Chấp Chưởng Thần Quyền

- Lão gia, không tốt!

Ngay khi Cừu Lỵ Lỵ còn đứng trên bậc thang ngơ ngác không biết phải làm sao, quản gia thần sắc kinh hoàng từ ngoài cửa xông vào, không còn quản lễ tiết, quay người chỉ ra cửa vội vàng nói:

- Đến đây, bọn hắn đến đây!

- Ai đến?

Trong lòng Vương Triển Bằng trầm xuống, sắc mặt lại phi thường bình tĩnh.

- Còn có thể là ai.

Quản gia cười khổ một tiếng, đáp:

- Tôi vừa nhìn thấy Lâu Quý Đồng, Phương Chí Hoa, Niếp Thành Căn cùng vài người trẻ tuổi đang đi vào nhà, lão gia, ngài mau nghĩ biện pháp đi.

- Lâu Quý Đồng, Phương Chí Hoa, Niếp Thành Căn đều đến đây?

Nghe được câu trả lời của quản gia, Vương Triển Bằng sững sờ, sau đó chẳng những không hề có chút vẻ e ngại, ngược lại còn đứng dậy cười ha ha nói:

- Đến hay lắm, ba cẩu vật kia quả thật cho rằng Vương Triển Bằng này là quả hồng mềm hay sao?

- Lão gia, ngài…

Nhìn thấy biểu hiện khác thường của Vương Triển Bằng, quản gia có chút khó hiểu, bởi vì hắn căn bản không biết hiện tại Vương Triển Bằng muốn làm chuyện gì.

- Muốn lấy mạng của Vương Triển Bằng này, phải làm sẵn chuẩn bị cá chết lưới rách.

Vương Triển Bằng nheo mắt, trong đôi mắt toát ra lãnh mang khiến người sợ hãi, chợt quay đầu hỏi:

- Chu Thiết Thư đâu? Hắn đã đến chưa?

- Tôi vừa gọi điện cho hắn, hắn đang trên đường đến, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, mười phút sau sẽ tới.

Quản gia trả lời.

- Cha, rốt cục xảy ra chuyện gì?

Nghe lời đối thoại giữa cha mình cùng quản gia, Vương Chấn Huy càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, cá chết lưới rách? Đây…đây là có chuyện gì?

Hắn cũng không có dũng khí cá chết lưới rách, thần sắc bối rối nhảy dựng lên, vô cùng khẩn trương nói:

- Ai tới sao?

- Ngồi xuống.

Vương Triển Bằng trừng mắt gầm lên, Vương Chấn Huy bị dọa đến té ngồi xuống sô pha, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, đã nghe được ngoài cửa biệt thự truyền tới tiếng va chạm…Vương Chấn Huy biết, đây là thanh âm cửa biệt thự bị mở ra.

- Ở chỗ này.

Ngay sau đó ngoài cửa lại vang lên thanh âm to rõ của một lão nhân, nghe thanh âm, Vương Triển Bằng theo bản năng siết chặt hai tay, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ…

- Vương lão đệ, đã lâu không gặp ah?

Người vừa đi vào phòng khách chính là Lâu Quý Đồng, nhưng thái độ lại giống như người bạn cũ đến nhà ôn chuyện, trên mặt lộ vẻ mỉm cười, người không biết còn cho rằng hắn đến thăm chủ nhà.

- Nhờ phúc của Lâu lão ca, xem như không sai.

Nghe được tiếng chào hỏi của Lâu Quý Đồng, trên mặt Vương Triển Bằng không hề có chú ý tứ khách sáo, ngữ khí có vẻ thập phần cứng ngắc:

- Ít nhất đến bây giờ còn chưa bị người biến thành nhà tan cửa nát.

- Di, chẳng lẽ có người mưu đồ gây rối với Vương lão đệ?

Lâu Quý Đồng tựa hồ thật kinh ngạc nhìn Vương Triển Bằng, vừa đi tới:

- Nếu thật có chuyện như vậy, Vương lão đệ không ngại nói cho tôi biết, vì dân trừ hại chính là chức trách của chúng tôi đó thôi.

- Mẹ nó, Lâu Quý Đồng, ông cũng đừng tiếp tục giả vờ với lão tử được không?

Vương Triển Bằng đầy oán hận, căm tức nói:

- Cánh cứng ngắc, có thể trấn được toàn bộ quan trường trong thành phố này, tiền tham ô hối lộ cũng lấy đủ rồi phải không? Muốn tá ma giết lừa phải không? Ông…

- Di, Vương lão đệ, ông nói gì vậy?

Lâu Quý Đồng vẫn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, lắc lắc đầu ngắt lời Vương Triển Bằng, nói:

- Hôm nay tôi tới đây cũng không phải muốn đem Vương gia bức nhà tan cửa nát, tôi chỉ làm chứng nhân, chuyện khác đợi lát nữa nói sau.

- Làm chứng nhân?

Đến lượt Vương Triển Bằng mờ mịt, thần sắc hồ nghi nói:

- Lâu Quý Đồng, tôi nói cho ông biết, đừng đùa giỡn tâm tư quỷ quái gì với tôi, chút thủ đoạn cong cong nhiễu nhiễu của ông dùng với người khác còn tạm được, muốn dùng với tôi thì đừng hòng. Tôi cũng nói rõ ràng với ông, đừng tưởng rằng thần không biết quỷ không hay trộm đi những tư liệu kia, con mẹ nó ông có thể ngồi yên không lo…

- Này này, đừng quá kích động, đừng quá kích động được không?

Lâu Quý Đồng cười, lại lắc đầu:

- Tôi đã nói tới làm chứng nhân, tuyệt đối là làm chứng nhân, những sự tình gì khác chúng ta sau này có thể từ từ ngồi xuống mà nói…

- Chuyện gì?

Vương Triển Bằng không tin tưởng lời nói của Lâu Quý Đồng, đêm hôm khuya khoắc còn hưng sư động chúng tìm tới cửa, chẳng lẽ thật sự chỉ làm chứng nhân gì đó sao?

Ngay khi vẻ mặt của Vương Triển Bằng còn đang hồ nghi, có thêm một nhóm người vừa bước vào biệt thự, vừa nhìn thấy bốn người đi ở giữa, Vương Chấn Huy chợt biến sắc bật dậy, thần tình không thể tưởng tượng nổi:

- Tại sao là các người?

- Con nhận thức bọn hắn?

Nghe được tiếng kinh hô thất thanh của con mình, Vương Triển Bằng quay đầu, khi hắn nhìn thấy bốn nam nữ trẻ tuổi toàn thân tổn thương, chợt hiểu ra, trong lòng trầm xuống…

- Nhận thức, bốn học sinh nghèo mà thôi.

Vương Chấn Huy còn có can đảm gật đầu đáp:

- Lúc trước gặp mặt một lần trong một quán ăn cạnh học viện Cù Châu.

- Tổn thương trên người bọn họ là con làm?

Sắc mặt Vương Triển Bằng âm lãnh, nhưng lại nháy mắt với Vương Chấn Huy, hiển nhiên ý tứ của hắn muốn nói loại chuyện cành mẹ đẻ cành con này nên thoái thác là tốt nhất.

Tuy Vương Chấn Huy là một nhị thế tổ dốt nát, vẫn không có nghĩa hắn là kẻ ngu đần, vừa nhìn thấy Vương Triển Bằng nháy mắt, lời tới bên miệng liền bị hắn nuốt trở vào, đổi giọng:

- Làm gì có chứ? Rời khỏi quán ăn kia con đi tiệm ăn khác dùng cơm, sau đó về nhà, máy giám thị trong mấy quán ăn cùng phục vụ viên đều có thể làm chứng.

- Lâu lão ca, ông xem, có phải đã lầm rồi không?

Lâu Quý Đồng đổi lại thành Lâu lão ca, tốc độ thay đổi sắc mặt của Vương Triển Bằng có thể nói là nhất tuyệt:

- Bây giờ là xã hội pháp trị, nếu nói Chấn Huy nhà tôi đánh người, vậy phải có chứng cớ mới được, ông nói đúng không?

- …

Lâu Quý Đồng đưa tay vuốt vuốt lông mày của mình, vẻ mặt buồn bực nói:

- Tôi có nói qua tổn thương trên người bọn họ là bị thằng nhóc nhà ông làm sao?

- Nhưng mà…

Vương Triển Bằng ngẩn ngơ, trong lòng thầm mắng mình tự rối loạn trận tuyến, cười gượng nói:

- Vậy nếu tổn thương trên người bọn họ không phải Chấn Huy nhà tôi làm, trễ như vậy Lâu lão ca còn hưng sư động chúng…

- Chẳng lẽ tôi có nói qua…

Lâu Quý Đồng lại trợn mắt:

- Tổn thương trên người bọn họ không phải thằng nhóc nhà ông làm sao?

- Tôi…

Bị câu hỏi của Lâu Quý Đồng làm nín nghẹn, trên mặt Vương Triển Bằng hiện lên vẻ tức giận, trầm giọng nói:

- Lâu lão ca, trở mặt đối với chúng ta đều không ưu đãi, bức tôi nóng nảy…

- Ông chính là cha của tên súc sinh kia?

Ngay lúc này Diệp Dương Thành đột nhiên bước tới, xen miệng hỏi.

- Phải thì thế nào…

Vương Triển Bằng chỉ chú ý Lâu Quý Đồng, căn bản không nhìn qua Diệp Dương Thành, lúc này bị hỏi liền theo bản năng đáp trả một câu, mãi đến khi mở miệng mới sực tỉnh câu mắng “tên súc sinh” kia, sắc mặt hắn âm trầm nhìn Diệp Dương Thành:

- Con mẹ nó mày là cái thứ gì…

- Lớn mật!

- Càn rỡ!

- Ba ba…

Lời của Vương Triển Bằng còn chưa dứt mọi người lập tức nghe được ngoài cửa truyền vào hai tiếng mắng to, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần đã cảm thấy có hai thân ảnh dùng tốc độ cực nhanh phóng về hướng Vương Triển Bằng.

Vương Triển Bằng thân kinh bách chiến, nhưng không hề có chút cơ hội chống cự, chỉ nghe hai tiếng vang bành bạch, hai nam tử đã cho hắn hai cái tát vang dội.

Đến lúc này mọi người mới nhìn thấy hai người kia.

Mặc quần áo màu đen như nhau, kiểu tóc giống nhau, thân hình tương tự…hai nam tử sắc mặt băng sương, vừa nhìn thấy liền làm người rét lạnh.

Vương Triển Bằng ngây người, ngoại trừ Diệp Dương Thành cùng các thần sử khác, mọi người đều trợn tròn mắt.

Đây là có chuyện gì?

- Lần sau đem miệng phóng sạch sẽ một chút.

Một nam tử lạnh lùng nói.

- Còn phun bậy xé nát miệng của ngươi.

Nam tử còn lại hờ hững bổ sung một câu.

- Các người…

Vương Triển Bằng bật lui ra sau vài bước mới miễn cưỡng đứng thẳng, kinh nghi bất định nhìn hai nam tử thân thủ mạnh mẽ biến thái, cảm giác trên mặt rát bỏng, vô cùng đau đớn.

Thẳng đến lúc này Diệp Dương Thành mới bước lên một bước, thản nhiên nói:

- Lui ra.

- Dạ.

Hai nam tử cung kính khom người thối lui sang hai bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui