Chấp Chưởng Thần Quyền

Xuyên qua âm dương thông đạo quay về phòng ngủ của mình, ngay lúc Diệp Dương Thành định thu Thần Ngục Lệnh vào Cửu Tiêu không gian, khóe mắt vô tình đảo qua bên góc trái Thần Ngục Lệnh, hàng chữ 1/3 nháy mắt đập vào trong tầm mắt của hắn.

- Một phần ba?

Nhìn thấy dòng chữ này, thân hình Diệp Dương Thành chấn động, ngay sau đó trên mặt lộ vẻ hối hận.

Một phần ba, ba lượt cơ hội còn một lần…Thần Ngục Lệnh mở ra âm dương thông đạo không phải không có hạn chế, khi Diệp Dương Thành nhìn thấy rõ ràng con số này, hắn mơ hồ hiểu được ba lần, hắn chỉ có thể xâm nhập vào âm tào địa phủ ba lần mà thôi.

Mà bây giờ hắn đã dùng xong hai lần, đặc biệt lần thứ hai đi vào âm tào địa phủ chỉ vì chặt Âm Linh Thảo, rốt cục làm vậy là lỗ vốn hay buôn bán lời? Diệp Dương Thành không biết nên làm sao phán đoán, nhưng hắn biết trong lúc vô ý hắn lại lãng phí một lần cơ hội quý giá…

- Vì sao mỗi khi làm xong mới cảm thấy hối hận đây?

Có chút không biết nói gì nhìn Thần Ngục Lệnh, Diệp Dương Thành mơ hồ cảm thấy đau đầu…Cửu Tiêu thần cách lại không báo trước cho hắn biết Thần Ngục Lệnh cũng có hạn chế!

Nếu sớm biết vậy…trên thế giới làm gì có thuốc hối hận đây? Bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, hỏi thần cách vài câu cũng không nhận được trả lời, hắn đành bỏ qua việc truy vấn, thu hồi Thần Ngục Lệnh vào Cửu Tiêu không gian.

- Chủ nhân, nửa giờ trước có người gọi điện tìm ngài.

Diệp Dương Thành rửa mặt, mang dép đi xuống lầu, Tống Lâm Lập lập tức xuất hiện cung kính hồi báo.

- Ai gọi điện thoại?

Diệp Dương Thành cầm di động hỏi.

- Là một cô gái, nói là chủ tịch công ty khoa kỹ hữu hạn Thiên Võng Lạc, tên Dương Vũ Lộ.

Tống Lâm Lập cúi người nói:

- Nàng nhờ tiểu bộc chuyển cáo chủ nhân, nếu hiện tại chủ nhân có thời gian có thể đến công ty của nàng một chuyến, trang web đã chính thức khai thông login.

- Nga?

Vừa nghe lời này, Diệp Dương Thành nhướng mày lộ ra ý cười:

- Nàng làm việc cũng nhanh chóng, khai thông rồi thì tốt, rất tốt.

- …

Tống Lâm Lập mỉm cười gật đầu.

Diệp Dương Thành vẫn chưa gọi lại cho Dương Vũ Lộ, trực tiếp lấy ra Âm Linh Thảo đã cắt sẵn, hơn hai trăm miếng cắt thật mỏng, nhìn nhiều nhưng lại không nặng bao nhiêu.

Chỉ vào Âm Linh Thảo đặt trên bàn, hắn nói:

- Ngươi đem linh thảo đi kiểm tra một chút, nhanh chóng đem kết quả kiểm tra báo cho ta biết.

- Dạ…chủ nhân.

Tống Lâm Lập hành lễ, cuốn lấy Âm Linh Thảo biến mất trong phòng.

Cùng lúc đó, trong công ty Thiên Võng Lạc, Dương Vũ Lộ đang đứng trước máy tính, nhìn màn hình đang điều chỉnh lần cuối cùng. Mà sau lưng nàng, một nam tử chừng ba mươi bảy ba mươi tám đang đứng thẳng, mặc bộ âu phục màu trắng, thần sắc ôn hòa nhìn nàng.

- Dương tổng, Trần tổng, đã kiểm tra xong, có thể chính thức khai thông được rồi.

Kỹ thuật viên ngồi trước máy tính đứng dậy nhìn đôi nam nữ, thần sắc hắn vô cùng tiều tụy, trong hai mắt tràn ngập tơ máu.

- Toàn bộ số liệu đều bình thường, chuyện bảo trì sau này tin tuongr Dương tổng cũng có thể giải quyết.

- Cảm ơn nhiều, Vương công.

Nhìn nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi, thần sắc mệt mỏi đầu tóc rối bù đứng trước mặt, Dương Vũ Lộ không hề bày ra chút cái giá, thành khẩn nói:

- Trong khoảng thời gian này thật vất vả cho ngài, nếu không có ngài mang theo đội ngũ tới đây…

- Ha ha, Dương tổng quá khách khí.

Nam tử tuy thật mệt mỏi, miễn cưỡng mỉm cười, nói:

- Chủ tịch của chúng tôi là anh trai của cô, huống chi nếu lúc trước tôi biết làm trang web cho quỹ từ thiện Dương Thành, tôi cũng sẽ không nhận phí tổn lập trang web này.

- Ân?

Dương Vũ Lộ ngẩn người:

- Vương công, ngài…

- Ha ha, Dương tổng, tôi có một người đồng hương từng nhận được sự trợ giúp của quỹ từ thiện Dương Thành.

Vương công hơi có chút cảm khái nói:

- Hắn làm việc tại công trường, sau xảy ra sự tình đưa vào bệnh viện, vì bị nuốt tiền lương nên không có tiền chữa trị, nếu không có tiểu thư Lâm Mạn Ny của quỹ từ thiện Dương Thành giúp đỡ, đừng nói có thể đòi lại được tiền lương của mình, thậm chí tính mạng cũng gặp nguy hiểm.

- Nguyên lai còn có chuyện này.

Dương Vũ Lộ cùng nam tử đứng bên cạnh đều hiểu ra, trong lòng chợt nảy sinh cảm giác tôn kính.

Vương công lại nói tiếp:

- Có lẽ bây giờ tiểu thư Lâm Mạn Ny đã quên người từng được nàng trợ giúp, nhưng mấy người đồng hương của tôi vẫn chưa từng quên sự giúp đỡ lúc ấy của nàng.

Nói tới đây, Vương công nhìn lên màn hình máy tính:

- Cho nên tôi có thể nói cho Dương tổng hiểu, tuy trang web của quỹ từ thiện Dương Thành không phải hoàn mỹ nhất, nhưng là một lần dụng tâm nhất của tôi từ khi công tác cho tới nay.

- Đây là thiện ác đến cùng sẽ có báo sao?

Dương Vũ Lộ gật đầu, nhẹ giọng nói:

- Hiện tại ngài đã rất mệt mỏi, chuyện kế tiếp tôi sẽ giao cho người khác giải quyết…hiện tại tôi gọi người đưa ngài về nghỉ ngơi, tôi sẽ nói với anh của tôi một tiếng, ngài đi nghỉ ngơi trước đi.

- Được…

Vương công cũng không miễn cưỡng, hắn đã áp lực tới cực hạn, nếu còn không nghỉ ngơi, thậm chí hắn hoài nghi mình sẽ đột tử vì làm việc quá độ.

- Hiện tại anh còn hoài nghi động cơ của quỹ từ thiện Dương Thành sao?

Đưa mắt nhìn thư ký tiễn Vương công rời khỏi công ty, Dương Vũ Lộ quay người kéo nam tử đi vào phòng làm việc của mình, lộ ra vẻ kiêu ngạo hỏi.

- Hiện tại anh còn có lý do gì đi hoài nghi động cơ của người khác đây?

Nhìn thấy thần sắc đắc ý của nàng, nam tử bật cười lớn, vỗ đầu nàng, nói:

- Nhưng em cũng đừng nên đắc ý quá sớm, ông chủ sau màn của quỹ từ thiện Dương Thành cùng công ty điện tử Dương Thành quả thật không phải là người nhân từ nương tay gì đâu.

- Sao anh lại nói người khác như vậy đâu?

Dương Vũ Lộ nói:

- Nửa năm thời gian, đầu nhập ba trăm triệu làm từ thiện, chỉ riêng trong quốc nội mà nói lại có phú hào nào có được quyết đoán lớn như vậy đây? Anh có sao?

- Anh không có.

Nam tử lắc đầu nói:

- Nếu anh lấy ra ba trăm triệu làm từ thiện, lão đầu tử nhất định quất chết anh, anh thừa nhận hắn là người tốt, nhưng đây không phải nói tính cách hắn hiền lành nhân từ, em có biết Vương gia ở Cù Hằng thị hay không?

- Cù Hằng thị Vương gia?

Dương Vũ Lộ ngây ra, nhăn mày suy nghĩ, gật đầu nói:

- Chính là Vương gia lấy hắc bang lập nghiệp?

- Không sai, chính là Vương gia đó.

Thần sắc nam tử có chút ngưng trọng gật đầu nói:

- Nếu em biết Vương gia, vậy em cũng nên biết thực lực của bọn hắn tại Cù Hằng thị đi?

- Xem như là đại gia tộc tiền tài quyền thế kinh người đi.

Dương Vũ Lộ gật đầu đáp:

- Nghe nói sản nghiệp của Vương gia đã đột phá hai tỷ rưỡi, đã đưa thân vào hàng ngũ gia tộc nhị lưu trong quốc nội, còn lợi hại hơn cả Trần gia của anh rất nhiều, ở Cù Hằng xem như một tay che trời…

Nói tới đây, Dương Vũ Lộ chợt dừng lại, hơi có chút kỳ quái nhìn chồng mình, hỏi:

- Việc này có quan hệ gì với quỹ từ thiện Dương Thành?

- Vương gia đã không còn.

Trần Hữu Quốc tung một câu làm Dương Vũ Lộ kinh ngạc:

- Triệt triệt để để chơi xong rồi, vào rạng sáng hôm nay.

- Cái gì?

Dương Vũ Lộ nhất thời kêu lên, nội tâm chấn động:

- Chỉ bằng quan hệ của Vương gia ở Cù Hằng, ai có thể trong vòng một đêm nhổ Vương gia?

- Chính là người tốt mà mấy ngày nay em nói với anh, Diệp Dương Thành.

Trần Hữu Quốc hít sâu một hơi, trên mặt hiện lên ý sợ hãi, nói:

- Hơn chín giờ sáng hôm nay anh mới nhận được điện thoại của lão gia tử, Vương gia xong rồi, trong vòng một đêm bị Diệp Dương Thành diệt trừ tận gốc.

- Quả thật…

Dương Vũ Lộ có chút khó thể thừa nhận, thanh niên kia có kỹ năng lớn như vậy? Đúng rồi…hắn không chút nhăn mày đem ra ba trăm triệu làm từ thiện, nếu sau lưng không có quan hệ, làm sao có thể đây?

Nghĩ tới đây, Dương Vũ Lộ có chút thả lỏng, hỏi:

- Vì sao hắn lại xuống tay với Vương gia?

- Nghe nói bởi vì đứa con thứ hai không nên thân của Vương gia, Vương Chấn Huy đã cho người đánh em trai của hắn.

Thanh âm Trần Hữu Quốc áp thật thấp, trong lời nói lộ ra vẻ sợ hãi thật rõ ràng.

- Đêm qua, công an Cù Hằng thị đột nhiên xuất động, dùng xu thế lôi đình tiêu diệt Cửu Hổ bang, bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố, phó chủ tịch thường vụ đều đi bên cạnh Diệp Dương Thành đến biệt thự Vương gia…Hiện tại nghe nói ở lại Cù Hằng xử lý sản nghiệp của Vương gia là trợ lý của Diệp Dương Thành, là một thanh niên tên Dương Đằng Phi…

- Bởi vì em trai của hắn bị đánh, hắn lại làm ra chuyện lớn như vậy?

Dương Vũ Lộ kinh hô:

- Chẳng lẽ trong tỉnh không có người quản hắn sao?

- Việc em trai hắn bị đánh chỉ là cái cớ cho hắn bão nổi mà thôi.

Trần Hữu Quốc bĩu môi nói:

- Hiện tại toàn bộ sản nghiệp của Vương gia đều thuộc về hắn, tài sản hơn hai tỷ một đêm đổi chủ…nghe nói trong tỉnh đều trầm mặc, thậm chí vài ủy viên tỉnh ủy còn đích thân gọi điện cho đài truyền hình, áp chế ảnh hưởng do chuyện này tạo thành.

- Người này…thật quá bao che khuyết điểm đi.

Dương Vũ Lộ nghe được có chút hết hồn, lại cảm thấy may mắn, may mắn lần đầu tiên tiếp xúc với thanh niên kia vẫn duy trì mối quan hệ không sai.

- Chẳng những là bao che khuyết điểm, quả thực bao che tới mức làm người khác không hiểu ra sao cả.

Vẻ mặt Trần Hữu Quốc cổ quái, nói:

- Làm đối thủ của hắn, nhất định là chuyện phi thường thống khổ.

- Anh muốn thay Vương gia báo thù?

Dương Vũ Lộ bị dọa nhảy dựng:

- Anh không điên đi?

- Thay Vương gia báo thù?

Trần Hữu Quốc sửng sốt, bật cười:

- Kẻ ngốc mới có ý nghĩ này, nếu làm đối thủ của hắn là một chuyện phi thường thống khổ đi. Nếu làm minh hữu của hắn, hoặc đứng chung một trận tuyến với hắn đây?

- Ách…

Dương Vũ Lộ ngây dại:

- Ý của anh là…

- Em cũng biết mặc dù Trần gia có chút thực lực trong huyện Ôn Nhạc, nhưng còn chưa lên được mặt bàn.

Sắc mặt Trần Hữu Quốc nghiêm túc nói:

- Thực lực bên chính phủ cao tầng luôn là thứ mà Trần gia thiếu thốn…

- Vì anh trai anh?

Dương Vũ Lộ hỏi.

Trần Hữu Quốc gật đầu, không e dè nói:

- Đại ca anh vì gia đình trả giá suốt sáu năm thời gian, nhưng chuyện kia muốn lật lại, căn bản dùng tiền tài cũng chưa chắc làm được…

- Cho nên anh nghĩ tới hắn?

- Đây cũng là quyết định lâm thời.

Trần Hữu Quốc đứng dậy nói:

- Vừa lúc mấy hôm trước em về nhà nhắc chuyện Diệp Dương Thành muốn xây dựng trang web, mà lão gia tử lại nhớ kỹ về người này…

- Anh không sợ đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo sao?

Vẻ mặt Dương Vũ Lộ ngưng trọng:

- Chuyện của đại ca giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưng nghe nói tính cách của Diệp Dương Thành như vậy, em cảm thấy không dám tin tưởng.

- Cho nên anh mới tới đây, còn viện lý do hẹn Diệp Dương Thành tới.

Trần Hữu Quốc cười cười, nói:

- Ý tứ của lão gia tử, để cho anh tiếp xúc với hắn trước, nếu cảm thấy hắn đáng tin…Trần gia cũng không phải gia tộc cổ hủ, đạo lý dưới bóng đại thụ luôn râm mát, chúng ta đều biết.

- Nha…

Dương Vũ Lộ như có suy nghĩ gật đầu, quay đầu gọi:

- Tiểu Trương, cô gọi điện cho Diệp tiên sinh, hỏi hắn có tới không?

- Đã biết, Dương tổng.

Ngoài cửa vang lên tiếng trả lời…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui