Chấp Chưởng Thần Quyền

Người của Trịnh gia nơm nớp lo sợ đi tới, phía trước loáng thoáng truyền tới thanh âm tiếng kêu thảm thiết càng làm thần kinh bọn hắn căng thẳng chặt chẽ, chỉ cần có chút kích thích có lẽ sẽ lập tức quỳ dưới đất cầu xin tha thứ.

Trong trạng thái run sợ, bị sáu gã ngục tốt dùng roi sắt xua đuổi, người Trịnh gia đi tới trước cửa lớn Thẩm Phán điện.

- Tội phạm Trịnh Sảng Sảng theo ta đi vào, những kẻ còn lại tạm thời tránh lui!

Một ngục tốt bước tới, lạnh lùng nhìn Trịnh Sảng Sảng…thủ phạm, không phải nói là đầu lĩnh tội phạm, mà là ám chỉ kẻ tội lỗi lớn nhất trong những người đang có mặt. Trịnh Sảng Sảng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng đã bị ngục tốt xưng là thủ phạm nặng nhất, điều này có liên quan tới việc nàng từng vũ nhục Diệp Dương Phàm ngày trước.

Diệp Dương Thành đối mặt với lời vũ nhục của nàng chỉ tát nàng một bạt tai, sau đó đem chuyện này ném ra sau đầu. Dù sao đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không có gì lớn lao, nếu cứ để trong lòng, ngược lại chẳng khác gì mình lòng dạ hẹp hòi.

Nhưng đối với ngục tốt trong Thần Ngục, với phán quan, diêm la thì sao? Mặc kệ ý nghĩa của Thần Ngục là gì, xét đến cùng là vì phục vụ cho Diệp Dương Thành, nói cách khác, Diệp Dương Thành là tín ngưỡng cao nhất trong Thần Ngục! Mà Trịnh Sảng Sảng vũ nhục tín ngưỡng của họ, vũ nhục chủ nhân của họ!

- Thủ…thủ phạm?

Trịnh Sảng Sảng vừa nghe lời này, lập tức trợn tròn mắt…nàng làm sao trở thành thủ phạm? Nàng làm sao có thể là thủ phạm?

Trong lòng nàng hoảng sợ vạn phần, theo bản năng lui ra sau hai bước, không chút do dự đưa tay chỉ vào Trịnh Bang Huy đang dựa vào linh lực của thần sử treo lại tính mạng, the thé kêu lên:

- Ta làm sao là thủ phạm? Các ngươi nhất định là nhận lầm người, hắn, hắn mới là gia chủ Trịnh gia, nếu là thủ phạm phải là hắn, làm sao chính là ta?

- Đồ khốn, đó là ông nội của mày!

Một nam tử ba mươi tuổi sắc mặt tối sầm, tiến lên một bước vung tay muốn tát vào mặt Trịnh Sảng Sảng. Nhưng còn chưa đợi hắn động thủ, một ngục tốt nhanh như quỷ mị xuất hiện cạnh hắn, nâng tay nắm chặt cổ tay hắn.

Ánh mắt ngục tốt lạnh băng đảo qua mặt nam tử kia, lạnh lùng nói:

- Người dám tự tiện động võ trong Thần Ngục, tội thêm một bậc.

- Tôi…

Nam tử nhất thời nghẹn lời, tuy trong lòng hoảng sợ nhưng cũng sợ tội thêm một bậc, chỉ đành cười khan rút tay trở về.

- Vậy ông đi nhận làm thủ phạm đi!

Thấy cha của mình bị ngục tốt ngăn cản, Trịnh Sảng Sảng càng không chút kiêng nể, mắng:

- Ông có lá gan đó hay không? Hắn là ông nội của tôi, ông là cha ruột của tôi ah! Có dũng khí ông đi làm thủ phạm đi? Vì sao tôi phải đi? Con mẹ nó…

- Ba!

Một cái tát hung hăng giáng lên mặt Trịnh Sảng Sảng, ngục tốc sắc mặt âm trầm nhéo áo nàng, kéo tới trước mặt của mình, thanh âm lạnh lùng nói:

- Người dám tự tiện chửi rủa trong Thần Ngục, vả miệng hai mươi.

- Ngươi…

Trịnh Sảng Sảng bị một tát tai khiến đầu óc choáng váng, còn chưa kịp phục hồi lại tinh thần, ngục tốt chợt vung tay, một mặt lệnh tiễn đỏ sậm dài 25cm, rộng 6cm xuất hiện trong tay hắn, sau đó…

- Ba ba ba…

Một trận thanh âm dày đặc giòn giã vang lên, Trịnh Sảng Sảng thậm chí không có cơ hội thét chói tai đã bị ngục tốt tát cho một trận, hai má sưng phù bầm tím, trong nháy mắt bị đánh rớt vài cái răng!

- Ô ô…

Đến lúc này Trịnh Sảng Sảng mới phát ra thanh âm rên rỉ, muốn nói chuyện nhưng nói không nên lời.

Ngục tốt đảo mắt nhìn người Trịnh gia, thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Thủ phạm Trịnh Sảng Sảng vô cớ chửi rủa, vả miệng hai mươi, gây tội thì phải chịu tội.

- …

Người Trịnh gia trầm mặc, lúc này mới hiểu được “người là dao thớt, ta là thịt cá” ý nghĩa như thế nào, không dám phản kháng, cũng vô lực phản kháng.

Nhận thấy được tính mạng của mình đã nguy hiểm, Trịnh Bang Huy xem như tới đường cùng, bước một bước tới phía trước, giảm thấp thanh âm thật cung kính hỏi:

- Xin hỏi vài vị tiểu ca, vì sao nó là thủ phạm vậy?

Ngục tốt thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, không hề giấu diếm, hờ hững nói:

- Vũ nhục chủ nhân của ta, tội ác tày trời, hai chữ thủ là chuẩn xác.

- Chủ nhân?

Người Trịnh gia sững sờ, ngục tốt kia quay người đi thẳng vào Thẩm Phán điện. Trịnh Bang Huy cúi đầu, lẩm bẩm hồi lâu, hơn mười giây sau hắn chấn động, ngẩng đầu thất thanh:

- Nguyên lai là hắn!

- Vu Hải Thanh, nam, hai mươi sáu tuổi, nguyên quán Quảng Đông Trung Sơn.

Trong đại điện, phán quan sắc mặt băng sương cầm văn kiện trên bàn, thanh âm sâm lãnh:

- Mười hai tuổi ở trong rừng rậm tây giao Quảng Đông Trung Sơn tụ tập tay đấm ấu đả thiếu niên Đàm Vĩnh Trung mười bốn tuổi, sau được mẹ mình che giấu đào thoát luật pháp. Mười bốn tuổi cưỡng bức một nam đồng mười hai tuổi tại khách sạn Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến, bởi vì sợ bại lộ nên sát hại nam đồng, bỏ thi thể vào trong sông hủy thi diệt tích, sau đó…

Từng tội lỗi từ trong miệng phán quan nêu ra, Vu Hải Thanh bị áp quỳ dưới đất sắc mặt ngày càng trắng bệch, một loại dự cảm bất tường tràn đầy trong lòng hắn.

- Lấy những tội lỗi ngươi đã phạm phải, đã đạt tiêu chuẩn tội chết.

Phán quan nghiêm túc đứng dậy, trong tay trống rỗng hiện ra lệnh bài, nói:

- Tội trạng đều được chứng thật, Vu Hải Thanh phạm tội cưỡng gian, giết người, đánh nhau, đả thương người, vu cáo hãm hại, hối lộ, ỷ thế hiếp người, đặc biệt tuyên án!

Thanh âm cuồn cuộn như sấm sét rõ ràng vang trong đại điện:

- Tội phạm Vu Hải Thanh, tội thêm một bậc! Ngục tốt hành hình nghe lệnh!

- Tại!

Hai ngục tốt lên tiếng bước ra, ôm quyền quỳ một gối, đồng thanh hô.

- Tức khắc đem tội phạm Vu Hải Thanh đưa tới hình khu đao sơn tù năm ngày, sau đó chuyển qua hình khu biển lửa ba ngày, tiếp theo chuyển qua hình khu bạt lưỡi hai ngày, chờ sau khi thân thể tử vong, câu hạ linh hồn, vào hình khu lăng trì bốn mươi chín năm, sau khi mãn hình, đầu nhập luân hồi súc sinh đạo chuyển kiếp!

- Cái gì?

Vu Hải Thanh vừa nghe thẩm phán tuyên án, nhất thời trợn tròn mắt, lại bị ngục tốt áp chặt dưới đất không cách nào đứng dậy.

Hắn chết đều không nghĩ tới, sau khi bị Thần Ngục truy bắt còn bị trừng phạt nghiêm khắc như vậy…hơn nữa còn chuyển kiếp làm súc sinh! Đây là cảm giác như thế nào? Hoảng sợ, bất lực, tuyệt vọng, hối hận…Vu Hải Thanh há to miệng, dập mạnh đầu khóc ròng:

- Không…tôi còn không muốn chết, tôi không muốn chết! Van cầu ngài, van cầu ngài tha cho tôi đi, cha của tôi là chủ tịch tỉnh, hắn sẽ…

- Chết cũng không hối cải!

Phán quan nheo mắt hừ lạnh một tiếng, vỗ mạnh bàn, trầm giọng nói:

- Mang đi, phục hình!

- Dạ!

Hai ngục tốt ôm quyền, quay người kéo mạnh Vu Hải Thanh đi ra ngoài cửa điện, mặc cho hắn giãy dụa không ngừng…

Lúc này Trịnh Sảng Sảng đã triệt để ngây người. Ngay cả Vu Hải Thanh cũng bị hình phạt nặng như vậy, nàng đây? Trịnh Sảng Sảng đây? Sẽ như thế nào?

Không để nàng suy nghĩ quá lâu, phán quan vung tay áo, ngồi xuống ghế lạnh lùng nói:

- Mang lên tội phạm Trịnh Sảng Sảng.

- Dạ!

Ngục tốt áp giải Trịnh Sảng Sảng lớn tiếng đáp, sau đó lôi kéo Trịnh Sảng Sảng quỳ trước đại điện, tự mình lui ra sau hai bước.

Lúc này Trịnh Sảng Sảng chỉ có thể cầu nguyện chuyện mình từng làm đừng bị những người ở đây hay biết…nhưng nàng thất vọng rồi!

Phán quan cũng không lập tức tuyên đọc tội trạng của Trịnh Sảng Sảng, đưa mắt nhìn nàng hồi lâu mới gật đầu nói:

- Mới mười sáu tuổi đã phạm nhiều tội ác như vậy, ngươi bị bắt không oan!

- Ta…ta không có!

Trịnh Sảng Sảng mơ hồ ấp úng hô, muốn chối bỏ tội của mình.

- Trịnh Sảng Sảng, nữ, mười sáu tuổi, nguyên quán Khánh Châu Chiết Giang.

Phán quan mở văn kiện:

- Mười một tuổi ở trên đường cái huyện Ôn Nhạc Khánh Châu Chiết Giang dùng bút đao đâm bị thương cánh tay một cô gái mười sáu tuổi, đương trường vu cáo hãm hại đối phương trộm trâm cài ngực kim cương của ngươi. Một tháng sau, phát sinh mâu thuẫn ngoài miệng với một nữ bạn học, sau khi tan học thuê vài tên lưu manh ngăn chặn cô gái trong hẻm nhỏ tùy ý ấu đả nhục mạ…

Bắt đầu từ mười một tuổi nói tới mười lăm tuổi, bốn mươi bảy tội trạng! Tuy không phải tội lớn nhưng ảnh hưởng cả đời những nhi đồng khác! Một án lệ lớn nhất là, lợi dụng cùng một phương pháp vu cáo hãm hại một nam hài mười bảy tuổi, còn lấy quan hệ trong nhà, đem tội ăn cắp đẩy thiếu niên kia vào tù!

Đây là một người có tâm lý cực độ vặn vẹo, trong thế giới của nàng, ngoại trừ chính nàng, không ai so sánh được với nàng! Đây là một người cực độ ích kỷ, trong lối suy nghĩ vặn vẹo của cô ta, dù là người thân nhất cũng kém hơn bản thân cô ta tiêu sái khoái hoạt!

Thậm chí có những tội lỗi chính bản thân Trịnh Sảng Sảng đã quên, nhưng vẫn bị nêu đi ra! Nhưng lúc này nàng vẫn đang giãy dụa hô lớn:

- Đánh người, nhốt người, định tội cũng không phải ta! Ta chỉ đùa với họ một chút mà thôi, vì sao đem tội lỗi áp đặt trên đầu ta? Ta không phục, ta muốn chống án!

- …

Phán quan lạnh lùng nói tiếp:

- Mấy ngày trước ngươi lại dùng phương thức cũ vu cáo hãm hại chủ nhân ta ăn cắp vòng kim cương của ngươi, phạm vào tội nghiêm trọng vũ nhục tôn nghiêm Thần tộc.

Hắn tạm dừng một lát, đứng dậy tuyên bố:

- Tội trạng đều chứng thật, tội phạm Trịnh Sảng Sảng phạm tội vu cáo hãm hại, đả thương người, lừa gạt, ỷ thế hiếp người, vũ nhục tôn nghiêm Thần tộc, đặt biệt tuyên án!

Trong mắt hắn lóe tinh quang, trầm giọng nói:

- Toàn bộ tội lỗi cùng phạt, phạm tội vũ nhục tôn nghiêm Thần tộc nghiêm trọng, tội thêm một bậc! Ngục tốt hành hình nghe lệnh!

- Tại!

Lại có hai ngục tốt bước ra, ánh mắt lạnh băng rơi lên người Trịnh Sảng Sảng, có cảm giác như đang trút giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui