Chấp Chưởng Thần Quyền

Hắn đi xuống lầu, trước sau như một mỉm cười với nhân viên an ninh ở lầu một, sau đó hắn lại đốt một điếu thuốc, hắn làm tất cả vô cùng thành thạo giống như diễn tập vô số lần.

Nhưng mà tình huống ngày hôm nay cũng khác với ngày thường, Trầm Vũ Phàm cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa xe, phía sau đại thụ bên trái chiếc xe có giọng nói run sợ của một thiếu niên vang lên.

- Xin... Xin hỏi... Xin hỏi ngài... Ngài là Trầm bí thư sao?

Trầm Vũ Phàm vừa mở cửa xe thì sững sờ, nhưng mà hắn vẫn khôi phục tinh thần nhanh chóng, cũng nhanh chóng gật gật đầu, cười nói:

- Tôi chính là Trầm Vũ Phàm, tiểu bằng hữu anh tìm tôi có việc gì hay không?

- Có, có! Tôi... Tôi... Tôi có việc!

Phía sau đại thụ có một bóng dáng đơn bạc đi ra ngoài, thân thể của hắn run nhẹ.

Nhìn thấy cảnh này, Trầm Vũ Phàm cũng khó tránh khỏi nhíu mày, trực tiếp cởi âu phục ra, đi lên vài bước choàng âu phục lên người thiếu neien này, thẳng đến thời điểm này Trầm Vũ Phàm mới nhìn rõ gương mặt của người tới.

Cằm đầy đặn, sống mũi cao, mái tóc dài che khuất tới chân mày, trên mặt đầy dơ bẩn và trên người có mùi hôi, vừa nhìn thấy hắn chẳng khác gì dân Châu Phi chạy nạn, trạng thái cũng tiều tụy, Trầm Vũ Phàm chấn động, đây là thiếu niên mười sáu tuổi a.

Hắn trải qua cái gì? Trong đầu Trầm Vũ Phàm không tự chủ suy nghĩ như thế hắn rất muốn biết tại sao thiếu niên này có bộ dáng như vậy?

- Tiểu bằng hữu, anh tìm tôi có chuyện gì không?

Thông qua ánh mắt thiếu niên này, Trầm Vũ Phàm cảm nhận được sợ hãi và e ngại trong nội tâm của hắn, hắn cố gắng làm gương mặt của mình nhu hòa một chút, làm cho ngữ khí của mình hòa ai hơn, hắn sợ mình hù sợ thiếu niên xin giúp đỡ này.

Nghe được Trầm Vũ Phàm hỏi thăm, trên mặt thiếu niên này sợ hãi thật sâu, cơ hồ theo bản năng lùi ra phía sau một bước, giống như nhớ lại chuyện gì đó, khẽ cắn môi đi lên một bước nhỏ, hắn quỳ trước mặt Trầm Vũ Phàm.

Không nói lời dư thừa, thời điểm hai gối chạm đất, hắn cũng dập đầu ba cái với Trầm Vũ Phàm, lúc này giọng nói run run của hắn vang lên:

- Trầm... Trầm bí thư, tôi nghe người ta nói ngài là quan tốt, là quan tốt thật sự.

Trầm Vũ Phàm không lên tiếng, trên mặt mang theo vui vẻ, khom lưng đi lên nâng cánh tay thiếu niên lên, cũng không có vội vã truy vấn nguyên do, mà là ôn hòa hỏi:

- Đã ăn cơm chưa?

- Ân...

Thiếu niên quẫn bách nhìn qua Trầm Vũ Phàm, có lẽ tươi cười hòa ái của Trầm Vũ Phàm làm cho hắn trấn tỉnh lại, hắn xấu hổ gật gật đầu Ân một tiếng, sau đó cúi đầu xuống.

- Lên xe đi, tôi mang anh đi ăn cơm.

Nhìn qua thần sắc phức tạp của thiếu niên này, Trầm Vũ Phàm cũng tận lực thả chậm giọng nói, đưa tay ra và cười nói.

- Trầm bí thư.

Đột nhiên thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn qua Trầm Vũ Phàm, hai mắt mở to, nói:

- Hắn... Kỳ thật tôi không phải người tốt...&"

- Ah?

Trầm Vũ Phàm sững sờ, gật đầu với hắn, nói:

- Vì sao anh có cảm giác mình không phải người tốt?

- Bởi vì... Bởi vì...

Thiếu niên vừa cố lấy hết dũng khí thì bây giờ xẹp xuống như bóng da, hắn ấp úng nói ra một câu làm Trầm Vũ Phàm nghẹn họng nhìn trân trối:

- Bởi vì tôi... Bởi vì tôi cưỡng gian một nữ hài tử... Một... Một tiểu nữ hài chín tuổi...

Thật vất vả lấy hết dũng khí nói xong câu đó, thiếu niên nói:

- Tôi... Tôi là tới tìm ngài đầu thú, tôi là người xấu.

&"...&"

Thân thể Trầm Vũ Phàm cứng một chút, hắn khống chế được tâm tình của mình, hắn tận lực hòa hoãn ngữ khí của mình:

- Đầu thú thì anh nên đi tìm công an, vì cái gì không đi cục công an mà đi tới tìm tôi?

- Bởi vì...

Ánh mắt thiếu niên bộc phát oán hận to lớn, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra:

- Bởi vì còn có người tệ hơn cả tôi.

......

- Từ tình huống trước mắt mà nói, chí có đám thủ hạ Xích Mi Quỷ Đế bắt cóc Lâm Đông Mai viện trưởng.

Hơn mười một giờ đêm, trên tầng mây cách mặt đất tám ngàn mét, một thần điện sáng rực đang lơ lửng, trên đại điện Hoa Hạ Thần Điện, Sở Minh Hiên thần thái tự nhiên chậm rãi nói ra:

- Chỉ cần chúng ta có thể tìm được người tiếp xúc với Lâm Đông Mai viện trưởng thì có thể bắt người sau màn rồi.

- Nhưng vấn đề là trước khi mất tích chúng ta không rõ kẻ tiếp xúc với Lâm Đông Mai viện trưởng là ai!

Đã rời khỏi cô nhi viện tới Phù Không Thần Điện, tiểu thương Ưu Tử Minh cũng có đủ quyền lên tiếng, nàng cau mày nói:

- Hơn nữa ngay cả bản thân Lâm Đông Mai viện trưởng cũng không cách nào nhớ lại tình huống trước khi mình bị bắt và sau khi bị bắt cóc, chúng ta phải thăm dò thế nào?

- Có lẽ chúng ta nên tra lại ghi chép trò chuyện trước khi Lâm Đông Mai viện trưởng mất tích.

Triệu Dong Dong vẫn không lên tiếng đột nhiên nói:

- Theo như trí nhớ của nhân viên công tác hội ngân sách, Lâm Đông Mai viện trưởng rời khỏi hội ngân sách đã rất vội vàng, có phải hắn nhận được điện thoại gì không?

- Điện thoại có người cố ý hủy đi rồi.

Đường Thái Nguyên nói:

- Điều tra điện thoại của công ty, đoán chừng không có gì bất ngờ xảy ra đâu.

- Ân, chỉ cần có thể tìm được người tiếp xúc cuối cùng với Lâm Đông Mai viện trưởng trước khi mất tích, có hy vọng rất lớn...

- Đây là chuyện không thể thực hiện được.

Không đợi Sở Minh Hiên nói xong, Dương Đằng Phi ở bên cạnh đứng lên, nói ra:

- Phụ trách điều tra ghi chép điện thoại trong công ty, tất cả tư liệu trò chuyện của Lâm Đông Mai viện trưởng đã sớm bị người ta xóa đi, không cách nào tra được cái gì.

- Cái gì?

Sở Minh Hiên biến sắc, hỏi:

- Bị xóa như thế nào?

- Vẫn đang điều tra!

Dương Đằng Phi không nhiều lời, trả lời xong thì nhắm mắt lại, hiển nhiên đang thông qua liên lạc tâm linh chỉ huy thần sứ.

Trong Hoa Hạ Thần Điện lâm vào yên lặng ngắn ngủi, mỗi thần sắc tam giai sắc mặt khó coi, đây là lần đầu tiên bọn họ kinh ngạc, hơn nữa còn là lần đầu tiên ăn thiệt thòi trong tay một người như thế.

Hiện tại điều tra Lâm Đông Mai bị bắt cóc đã sa vào cục diện bế tắc, chỗ có khả năng hữu dụng manh mối toàn bộ gián đoạn, đối phương ra tay tốc độ quả thực nhanh kinh người!

Trầm mặc nửa phút sau, Sở Minh Hiên mới nói khẽ:

- Hiện tại hy vọng duy nhất của chúng ta chính là tìm tin tức trên người Lâm Đông Mai viện trưởng mà thôi... Chỉ cần có thể tìm được hắn, cố gắng thông qua manh mối trong đầu của hắn mà tìm tiếp thôi.

Đám người Triệu Dong Dong gật gật đầu, lúc này đồng thời nhìn qua Diệp Dương Thành trên bảo tọa, thời điểm bọn họ thảo luận, Diệp Dương Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Càn Khôn Tu Di Kính, giống như thông qua Càn Khôn Tu Di Kính quan sát cái gì đó.

Diệp Dương Thành không mở miệng, đám người Triệu Dong Dong cũng không lên tiếng ảnh hưởng hắn, thần điện to như thế, hào khí trở nên cổ quái...

Càn Khôn Tu Di Kính, ngụ ý có thể thu nạp vạn vật, có thể tra tu di muôn màu, lần trước là khống chế vô ý nhưng làm cho Diệp Dương Thành phát hiện công năng khiến hắn kinh hỉ vạn phần!

Mà thông qua công năng kinh hỉ này hắn biết một tin tức khiến hắn thở dài...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui