Chấp Chưởng Thần Quyền

Trần Chấn Nguyên thoáng tự định giá, hiểu được ý tứ chân thực trong những lời này của Sở Minh Hiên, lập tức gật đầu đáp:

- Chuyện trang web của quỹ từ thiện, nàng nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt, tuyệt đối sẽ không để Diệp tổng thất vọng.

- Như thế tốt lắm.

Nói chuyện với người thông minh luôn nhẹ nhàng như vậy, Sở Minh Hiên gật đầu cười cười, nói:

- Ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi gặp một người.

- Gặp người?

Trần Chấn Nguyên cảm thấy có chút khó hiểu, không biết Sở Minh Hiên muốn dẫn hắn đi gặp người nào. Nhưng hắn cũng biết Sở Minh Hiên không thể nào hại hắn, lập tức hết sức dứt khoát gật đầu đáp ứng, đi theo phía sau Sở Minh Hiên về phía cánh cửa biệt thự.

Sở Minh Hiên lái một chiếc xe Audi Q7, làm thủ hạ của Diệp Dương Thành, hắn lái xe tử còn sang hơn Diệp Dương Thành không ít. Chiếc xe Audi Q7 dừng ở ngoài cửa biệt thự Trần gia, Sở Minh Hiên đi trước dẫn đường, Trần Chấn Nguyên vẫn duy trì khoảng cách nửa bước, theo sát phía sau.

Ra khỏi cánh cổng của biệt thự Trần gia, Sở Minh Hiên đứng ở cánh cửa chỗ ngồi phía sau, quay đầu lại nhìn Trần Chấn Nguyên khẽ mỉm cười, nói:

- Cánh cửa này ngươi tự mở ra đi.

- Cái này...

Sở Minh Hiên càng thần thần bí bí như vậy, mong đợi trong lòng Trần Chấn Nguyên cũng càng ngày càng cao. Không biết tại sao, lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến hành động gần đây của quỹ từ thiện Dương Thành... Chẳng lẽ là...

Nghĩ đến đây, tần số tim đập của Trần Chấn Nguyên khó tránh khỏi tăng nhanh mấy nhịp, miễn cưỡng khống chế tâm tình xao động của mình, hắn bước nhanh về phía tay cầm xe hơi, thân thể mơ hồ có chút run rẩy, thật sự là hắn, thật sự là hắn sao?

Cánh cửa xe bị Trần Chấn Nguyên đưa tay kéo ra.

- A...

Đứa trẻ trốn trong chỗ ngồi phía sau bị giật mình, theo bản năng phát ra một tiếng thét chói tai, co rúc người trốn ở đầu xe bên kia, sợ hãi nhìn Trần Chấn Nguyên đang mặt đầy kích động nhìn hắn, há hốc mồm, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

Khi Trần Viễn Hằng bị bọn buôn người bắt đi là hơn ba tuổi, tuy nói đã có thể mở miệng nói chuyện, nhưng lúc đó trí nhớ thật sự rất mông lung. Hiện tại đã mười tuổi rồi, đã sớm quên sạch trí nhớ hồi ba tuổi.

Nhưng không biết tại sao, Trần Viễn Hằng nhìn Trần Chấn Nguyên lại có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ... Hắn co rúc thân thể của mình, yếu ớt hỏi Trần Chấn Nguyên:

- Ngươi là ai?

- Ta là ai...

Trần Chấn Nguyên tâm tình vô cùng kích động vừa nghe thấy Trần Viễn Hằng hỏi thăm, lập tức phá lên cười, khóe mắt rưng rưng:

- Ha ha ha ha... Ta là ai, Viễn Hằng, ta là gia gia ngươi.

- Gia... Gia gia?

Trần Viễn Hằng ngẩn ngơ, đột nhiên giơ tay lên chỉ về phía Sở Minh Hiên đang đứng phía sau Trần Chấn Nguyên, hỏi Trần Chấn Nguyên:

- Ngươi chính là... gia gia thúc thúc nói với ta?

- Không sai, ta chính là gia gia ngươi, sau khi ngươi bị bắt đi, nhà chúng ta vẫn không từ bỏ hi vọng tìm ngươi, không ngờ Diệp tổng lại tìm được.

Ý nghĩ của Trần Chấn Nguyên dĩ nhiên không đơn giản như Trần Viễn Hằng, sau khi gật đầu có chút thổn thức nói:

- Lần này, Trần gia ta thiếu Diệp tổng một nhân tình cực lớn rồi.

Đại nhi tử Trần Hữu Chí cần Diệp Dương Thành ra mặt mới có thể ra tù trước thời hạn, kẻ thù Trịnh gia dưới thủ đoạn lôi đình của Diệp Dương Thành đã bị tiêu diệt, hiện tại ngay cả đứa cháu bị bắt cóc hơn sáu năm trước cũng được Diệp Dương Thành tìm được, hơn nữa trực tiếp đưa đến cửa nhà.

Nhìn Trần Viễn Hằng ngồi trong xe đã gầy đến mức da bọc xương, Trần Chấn Đông cẩn thận nhìn lại... Mặc dù cao, nhưng gầy, đen, trên mặt còn lộ ra thần sắc hoảng sợ, đứa nhỏ này sợ rằng những năm qua đã chịu quá nhiều khổ cực rồi.

Nếu như không phải bên tai phải của Trần Viễn Hằng có một ký hiệu từ lúc mới sinh, sợ rằng Trần Cảnh Nguyên cũng không nhận ra đứa cháu thất lạc hơn sáu năm trước.

- Tới đây, Viễn Hằng.

Trần Chấn Nguyên hít vào một hơi thật sâu, đè ép toàn bộ suy nghĩ buồn bã trong lòng, cúi nửa người vào bên trong xe, đưa tay ôm lấy Trần Viễn Hằng, rù rì nói:

- Cùng gia gia về nhà, về nhà.

- A...

Sở Minh Hiên đứng phía sau Trần Chấn Nguyên, nhìn thấy màn này, không khỏi cười khẽ một tiếng, nói:

- Vậy ta không quấy rầy Trần gia các ngươi đoàn tụ, nhớ kỹ lời của Diệp tổng, trước bảy giờ tối nay sẽ có người chủ trì đấu giá trực tiếp liên lạc với ngươi, đến lúc đó dựa theo phân phó của người đó làm từng bước là được.

- Ừ.

Trần Chấn Nguyên không còn biểu hiện quá kích, chuyện đứa cháu trở lại đã chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ trong đầu hắn, thậm chí cũng quên nói một tiếng cám ơn, ôm Trần Viễn Hằng đứng ở cổng biệt thự nhà mình phá lên cười ha ha.

Hơn một phút sau, Trần Chấn Nguyên mới có chút phục hồi tinh thần, lúc này mới nhớ tới mình thậm chí còn chưa nói một tiếng cám ơn, liền vỗ trán xoay người tìm Sở Minh Hiên, lại phát hiện Sở Minh Hiên không biết từ lúc nào đã lên ô-tô rời đi.

- Diệp tổng...

Tiếng cám ơn cũng không tìm được người nói, Trần Chấn Nguyên rù rì hai chữ Diệp tổng, ôm Trần Viễn Hằng nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm, lẩm bẩm:

- Đời trước Trần gia ta đã tích được đại đức gì.

Nghĩ tới đây, Trần Chấn Nguyên hít vào một hơi thật sâu, quay đầu hô về phía biệt thự:

- Báo với mọi người, tối nay, Trần gia ta mở tiệc đãi khách, ăn mừng Viễn Hằng về nhà.

Chỉ là để ăn mừng cháu trai về nhà sao? Không nhất định.

Trần Chấn Nguyên còn muốn mượn cơ hội này, truyền ra một tín hiệu với bên ngoài.

Tín hiệu Trần gia sắp cường thế quật khởi

Khi Trần gia đang bận rộn chuẩn bị yến hội tối nay, chuẩn bị lợi dụng chuyện cháu trai Trần Viễn Hằng về nhà thả ra tín hiệu Trịnh gia rơi đài, Trần gia sắp quật khởi, trong một tòa nhà ở thành phố Cù Hằng cách huyện Ôn Lạc mấy trăm cây số, Dương Đằng Phi hóa thân thành người thanh niên hai bảy hai tám tuổi cũng hoàn thành công việc xử lý toàn bộ sản nghiệp của Vương gia, tất cả tài sản giá trị hơn hai tỷ của Vương gia, đều được đưa đến danh nghĩa của Diệp Dương Thành.

Nhìn bàn làm việc chồng chất giấy tờ, Dương Đằng Phi từ trên ghế đứng dậy, đi tới cửa sổ phía trước, giơ hai tay làm mấy động tác giãn gân cốt.

Lấy danh nghĩa phụ tá của Diệp Dương Thành xuất hiện trước mắt người đời một thời gian ngắn, trong khoảng thời gian bận rộn này, Dương Đằng Phi cũng từ từ tìm được cảm giác làm người sảng khoái, vui thích trong lòng.

Nhìn ngoài cửa sổ phía dưới trên đường cái lui tới người đi đường xe cộ, Dương Đằng Phi lẩm bẩm:

- Chỉ chờ bàn giao xong, là có thể trở lại bên cạnh chủ nhân...

- Bang bang.

Một tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, thức tỉnh Dương Đằng Phi đang từ từ chìm vào trạng thái xuất thần. Nghe thấy tiếng gõ cửa, Dương Đằng Phi giơ lên hai tay sửa sang cổ áo của mình, cũng không quay đầu lại mở miệng nói:

- Vào đi.

- Dương phụ tá, có hai người đến tìm ngài.

Một cô gái hai bốn hai lăm tuổi có chút kinh hãi đẩy cửa phòng làm việc, sau khi trấn định tâm tình, nàng mới cẩn thận nói với Dương Đằng Phi:

- Là một nam một nữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui