Chấp Chưởng Thần Quyền

Cùng lúc đó trong biệt thự Trịnh gia huyện Ôn Nhạc, Trịnh bá cũng đang cầm một tập văn kiện lặng yên xuất hiện sau lưng Trịnh Bang Huy.

Từ sáu năm trước giao sự tình trong gia tộc cho con thứ ba Trịnh Trường Vân xử lý, sản nghiệp bên ngoài do Trịnh Trường Vân xử lý, chuyện ngầm giao cho Trịnh bá phụ trách. Cũng bởi vậy Trịnh Bang Huy hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của mọi người, mỗi ngày ngồi cạnh bể bơi nhắm mắt dưỡng thần trở thành thói quen của hắn. Theo người ngoài xem ra, hiện tại gia chủ Trịnh gia là Trịnh Trường Vân, nhưng trên thực tế toàn bộ hoạt động của Trịnh gia đều bị Trịnh Bang Huy nắm giữ chặt chẽ trong tay, ít nhất là cổ phần còn nguyên trong tay hắn.

Đây là một người có lòng độc chiếm tiền tài quyền thế đến mức tột cùng, cho dù sáu năm trước vì áp lực của Vu Hải Thanh mà giao quyền quản lý tập đoàn cho con thứ ba, nhưng hắn chưa từng buông tha khống chế, mà đám thủ hạ như Trịnh bá cùng cổ phần tập đoàn trong tay hắn chính là át chủ bài lớn nhất của hắn.

Có được át chủ bài này, hắn căn bản không cần lo lắng Trịnh Trường Vân sẽ làm ra chuyện gì khác thường, dù sao nếu không có hắn gật đầu, Trịnh Trường Vân cũng không làm được gì.

Trịnh Bang Huy nghe tiếng bước chân quen thuộc, không cần quay đầu cũng biết là ai:

- Đã điều tra xong?

Trịnh bá buông bình trà, đem văn kiện đưa tới, nói:

- Lão gia, đều đã điều tra xong, nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

Trịnh Bang Huy tùy ý tiếp nhận văn kiện, nhưng không mở ra mà đặt lên bàn đá, hỏi.

- Nhưng mà Diệp Dương Thành kia có chút cổ quái.

Sắc mặt Trịnh bá có chút ngưng trọng, kề tai nói vài câu, sau đó lui ra một bước, nói:

- Tin tức thật xác định.

- Vương gia?

Hai mắt đang híp lại đột nhiên trợn tròn, Trịnh Bang Huy bật dậy khỏi ghế:

- Xác định?

- Dạ, lão gia.

Trịnh bá khom người nói:

- Đã có thể xác định trăm phần trăm, Vương gia Cù Hằng thị bị Diệp Dương Thành nhổ tận gốc, mấy thành viên trực hệ Vương gia tập thể mất tích, hiện tại trợ lý của Diệp Dương Thành là Dương Đằng Phi đang tiếp nhận sản nghiệp của Vương gia tại Cù Hằng!

- Vương gia…Vương Triển Bằng!

Nghe được lời khẳng định, vẻ mặt khiếp sợ của Trịnh Bang Huy dần biến mất, hắn ngồi xuống ghế, hỏi:

- Diệp Dương Thành rốt cục là con khỉ đá từ đâu nhảy ra?

- Căn cứ theo kết quả điều tra, tình huống của Diệp Dương Thành phi thường đáng cân nhắc.

Trịnh bá khom người thấp giọng hội báo:

- Sau khi thi vào trường cao đẳng thất bại, hắn đã đi vào một công ty trấn Bảo Kinh chạy nghiệp vụ, biểu hiện thập phần bình thường, không phải kẻ ngu ngốc, cũng không phải đặc biệt thông minh.

- Nhưng từ mùa hè năm trước, sau khi hắn từ chức ở công ty kia, thật giống như thay đổi thành người khác, mở một cửa hàng thời trang tại phố Triêu Dương trấn Bảo Kinh, ngay sau đó lại đầu cơ trục lợi kiếm được một khoản tiền, không qua bao lâu hắn mua căn nhà nhỏ, mua xe…Sau khi đến huyện thành, hắn lại gặp được một bảo bối trong thị trường đồ cổ, có được một số tiền lớn…

Trịnh bá thuật lại rất chậm, nếu Diệp Dương Thành đang ở đây cũng nhất định kinh ngạc thủ đoạn điều tra của người này! Chỉ qua một ngày đã để cho hắn điều tra được nhiều chuyện như vậy, ngoại trừ một ít chuyện bí mật, đều bị hắn tra xét ra! Mà Trịnh Bang Huy càng nghe càng cảm thấy phi thường cổ quái, sắc mặt hắn vô cùng kinh ngạc đứng dậy, trầm giọng nói:

- Nói cách khác, từ khi hắn phát đạt tới bây giờ còn chưa đầy một năm thời gian đã kiếm được mấy tỷ tài sản?

- Dạ, lão gia.

Trong lòng Trịnh bá căng thẳng, vội vàng đáp.

- Đối với chuyện này ông thấy thế nào?

Trịnh Bang Huy ngồi xuống ghế, tay phải gõ nhẹ lên bàn, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.

Nghe được Trịnh Bang Huy hỏi, Trịnh bá lập tức đáp:

- Lão gia, tôi cảm thấy tình hình phát đạt của Diệp Dương Thành thật cổ quái, nếu không có năng lượng lớn, hắn làm sao mời được cả ban lãnh đạo thành ủy đến tham dự cuộc họp báo của hắn? Nếu như không có đại năng lượng…

- Ý của ông là, sau lưng hắn còn có người khác?

Trịnh Bang Huy như có suy nghĩ gì nhìn Trịnh bá.

- Phải, lão gia.

Trịnh bá cúi người nói:

- Nếu không có đại nhân vật ở sau lưng làm chỗ dựa cho hắn, chỉ bằng một tiểu tử mới hơn hai mươi như hắn, làm sao có thể trong vòng một năm kiếm được tài sản như hôm nay? Chỉ có một giải thích duy nhất, hắn là con rối, sau lưng hắn còn có đại nhân vật mánh khóe thông thiên!

- …

Trịnh Bang Huy không nói gì, lẳng lặng nhắm mắt. Thời gian chậm rãi trôi qua, Trịnh bá vẫn duy trì tư thế cúi người, không nhúc nhích chờ hắn mở miệng. Qua hơn sáu phút, Trịnh Bang Huy đột nhiên mở mắt, nói:

- Ông cảm thấy Diệp Dương Thành sẽ nhúng tay vào ân oán giữa Trần gia cùng cùng Trịnh gia chúng ta sao?

- Diệp Dương Thành có nhúng tay hay không không phải điểm mấu chốt, mấu chốt là ý tưởng người sau lưng hắn.

Trịnh bá hít một hơi, nói tiếp:

- Nếu Trần gia cũng như Trịnh gia, hứa hẹn lợi ích lớn cho Diệp Dương Thành, nói không chuẩn người sau lưng hắn sẽ động tâm…

- Nếu chuyện này không bị người kia để trong lòng đây?

Trịnh Bang Huy truy hỏi.

- Trần gia hận thấu xương Trịnh gia, thật vất vả đáp lên Diệp Dương Thành, làm sao dễ dàng buông tha chứ?

Trịnh bá đáp:

- Thời gian lưu cho Trần gia không nhiều lắm.

- …

Trịnh Bang Huy lại lâm vào trầm tư, ba phút sau hắn bỗng nhiên cầm tập văn kiện, lật ra xem. Đúng như lời của Trịnh bá, nếu Diệp Dương Thành hoặc là người sau lưng động tâm với lời hứa hẹn của Trần gia, như vậy người kia sẽ trở thành uy hiếp thật lớn với Trịnh gia. Cho dù người kia không động tâm, nhưng Trần gia thì sao? Con lớn nhất của Trần gia đã vào tù sáu năm, nếu không thừa dịp hiện tại Trịnh gia còn chưa khuếch trương hoàn toàn mà cứu ra con mình, ngày sau Trịnh gia thế lớn, Trần gia sẽ triệt để mất đi cơ hội sửa oan án! Tục ngữ nói, mềm sợ cứng, cứng sợ bướng bỉnh, bướng bỉnh sợ liều mạng…Vạn nhất Trần gia nổi điên liều mạng với Trịnh gia, đây tuyệt đối là điều mà Trịnh Bang Huy không muốn nhìn thấy!

Nói cách khác, hắn cần phải làm là áp chế ý niệm điên cuồng của Trần gia, cắt đứt hi vọng của bọn hắn, lại lưu cho bọn hắn một đường cơ hội không bao giờ thực hiện được…Chỉ có như vậy Trần gia mới có thể tạm thời ổn định xuống, mà Trịnh gia chỉ cần có thời gian mà thôi.

Sau một phen suy nghĩ cặn kẽ, Trịnh Bang Huy mở mắt, trong mắt lóe lãnh mang:

- Đem chuyện này nói cho Vu đại thiếu!

- A?

Trịnh bá sửng sốt, sau đó hiểu được, vẻ mặt vui mừng gật mạnh đầu:

- Dạ, lão gia.

Vu Hải Thanh là con thứ ba của Vu Tranh Vanh, ỷ vào cha mình lời nói rất mạnh. Nếu đem chuyện này nói cho Vu Hải Thanh, hoàn toàn đẩy Trần gia đến mặt đối lập với hắn, nếu làm Vu Hải Thanh phẫn nộ hay ra tay động thủ…mặc kệ là Diệp Dương Thành hay người sau lưng hắn, giữa song phương sẽ có tranh đấu! Trịnh Bang Huy không biết người sau lưng Diệp Dương Thành có thể so sánh với Vu Hải Thanh hay không, tuy Vương gia thế lớn, nhưng mạng lưới quan hệ bị hạn chế trong Cù Hằng, chỉ cần trong tỉnh có động tĩnh liền sợ hãi. Nhưng Trịnh gia thì khác, mạng lưới quan hệ của bọn họ trong tỉnh, ngoại trừ quan to trung ương, ai có thể cao hơn một chủ tịch tỉnh đây? Nếu người sau lưng Diệp Dương Thành là thái tử gia từ trung ương xuống…Trịnh Bang Huy càng không sợ hãi! Vương gia động tới Diệp Dương Thành, bị diệt thì không nói, nhưng nếu vô duyên cớ động tay dưới của thái tử gia khác, sau này ai còn cho hắn mặt mũi! Cho nên chỉ cần đem chuyện này thống cho Vu Hải Thanh biết, hắn sẽ thông qua biện pháp của mình đi điều tra tình huống của Diệp Dương Thành. Mặc kệ người sau lưng họ Diệp là ai…Trịnh gia vẫn an toàn. Thần tiên đánh nhau, phàm nhân bị tai ương. Chẳng qua…

- Bị tai ương là các ngươi mà thôi.

Nghĩ tới Trần gia cùng Diệp Dương Thành, Trịnh Bang Huy lộ tia cười lạnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui