Chấp Chưởng Thần Quyền

- Vu thiếu, bên ngoài có người tìm.

Trong một gian phòng tầng ba hội quán tư nhân khu Tây Hồ Hàng Châu, Vu Hải Thanh đang cùng vài công tử ca uống rượu trò chuyện, một nam tử mặc âu phục đen hơn ba mươi tuổi gõ cửa, nhỏ giọng nói:

- Là từ huyện Ôn Nhạc tới.

- Huyện Ôn Nhạc?

Nghe nam tử hội báo, Vu Hải Thanh không khỏi ngây ra, sau đó lộ nụ cười ôn hòa gật đầu nói:

- Đã biết, đưa người tới phòng kế bên đi.

- Dạ…Vu thiếu.

Nam tử đáp ứng, đóng cửa lại quay người đi xuống đại sảnh.

Vu Hải Thanh nhìn nhóm công tử ca, mỉm cười nói:

- Có chút việc tôi cần phải đi xử lý, mọi người chơi vui vẻ.

- Vu thiếu có việc cứ đi thôi.

Một thanh niên bộ dạng mập mạp hơn hai mươi lăm cười a a đứng dậy gật đầu nói:

- Chúng tôi ngồi lại đây chơi một chút.

- Ha ha, vậy thì tốt nhất.

Vu Hải Thanh cười gật đầu, uống cạn ly rượu mới chào mọi người rời khỏi phòng.

- Huyện Ôn Nhạc là địa bàn của vị đại thiếu nào?

Đợi sau khi Vu Hải Thanh rời khỏi, thanh niên mập mạp thu liễm nụ cười, nhìn một người trẻ tuổi hỏi, trên khuôn mặt mập mạp lộ vẻ đăm chiêu.

- Hình như là Vu Hải Thanh.

Người ngồi bên cạnh thanh niên mập mạp hơi nhíu mày tự hỏi chốc lát, nói:

- Hắn có cổ phần của tập đoàn công ty bên kia, hàng năm chia hoa hồng còn nhiều hơn toàn bộ thu nhập của tôi, lợi nhuận không sai.

- Không, anh lầm rồi.

Nghe thanh niên kia trả lời, thanh niên mập mạp cười híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu, giảm thấp thanh âm:

- Huyện Ôn Nhạc là khối thịt béo, nhưng chỉ bằng Vu Hải Thanh cũng muốn nuốt vào huyện Ôn Nhạc…chỉ sợ hắn còn chưa có cái miệng lớn như vậy.

- Là sao?

Lời của hắn khiến nhóm công tử ca chú ý, một thanh niên mặc sơ mi hoa sững sờ chốc lát, đột nhiên giống như nhớ ra điều gì đó, bật thốt:

- Cù Hằng thị Vương gia?

- Đúng vậy.

Thanh niên mập mạp gật đầu, trên mặt lộ ý cười vui sướng khi thấy người gặp họa, nói:

- Có thể nhẹ nhàng như vậy ngốn sạch cả Vương gia, làm sao là người đơn giản? Chỉ sợ lần này Vu Hải Thanh đá trúng tấm sắt, hắc hắc…

- Tốt nhất là đấu nhau lưỡng bại câu thương, rời khỏi huyện Ôn Nhạc.

Một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám đột nhiên nói:

- Tôi nhìn chằm chằm khối thịt béo kia đã lâu rồi.

- Vu gia lão đầu tử thật nghiêm khắc.

Thanh niên mập mạp nói một câu làm nhóm công tử ca khó hiểu:

- Lần này Vu Hải Thanh chỉ sợ không ổn, thật không biết người kia rốt cục là ai?

Người kia? Người nào? Mấy thanh niên đưa mắt nhìn nhau, nhất thời cũng không biết thanh niên mập mạp ám chỉ là ai?

Cũng không cho bọn họ suy nghĩ cẩn thận, thanh niên mập mạp đã giảm thấp thanh âm, nói:

- Thủ đoạn của Vu Hải Thanh cũng không ít, nếu lần này huyện Ôn Nhạc thật sự xảy ra vấn đề, chúng ta có thể…

Lại một trận xì xào bàn tán.

- Vu thiếu.

Đợi khi Vu Hải Thanh đẩy cửa bước vào phòng bên cạnh, ngoại trừ nam tử mặc âu phục đen hơn ba mươi tuổi, còn có một nam tử trung niên hơn bốn mươi đang đứng, nhìn dáng vẻ có chút mập mạp, nhưng cũng không cho người cảm giác quá béo.

Nhìn thấy Vu Hải Thanh đi tới, nam tử trung niên tiến lên lễ độ cung kính hô.

- Là Trịnh Trường Vân gọi ông tới đây?

Vu Hải Thanh đưa mắt nhìn nam tử trung niên mà mình chưa gặp bao giờ kia, thoáng nhíu mày, tựa hồ có chút bất mãn, nói:

- Tôi không phải đã từng dặn hắn, nếu không có chuyện gì thì đừng đến phiền tôi sao?

- Việc này…

Nam tử ngẩn ngơ, sau đó cúi thấp đầu nói:

- Vu thiếu, là gia chủ nhà tôi gọi tôi đến gặp ngài…

- Gia chủ?

Vu Hải Thanh càng thêm bất mãn, ngữ khí có vẻ lạnh lùng:

- Trịnh Bang Huy gọi ông tới tìm tôi có chuyện gì?

- Gia chủ chưa nói.

Nam tử chần chờ lắc lắc đầu, sau đó xoay người nhặt văn kiện trên bàn cung kính đưa tới trước mặt Vu Hải Thanh, nói:

- Nhưng gia chủ có nói, Vu thiếu xem xong tài liệu này sẽ hiểu nguyên nhân.

Vu Hải Thanh hừ lạnh một tiếng, hơi có chút không kiên nhẫn cầm tập văn kiện tùy tay mở ra xem, ngay sau đó ánh mắt của hắn ngưng tụ, kinh dị “ân” một tiếng.

Không khí trong phòng có chút ngưng trọng, Vu Hải Thanh cau chặt mày, vẻ mặt xanh mét xem kỹ tập văn kiện từ đầu tới cuối, sau đó…

- Ba!

Tập văn kiện nặng nề đập lên bàn, hắn cả giận nói:

- Đồ khốn!

- Đây…

Bị cảm xúc của Vu Hải Thanh làm hoảng sợ, nam tử có chút khẩn trương nhìn sắc mặt Vu Hải Thanh xanh mét, lúng túng nói:

- Vu thiếu, tôi…

- Ông không còn chuyện gì ở nơi này, cút đi.

Trong lòng Vu Hải Thanh nghẹn một cỗ tức giận, mất kiên nhẫn khoát tay, nói:

- Nói cho lão nhân Trịnh Bang Huy, sự tình tôi đã biết, nhưng nếu như hắn dám gạt tôi, tôi tuyệt đối sẽ làm cho Trịnh gia tan thành mây khói.

Hắn đưa tay nhéo cổ áo nam tử trung niên, âm trầm nói:

- Đừng hoài nghi thủ đoạn của tôi.

- Dạ dạ dạ, đương nhiên, đương nhiên không dám…

Nhìn thấy Vu Hải Thanh giận dữ, nam tử giống như bị hù dọa hồn phi phách tán, nhưng trên thực tế trong lòng hắn vô cùng khinh thường…Thứ nhị thế tổ như vậy, nếu không có gia đình làm chỗ dựa, chỉ sợ xin ăn cũng bị đói chết!

Trong ánh mắt âm lãnh của Vu Hải Thanh, nam tử cúi đầu rời khỏi phòng, biến mất trong tầm mắt của hắn.

Thẳng đến lúc này Vu Hải Thanh mới lộ ra bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên đã giận dữ vô cùng.

Mà nam tử hơn ba mươi lại bước tới trước, nhỏ giọng hỏi:

- Vu thiếu, xảy ra chuyện gì?

- Chính anh xem đi.

Sắc mặt Vu Hải Thanh liên tục biến ảo, nhu nhu huyệt thái dương ngồi xuống ghế, chỉ vào tập văn kiện nói:

- Con mẹ nó đều là chuyện hư hỏng.

Nam tử chần chờ đi tới, cầm lên tập văn kiện tinh tế nhìn xem.

Sắc mặt hắn dần thay đổi, ngẩng phắt đầu hỏi:

- Vậy ý của Vu thiếu là…

- Ý của tôi? Con mẹ nó người ta đã đạp lên đỉnh đầu tôi rồi, tôi còn có thể làm gì?

Vu Hải Thanh rít gào:

- Người dám đánh vào mặt tôi tới bây giờ còn chưa xuất hiện qua.

Sau lời quát to, Vu Hải Thanh điều chỉnh lại tâm tình của mình, trấn tĩnh lại, nói:

- Tra, trong ba giờ tôi muốn biết tên hỗn đản…họ Diệp gì đó…

- Diệp Dương Thành.

Nam tử nhỏ giọng nhắc nhở.

- Được rồi, chính là Diệp Dương Thành.

Vu Hải Thanh nói:

- Lập tức đi tra, đem sau lưng tên hỗn đản kia điều tra ra, tôi thật muốn nhìn xem, mẹ nó là ai dám trở ngại với tôi, trong huyện Ôn Nhạc ngoại trừ lão tử, còn ai dám nhúng chàm?

- Dạ.

Nam tử gật đầu, ngay khi hắn xoay người chuẩn bị rời đi, Vu Hải Thanh đột nhiên mở miệng gọi hắn.

- Chờ một chút.

- Vu thiếu.

Nam tử dừng bước, quay lại cúi người hỏi.

- Lúc điều tra, thuận tiện tra xét một chút tình huống cùng quan hệ nhân mạch của Diệp Dương Thành.

Vu Hải Thanh xoa cằm, như có suy nghĩ gì nói:

- Sau khi tra rõ ràng đem tư liệu giao cho tôi.

- Dạ…Vu thiếu.

Trong lòng nam tử sầm xuống, cũng không dám nói nhiều, gật đầu đáp ứng sau đó quay người rời khỏi phòng, đi làm việc.

Sau khi nam tử rời đi, Vu Hải Thanh ngồi trên sô pha, trên khuôn mặt âm trầm lộ ra nụ cười giả tạo làm người sợ hãi.



- Lão gia, Diệp Dương Thành tới đây.

Trịnh bá lặng yên xuất hiện sau lưng Trịnh Bang Huy, nói một câu làm hắn kinh ngạc.

- Ai tới vậy?

Trịnh Bang Huy sửng sốt, chợt quay đầu nhìn Trịnh bá, nghĩ lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

- Là Diệp Dương Thành tới đây.

Sắc mặt Trịnh bá có chút cổ quái, nói:

- Bây giờ đang ngồi trong phòng khách, nói là tới gặp lão gia.

- Hắn tới đây làm gì?

Trịnh Bang Huy mờ mịt hỏi.

Sắc mặt Trịnh Bang Huy nổi lên gợn sóng, hắn đứng dậy, trầm ngâm một thoáng khoát tay, cười lạnh nói:

- Đi, bản thân tôi muốn nhìn xem trong đầu tiểu tử kia bán thuốc gì.

Trịnh bá gật đầu đi theo sau lưng Trịnh Bang Huy vào biệt thự.

Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành bình tĩnh ngồi trên sô pha nhìn bài trí trong biệt thự Trịnh gia, tư thế thư giãn thích ý, thật giống như nơi này là nhà của hắn.

Nghe lời đối thoại khinh thường của bảo tiêu cùng người hầu Trịnh gia, Diệp Dương Thành cũng không hề để ý tới.

Vốn hắn cũng không muốn tới đây, nhưng khi ngẫm lại những thành viên trực hệ còn nhỏ tuổi của Trịnh gia, xem như chưa hoàn toàn hư hỏng, chỉ cần dẫn đường một chút vẫn có thể làm người.

Chỉ khi nào giảng đạo lý không thông, hắn mới bị buộc sử dụng bạo lực…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui