Chấp Chưởng Thần Quyền

- Ca!

Vừa nhìn thấy Vương Triển Bằng đột nhiên rút súng chỉ vào trán Diệp Dương Thành, sắc mặt Diệp Cảnh Long đại biến, thất thanh hét một tiếng định chạy tới.

- Mày qua đây lão tử lập tức bắn chết hắn!

Nhìn thấy động tác của Diệp Cảnh Long, Vương Triển Bằng cười dữ tợn như phát điên, tay phải nắm chặt khẩu súng, giống như chỉ cần Diệp Cảnh Long dám lao tới hắn sẽ lập tức bóp cò lấy mạng Diệp Dương Thành.

Diệp Cảnh Long ngây dại, nhưng bị hăm dọa chỉ có thể dừng chân, thần sắc khẩn trương còn có chút bất lực nhìn sau lưng Diệp Dương Thành, cắn môi:

- Ca…

- Lâu Quý Đồng.

Nhưng Diệp Dương Thành lại không hề có chút vẻ kinh hoảng, ngữ khí phi thường bình tĩnh:

- Ba người dẫn bọn họ ra ngoài, không có mệnh lệnh của tôi không cho phép ai vào.

- Dạ.

Ba người Lâu Quý Đồng cũng không hề có chút lo lắng, điều duy nhất bọn họ có thể biểu đạt lửa giận của chính mình là dùng ánh mắt giết người hung hăng trừng qua Vương Triển Bằng, sau đó muốn đưa bốn người Diệp Cảnh Long rời khỏi biệt thự.

Nhưng Diệp Cảnh Long làm sao chịu rời đi? Nếu anh của hắn xảy ra chuyện gì, cả đời này hắn sẽ không tha thứ cho mình!

- Chỉ bằng khẩu súng đồ chơi này, còn chưa lấy được mạng của ta.

Nhận thấy được Diệp Cảnh Long vẫn bất động, Diệp Dương Thành cũng không tiếp tục trầm mặc, lộ ra ý cười trào phúng, đồng thời lên tiếng:

- Mấy đứa đi ra ngoài trước, đợi lát nữa trường hợp có chút huyết tinh…

- Miệng của con vịt nấu chín vẫn còn thật cứng.

Vương Triển Bằng nhe răng cười một tiếng, không chút e ngại nhìn chằm chằm Diệp Dương Thành, đồng thời cũng không quản ánh mắt tức giận của hai người Tống Lâm Lập bên cạnh, nói:

- Hôm nay cho dù tao liều mạng gặp phải cảnh Vương gia bị giết, cũng phải đem mày ở lại đây chôn cùng lão tử!

- Ca…

Diệp Cảnh Long cũng không tin Diệp Dương Thành có thể ngăn trở uy lực viên đạn, ngây người đứng yên tại chỗ, thất thanh hô thêm lần nữa.

- Đi ra ngoài đi, thời gian đến rồi.

Diệp Dương Thành đột nhiên cười nói:

- Cảnh Long, em nên tin tưởng anh.

- Em…

Trong lòng Diệp Cảnh Long run lên, theo bản năng cúi đầu, cuối cùng đi theo Lâu Quý Đồng đi ra cửa biệt thự, lúc sắp rời đi hắn còn quay đầu nói:

- Ca, em ở ngoài cửa chờ anh.

Diệp Dương Thành chỉ gật đầu, dáng vẻ vô cùng tự tin, thật giống như hắn vẫn hoàn toàn nắm giữ thế cục trong tay.

Diệp Cảnh Long không nói thêm gì nữa, đi ra khỏi biệt thự, ngay lập tức cánh cửa đóng lại.

- Phanh…

Có lẽ bị vẻ tự tin của Diệp Dương Thành cuốn hút, khi bốn người Diệp Cảnh Long đi ra sân biệt thự, chợt cảm nhận được cảm giác an tâm, thật giống như cho dù Diệp Dương Thành ở lại trong biệt thự cũng sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Đúng ngay lúc này xe công an gào thét xuất hiện ngay cửa lớn biệt thự, năm chiếc xe công an, từ trên xe nhảy xuống mấy chục công an võ trang thật đầy đủ chạy tới.

- Lâu bí thư, chúng tôi không tới muộn chứ?

Từ trên xe công an có một nam tử hơn bốn mươi bước xuống, mặc chế phục công an đi nhanh tới trước mặt Lâu Quý Đồng lên tiếng hỏi.

- Xem như còn sớm.

Lâu Quý Đồng căn bản không hề lo lắng cho Diệp Dương Thành, vì vậy chỉ gật đầu với vị phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an kia, ngay khi hắn định mở miệng nói chuyện, bên ngoài chợt truyền vào thanh âm tiếng phanh xe chói tai.

- Dát chi…

Hai chiếc xe màu đen dừng bên cạnh xe công an, cửa xe mở ra, phần phật một tiếng xuất hiện tám nam tử mặc chế phục xanh thẫm bó sát người, còn khá trẻ tuổi, người lớn nhất khoảng hai mươi bảy, nhỏ nhất chỉ khoảng hai mươi mốt.

Tám nam tử nhìn lướt qua tình huống hiện trường, liền đi vào sân biệt thự, trong ánh mắt kinh ngạc của nhóm công an, một nam tử đưa ra giấy chứng nhận, lên tiếng:

- Trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên.

- Ba!

Sắc mặt cục trưởng công an liền biến đổi, thậm chí còn không có dũng khí nghiệm chứng văn kiện của đối phương, theo bản năng kính lễ:

- Chào ngài.

- Ba!

Nam tử kia cũng không chần chờ đồng dạng đáp lễ, hỏi:

- Xin hỏi Diệp Dương Thành Diệp tiên sinh có phải ở trong này hay không?

- Diệp Dương Thành Diệp tiên sinh?

Nghe siêu cấp chiến sĩ hỏi thăm, cục trưởng công an mờ mịt, hắn làm sao biết Diệp Dương Thành là nhân vật phương nào?

Đại Tráng như có suy nghĩ gì nhìn thoáng qua siêu cấp chiến sĩ kia, chỉ vào biệt thự:

- Anh ấy ở bên trong, bị người dùng súng chỉ vào đầu…

- Cái gì?

Siêu cấp chiến sĩ kia sắc mặt đại biến, thấp giọng kinh hô, hai tay của hắn vừa trợt, một con dao sắc bén xuất hiện trong lòng bàn tay, thấp giọng quát:

- Đột nhập biệt thự bảo hộ Diệp tiên sinh an toàn, nếu Diệp tiên sinh xảy ra chuyện gì…đợi ra tòa án quân sự đi!

- Các anh không thể đi vào.

Ngay khi nhóm siêu cấp chiến sĩ định xông vào biệt thự, Diệp Cảnh Long đột nhiên bước ra một bước, trầm giọng nói:

- Anh của tôi nói, không có mệnh lệnh của anh ấy không ai được đi vào.

- Anh của anh là…?

- Diệp Dương Thành!

Thần sắc Diệp Cảnh Long thật tự hào đáp.

- Nguyên lai Diệp tiên sinh là anh trai của ngài.

Vừa nghe nói Diệp Dương Thành là anh trai của thiếu niên này, thần sắc trên mặt siêu cấp chiến sĩ chợt dịu đi, thậm chí còn dùng kính ngữ.

- Tản ra, tùy thời chú ý động tĩnh trong biệt thự.

Người kia vung tay lên, tám người cùng nhau tản ra quanh biệt thự.

Thẳng đến lúc này cục trưởng công an mới phục hồi lại tinh thần, sắc mặt có chút dại ra nhìn qua Lâu Quý Đồng, cổ họng khô khốc:

- Lâu bí thư…bên trong biệt thự…

Siêu cấp chiến sĩ trực thuộc trung tâm xử lý sự kiện siêu nhiên, cục trưởng công an thập phần rõ ràng đây là cơ cấu của quân đội, thành viên đều có thực lực viễn siêu người thường, hơn nữa họ cũng là một nhóm máy móc giết chóc có đặc quyền.

Nghĩ tới đây, vị cục trưởng kia tuôn mồ hôi lạnh, vị Diệp tiên sinh kia…cũng không khỏi quá khủng bố đi?

- Chuyện ông không nên biết thì cũng đừng hỏi.

Trước mặt người ngoài Lâu Quý Đồng hoàn toàn dùng thái độ của người đứng đầu một phương, lạnh lùng lên tiếng.

Hắn liếc mắt nhìn qua người kia, thản nhiên nói:

- Biết quá nhiều đối với ông cũng không ưu đãi.

- Dạ…

Trong lòng cục trưởng công an trầm xuống, không dám tiếp tục hỏi thêm lời nào.

Mà bốn người Diệp Cảnh Long càng thêm hiếu kỳ, không hiểu thân phận của Diệp Dương Thành lại là gì? Ngay cả Diệp Cảnh Long cũng chần chờ bất định…

Lúc này Diệp Dương Thành nhìn Vương Triển Bằng, lộ ra nụ cười cổ quái:

- Ngươi sẽ vì hành động của mình mà cảm thấy hối hận…

- Cái gì?

Vương Triển Bằng nhìn thấy ý cười cổ quái của Diệp Dương Thành, chợt sửng sốt, thần kinh nhất thời căng thẳng.

Hắn tiến lên một bước, trầm giọng nói:

- Mày đừng cho rằng tao không dám nổ súng!

- Ta cũng không sợ ngươi nổ súng!

Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười:

- Cấm Cố thuật…

- Mày…

Vương Triển Bằng đang định quát mắng, nhưng lời nói nghẹn lại, hắn hoảng sợ phát hiện mình không cách nào nhúc nhích, ngoại trừ ánh mắt có thể chuyển động, toàn thân đều cứng ngắc.

- Chưa từng có ai dám dùng súng chỉ vào đầu của ta còn có thể bình yên vô sự.

Diệp Dương Thành bật cười lớn, nhún vai nói một câu, xoay người đi tới chỗ sô pha, vừa đi vừa nói:

- Xuống tay đừng quá độc ác, lưu trữ mạng đi Thần Ngục đâu.

- Dạ…chủ nhân.

Mãi đến lúc này hai người Tống Lâm Lập mới dám gọi hai chữ chủ nhân, bởi vì họ biết hai cha con Vương Triển Bằng đã xong.

- Các ngươi…các ngươi muốn làm gì?

Khẩu súng đã bị ném sang một bên, khi Vương Triển Bằng nhìn thấy hai nam tử áo đen thần tình đầy ý xấu đi tới, hoàn toàn hoảng sợ.

Hắn bật lui ra sau, kinh hoảng nói:

- Bên ngoài…bên ngoài đều là công an, các người dám phạm pháp…đừng tới đây ah…

- Công an?

Nghe tiếng gọi ầm ĩ của Vương Triển Bằng, hai người Tống Lâm Lập liếc nhau, nhìn thấy ý cười nồng hậu trong mắt đối phương.

Ngay khi Vương Triển Bằng bị hai người Tống Lâm Lập xử lý, không biết khi nào Vương Chấn Huy đã bò tới chỗ khẩu súng bị đánh rơi, nhìn khẩu súng trước mặt thần sắc hắn lộ vẻ điên cuồng.

Hắn chụp lấy khẩu súng, bật người đứng lên, nhe răng cười xoay người chuẩn bị hướng Diệp Dương Thành nổ súng…

- Phanh!

Một đạo hắc ảnh bay lên, một cước đá lên bụng Vương Chấn Huy, Diệp Dương Thành nói:

- Con mẹ nó ngươi muốn chết thì cứ nói ra có gì đâu…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui