.

Lời nói của Triệu Dong Dong nhất thời thức tỉnh Diệp Dương Thành, linh lực, đúng vậy, hắn còn có linh lực có thể cứu vãn đứa trẻ sắp ra đời.

Nghĩ đến đây, thần kinh căng thẳng của Diệp Dương Thành nhất thời buông lỏng, bất chợt cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều.

Mọi người đứng trên hành lang ngoài cửa phòng cấp cứu chờ đợi trong lo lắng, thời gian một tiếng từ từ trôi qua, sắc mặt của Lưu Ái Trân và Vương Cương Huy cũng càng ngày càng lo âu, hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu.

Không khí trên hành lang lộ ra vẻ vô cùng ngưng trọng, người duy nhất còn cảm thấy thoải mái, chính là Diệp Dương Thành, vì bất cứ lúc nào Tiểu Thương Ưu Tử và Triệu Dong Dong cũng ở trong phòng cấp cứu báo cáo tình hình cho hắn.

Bình thường, thời gian phẫu thuật đều khoảng bốn mươi đến năm mươi phút, nhưng do sinh non, hơn nữa Vương Tuệ Tuệ lại bị thương, bọn người Diệp Dương Thành chờ ngoài phòng cấp cứu hơn một giờ, cho đến khi thần kinh cụa vợ chồng Lưu Ái Trân, Diệp Dương Thành và mẫu thân Ngô Ngọc Phương đều căng thẳng đến cực hạn...

- Chủ nhân, đứa bé ra đời rồi, mẫu tử bình an.

Thanh âm mừng rỡ của Triệu Dong Dong vang lên bên tai Diệp Dương Thành, trong giọng nói mang theo vẻ vui sướng:

- Là một bé gái.

Vừa nghe thấy tin tức này, cả người Diệp Dương Thành rốt cục hoàn toàn thanh tĩnh lại, đúng lúc này nữ hộ sĩ lúc trước cũng từ trong phòng cấp cứu đi ra, vẻ mặt tươi cười nói:

- Chúc mừng, em bé đã chào đời bình an, người mẹ cũng khỏe mạnh, mặc dù chỉ hơn sáu tháng, nhưng nặng gần năm cân.

- Tuệ Tuệ thế nào rồi, con gái ta thé nào rồi?

Vừa nghe thấy đứa trẻ ra đời bình an, trái tim Lưu Ái Trân cũng trở nên thoải mái hơn không ít, nhưng nàng vẫn tiến lên mấy bước, kéo hai cánh tay nữ hộ sĩ gấp giọng hỏi.

- Mẫu tử bình an, nhưng bởi vì bị thương lại sinh non, hiện tại sức khỏe vẫn còn tương đối yếu.

Nữ hộ sĩ hồi đáp:

- Ít nhất còn phải ở lại bệnh viện khoảng nửa tháng để theo dõi, hơn nữa, mặc dù thể trọng của em bé đạt tiêu chuẩn, nhưng dù sao cũng là sinh non, còn cần cho vào lồng kính quan sát một thời gian ngắn...

- Bình an là tốt rồi... Bình an là tốt rồi...

Lưu Ái Trân lẩm bẩm, bất chợt trước mắt tối sầm, cả người trực tiếp té xuống đất, do trước đó phải gánh chịu gánh nặng quá lớn, khiến nàng hoàn toàn bị đánh sụp.

...

- Này, ta nói ngươi rốt cuộc có thả ra hay không?

Một gã nam tử trẻ tuổi mặc cảnh phục cảnh giác đứng cách Nhung Cầu chừng hai thước, lòng bàn tay mơ hồ đổ mồ hôi, nhìn nữ nhân bị bàn chân Nhung Cầu dẫm lên ngực, tựa hồ không thở nổi, hắn tỏ vẻ hiện tại mình hết sức bất đắc dĩ.

Khi cảnh sát nhận được điện thoại chạy tới hiện trường, đến hiện tại đã qua hai canh giờ, nhưng trong hai canh giờ này, hắn vẫn giằng co với con chó ngao Tây Tạng trước mặt này, ban đầu còn chuẩn bị mạnh mẽ kéo nó ra, càng về sau chỉ có thể chơi trò mắt đối mắt với nó.

Nguyên nhân chỉ có một...

Hai canh giờ trước, khi hắn và một cảnh sát khác cùng mấy tên hiệp cảnh nhận được điện thoại báo án, cấp tốc chạy tới hiện trường, liền nhìn thấy Chu Vệ Bình ngã trên mặt đất và con chó ngao Nhung Cầu đang khống chế Chu Vệ Bình.

Bởi vì người báo án miêu tả tương đối mơ hồ, chỉ nói trên đường có người bị thương, cho nên, trong điều kiện không rõ tình huống, hắn sẽ theo bản năng cho rằng Nhung Cầu là người hành hung, cảm thấy Nhung Cầu bất chợt nổi điên, tập kích nữ nhân lái chiếc xe điện này.

Cho nên, tên cảnh sát trẻ tuổi tháo cây gậy cảnh sát bên hông, cố gắng tiến lên xua đuổi Nhung Cầu, giải cứu Chu Vệ Bình, nhưng không ngờ Nhung Cầu lại phát ra một trận sủa liên hồi về phía hắn, khiến tên cảnh sát trẻ tuổi sợ hãi, không dám tiếp tục đi tới nữa.

Lúc này, hắn cho rằng Nhung Cầu bị bệnh chó điên phát tác, cho nên sau một phen cố gắng không có kết quả, hắn gọi điện về đồn công an thỉnh cầu trợ giúp, đến hiện tại hắn còn nhớ rõ, khi cảnh sát mang theo súng chạy tới hiện trường, vừa nhìn thấy Nhung Cầu, câu nói đầu tiên là...

- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Vừa nhìn thấy Nhung Cầu dẫm lên ngựa Chu Vệ Bình, tên cảnh sát mang theo súng từ đồn công an vội vã chạy tới, mắng tới tấp tên cảnh sát trẻ tuổi:

- Ngươi biết đây là chó của ai không? Ngươi mà nổ súng bắn chết nó, sở trưởng sẽ lập tức đập chết ngươi.

Lời nói này có chút khoa trương, nhưng từ đó cũng cho thấy tên cảnh sát cầm súng rốt cuộc kinh hãi đến trình độ nào, trong ánh mắt ngạc nhiên của tên cảnh sát trẻ tuổi, tên cảnh sát cầm súng mở miệng nói:

- Ngươi còn nhớ trong trấn chúng ta xuất hiện một đại nhân vật vô cùng lợi hại không?

- Đại nhân vật?

Tên cảnh sát trẻ tuổi cau mày suy tư một hồi, nhưng vẫn không nghĩ ra:

- Người nào?

- Ngươi cẩn thận nghĩ kỹ xem, thời gian trước trong trấn sôi sục chuyện gì.

Tên cảnh sát cầm súng liếc nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi một cái, không nói hai lời liền trực tiếp lên xe rời đi, trước khi rời đi, hắn còn lưu lại một câu:

- Ngươi nghĩ biện pháp đem người này về sở, nhưng con chó này, ngươi không thể động đến.

- Chuyện sôi sục ở trấn thời gian trước?

Tên cảnh sát trẻ tuổi cau mày suy nghĩ, hơn nửa phút sau, thân thể hắn chợt chấn động, chỉ còn thiếu lệ rơi đầy mặt...

Cho nên, màn này kéo dài hai canh giờ vẫn tiếp tục, hắn không dám dùng mạnh, cũng không có biện pháp dùng mềm, bất luận hắn cứng rắn hay mềm yếu thế nào, Nhung Cầu thậm chí cũng không liếc nhìn hắn một cái, gắt gao dẫm lên người Chu Vệ Bình, đôi mắt nhìn thẳng về phương hướng Diệp Dương Thành rời khỏi...

Tên cảnh sát trẻ tuổi bị bỏ mặc cảm giác trái tim như rỉ máu, mặc dù trong hai canh giờ này, hắn đã nắm được chân tướng sự việc từ trong miệng những người đứng xem, nhưng Nhung Cầu gắt gao dẫm lên người Chu Vệ Bình như vậy, cũng không tránh khỏi quá đáng? Cho dù Chu Vệ Bình giết người chưa toại, cũng có thể chuyển giao cho bộ phận công an xử lý theo pháp luật.

- Uông Uông...

Khi tên cảnh sát trẻ tuổi đang oán thầm không dứt, hai mắt Nhung Cầu bất chợt tỏa sáng, nhìn về hướng Diệp Dương Thành ôm Vương Tuệ Tuệ rời khỏi lúc trước sủa vang.

Tiếng sủa này, cũng đồng thời đánh thức tên cảnh sát trẻ tuổi đang thất thần tỉnh lại, hắn theo bản năng quay đầu nhìn về phương hướng Nhung Cầu đang sủa.

Một người trẻ tuổi, nói đúng ra, là một thanh niên nhìn qua hơn hai mươi tuổi, mặc một bộ quần áo tương đối bình thường, nhưng sắc mặt băng hàn.

Là nhân viên công vụ trong thể chế của Bảo Kinh trấn, tên cảnh sát trẻ tuổi dĩ nhiên nhận ra người trẻ tuổi này, đây chính là Diệp Dương Thành thời gian trước đã khiến Bảo Kinh trấn sôi sùng sục. Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, hắn lập tức biết điều ngậm miệng, hết sức thông minh né sang một bên, đưa mắt nhìn đi hướng khác.

Căn cứ vào hiểu biết của tên cảnh sát trẻ tuổi này, trong ngày thường tính tình của Diệp Dương Thành cũng không tệ lắm, trong miệng mấy lãnh đạo của Bảo Kinh trấn, danh tiếng của hắn cũng không tệ, nhưng duy có một điểm, cũng làm cho người ta hết sức kiêng kỵ, đó chính là tự bênh vực mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui