Chấp Chưởng Thần Quyền

- Tất cả sản nghiệp của Trịnh gia cần niêm phong, ít nhất phải làm ra an bài nhất định đối với chuyện tiến hành che dấu này.

Sở Minh Hiên lấy thân phận phụ tá của Diệp Dương Thành buổi tối hôm đó liền đi tìm Vu Tranh Vanh còn đang ở Hàng Châu, ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách nói với Vu Tranh Vanh:

- Những phương diện tương quan khác chúng ta đã chuẩn bị xong, còn lại sẽ phải xem phía bên tỉnh trưởng ngươi an bài.

Trắng trợn mưu đoạt sản nghiệp của Trịnh gia, còn tìm một tỉnh trưởng như Vu Tranh Vanh tiến hành trao đổi, lá gan này, sợ rằng ngoại trừ Diệp Dương Thành và những thần sử trong tay hắn, người bình thường thật đúng là không làm được, cũng không dám làm như vậy

Nghe thấy Sở Minh Hiên đi thẳng vào vấn đề, trong lòng Vu Tranh Vanh dĩ nhiên còn có băn khoăn, nhưng chuyện đã đến tình trạng này, hắn có muốn cự tuyệt cũng không thể. Nhìn Sở Minh Hiên vẻ mặt bình tĩnh, Vu Tranh Vanh khẽ gật đầu, nói:

- Chỉ cần không phải chuyện trái lương tâm, ta sẽ tận lực hiệp trợ.

- Thật ra việc cần tỉnh trưởng làm vô cùng đơn giản.

Sở Minh Hiên khẽ mỉm cười với Vu Tranh Vanh, chậm rãi mở miệng nói:

- Trịnh gia tư thông với địch bán nước, làm rối loạn kỷ cương, tự biết tội không thể thứ, cho nên chiều nay đã trốn khỏi Trung Quốc, chính phủ đã phát lệnh truy nã đám đầu não nghi phạm Trịnh Bang Huy, Phùng Tử Kiện, Trịnh Trường Vân, đồng thời khóa sổ tiến hành đấu giá tất cả sản nghiệp dưới danh nghĩa Trịnh gia.

Vu Tranh Vanh ngây ngẩn cả người, không ngờ đối phương vừa bắt cả nhà Trịnh gia, bây giờ còn muốn chụp đống phân chó tư thông với địch bán nước lên đầu Trịnh gia, cái gọi là đấu giá và truy nã, chỉ là tung hỏa mù với bên ngoài mà thôi.

Trịnh gia lẩn trốn ra nước ngoài, chính phủ dĩ nhiên có thể niêm phong tất cả sản nghiệp của Trịnh gia, sau đó tiến hành cái gọi là đấu giá, người tham dự đấu giá dùng bắp đùi suy nghĩ cũng có thể nghĩ ra, nhất định là người của thần ngục, hoặc là nói người của Diệp Dương Thành.

Phương thức này vô cùng đơn giản, cũng là phương thức trực tiếp nhất hữu hiệu nhất, kể từ đó, sản nghiệp của Trịnh gia có thể danh chánh ngôn thuận đưa về danh nghĩa của Diệp Dương Thành, hơn nữa dưới sự hướng dẫn của tin tức truyền thông... dân thường căn bản không thể nào biết tình huống thật sự trong chuyện này.

Vu Tranh Vanh không có lý do cự tuyệt, càng không thể cự tuyệt. Sau khi chần chờ gật đầu đáp ứng yêu cầu của Sở Minh Hiên, hắn liền mở miệng dò hỏi:

- Như vậy, người của Trịnh gia bị các ngươi bắt đi cùng với...

- Người của Trịnh gia sẽ phải chịu thẩm phán công chính, nên giết chết hay giam giữ do thần ngục quyết định, ta không thể làm chủ.

Sở Minh Hiên khẽ gật đầu với Vu Tranh Vanh, nhưng ngay sau đó lắc đầu nói:

- Nhưng có thể khẳng định một điều là, nhi tử Vu Hải Thanh của ngươi, tuyệt đối chết chắc.

Trước mặt cha người ta, mà nói nhi tử của ngươi chết chắc... Sở Minh Hiên đúng là hoàn toàn không sợ Vu Tranh Vanh thẹn quá thành giận, còn Vu Tranh Vanh cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, cảm nhận được một cảm giác vô lực sâu sắc.

Hắn gật đầu trầm mặc, lúc này, hắn căn bản không biết mình còn có thể nói cái gì, hoặc là làm những gì. Sự cường thế của thần ngục hắn đã nhìn thấy rồi, Vu Hải Thanh cũng đúng là tự làm tự chịu, dựa theo luật pháp bình thường, Vu Hải Thanh vẫn không tránh khỏi cái chết.

Dù sao cũng là chết, hơn nữa phía bên trung ương lại có thái độ mập mờ với thần ngục, khiến cho Vu Tranh Vanh cảm thấy thần ngục có lẽ còn chứa sắc thái của chính phủ, đành phải cố nén đau thương, trầm mặc không nói lời nào.

Chú ý tới phản ứng của Vu Tranh Vanh, Sở Minh Hiên cũng không cảm giác có chỗ nào không ổn, sau khi đạt được thống nhất với Vu Tranh Vanh ở vấn đề xử lý sản nghiệp Trịnh gia, hắn cả cười đứng dậy nói:

- Vậy ta không quấy rầy tỉnh trưởng nghỉ ngơi, ngày mai trong hội nghị thường ủy Tỉnh ủy, kính xin tỉnh trưởng che chở nhiều hơn cho Trịnh gia...

- Hội nghị thường ủy Tỉnh ủy?

Vu Tranh Vanh cau mày, thấy Sở Minh Hiên chuẩn bị rời đi, trầm giọng nói:

- Ngầm giúp đỡ một chút tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng ở hội nghị thường ủy...

- Ha ha, Vu tỉnh trưởng xin yên tâm.

Sở Minh Hiên tự đắc mỉm cười, thần sắc vô cùng bình tĩnh nói:

- Hội nghị thường ủy chẳng qua là một khâu trong kế hoạch này, chứng cớ Trịnh gia phản quốc trốn đi đã được chuyển giao cho một vị thường ủy, ngày mai Vu tỉnh trưởng chỉ cần đồng ý đề nghị của mấy vị thường ủy là được.

- Ta...

Lúc này, Vu Tranh Vanh xem như triệt để phát mộng. Hội nghị thường ủy chẳng qua là một khâu trong kế hoạch, chứng cớ đã chuyển giao cho một thường ủy... Chuyện này ý vị như thế nào? Ý nghĩa khi hắn hoàn toàn không biết chuyện, thường ủy tỉnh ủy đã bị thẩm thấu, ở bên cạnh hắn, tồn tại một số quan viên của phe phái thần ngục... Hay là thành viên thường ủy tỉnh ủy Chiết Giang.

Cho đến lúc này, Vu Tranh Vanh mới nhìn rõ cường thế của thần ngục rốt cuộc đạt đến loại trình độ nào, khó trách đối phương trắng trợn tìm tới tận cửa như thế, khó trách...

Rất nhiều đầu mối không thể làm rõ tựa hồ trong nháy mắt này có được đáp án hoàn mỹ, sau khi suy xét kỹ những chuyện này, Vu Tranh Vanh mới chính thức cảm nhận được thần ngục vốn không phải là một tổ chức dân gian đơn giản, có lẽ... cường thế của thần ngục đã vượt qua trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên thần bí của quân đội trước kia.

Vu Tranh Vanh không biết tại sao mình lại nghĩ như vậy, nhưng giác quan thứ sáu của nam nhân nói cho hắn biết, chuyện này có thể là thật, hơn nữa, tình huống có thể còn muốn mạnh hơn hắn suy đoán.

Lần đầu tiếp xúc với bộ mặt thực sự của thần ngục, giống như một góc của băng sơn lộ ra, khiến cho Vu Tranh Vanh đứng ngây người tại chỗ, cho đến khi Sở Minh Hiên lặng yên rời đi hơn nửa phút, hắn mới thoáng phục hồi tinh thần, vẻ mặt lộ ra thần sắc vô cùng phức tạp...

Hắn không biết trong nước có thêm một tổ chức quyền thế ngập trời như vậy, đối với quốc gia và dân chúng rút cuộc là phúc hay là họa? Hắn không biết, hắn thật sự không biết.

Một mình ngồi trên trên ghế sa lon, vẻ mặt ngây dại, sắc mặt âm tình bất định suy nghĩ... Sau hồi lâu, Vu Tranh Vanh đứng dậy thở dài một hơi, thu thập tâm tư lộn xộn, hắn lấy điện thoại ra chần chờ chốc lát, cuối cùng bấm máy.

- Có chuyện gì à?

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của một nữ nhân trung niên, còn kèm theo những tiếng tiếng vang lạo xạo, rõ ràng đang chà xát mạt chược.

- Ngươi bây giờ đang ở đâu?

Vu Tranh Vanh cố gắng bình tĩnh, đè nén lửa giận trong lòng mở miệng hỏi.

- Ta ở câu lạc bộ Minh Hải đánh bài với mấy người bằng hữu.

Nữ nhân kia rất bình thường trả lời một câu, tiếp theo cũng có chút không giải thích được hỏi lại:

- Có chuyện gì sao?

- Hiện tại trở lại cho ta.

Vu Tranh Vanh hít vào một hơi thật sâu, nắm chặt tay phải thành quả đấm, rít lên:

- Ngay lập tức.

- Đánh bài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui