Chấp Chưởng Thần Quyền

- Con hét lớn như vậy làm gì?

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân có chút không nhịn được, sầm mặt hừ nói:

- Mấy năm nay Hồ Đình Diệu đã thay đổi rất nhiều, con đừng lấy tác phong trước kia của hắn đem ra nói chuyện, hai năm qua hắn vào bộ đội rèn luyện, nên nhớ sĩ biệt ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác xưa!

- Bộ đội? Cho dù hắn có vào bộ đội đặc chiến thì thế nào đây? Còn không phải chỉ là a Đấu đỡ không dậy nổi, bùn lầy không thể trát tường?

Cảm xúc của Tằng Hán Quang có chút kích động, rống lên vài câu, đột nhiên sắc mặt cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Tằng Quốc Xuân:

- Cha, cha không phải là…đồng ý hành động của Hán Vĩ đi?

- Cha cảm thấy Hồ Đình Diệu không tệ, làm chồng của Diệu Diệu cũng xứng.

Tằng Quốc Xuân không phủ nhận, thản nhiên nói:

- Nếu không tệ, vì sao phải phản đối đây?

- Nhưng mà…Hồ Đình Diệu là thứ người gì cha còn không biết sao?

Nghe câu trả lời khẳng định của Tằng Quốc Xuân, Tằng Hán Quang không nhịn được lớn tiếng nói:

- Cho dù hắn có ở trong bộ đội mười năm hai mươi năm, là phế vật vẫn cứ là phế vật! Ngoại trừ xuất thân tốt một chút, có chỗ nào xứng đôi Diệu Diệu?

- Con rống cái gì?

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân tối sầm, cả giận nói:

- Chuyện này trong lòng cha có nắm chắc, còn chưa tới lượt con xen vào! Cha xem con càng sống càng khó coi, cút!

- Con biết, con biết rồi.

Tằng Hán Quang nở nụ cười, có chút quỷ dị:

- Hồ Đình Diệu là thứ người gì kỳ thật cha hiểu thật rõ ràng, vì sao cha đồng ý cho Hán Vĩ làm như vậy? Bởi vì Hồ gia lão gia tử, bởi vì có Hồ gia lão gia tử ở giữa! Đúng không? Con nói không sai chứ?

- Con…

Bị con trai vạch ra ý tưởng thực sự, sắc mặt Tằng Quốc Xuân đã khó xem tới cực hạn, hai mắt trừng lên, rít giọng:

- Cút cho cha!

- Được, con cút.

Tằng Hán Quang cũng không tức giận, cười gật đầu nói:

- Cha đừng nóng giận, con liền biến, nhưng trước khi con cút con còn muốn nói với cha một câu, sai lầm như vậy phạm một lần còn có thể tha thứ, phạm lần thứ hai thì không nên…chuyện của tứ muội rành rành ra đó, lúc này cha lại động tâm tư muốn đem Diệu Diệu đẩy vào trong hố lửa…trên đời này cũng không có người nào làm cha kiểu như vậy.

- Cút ah!

Tằng Quốc Xuân hổn hển rống giận, bị lời của Tằng Hán Quang làm sắc mặt xanh mét, thậm chí mất đi vẻ trầm ổn cùng khí độ của chủ gia đình.

Tằng Hán Quang mấp máy môi định nói gì đó, mãi tới khi hắn xoay người đi tới cửa phòng bệnh mới dừng bước lại, trầm mặc một lúc lâu, không quay đầu lại nói:

- Lần trước Hồng Hồng về nhà, đột nhiên lại chạy ra ngoài đến quán bar uống rượu say mèm, chuyện này cha không quên đi?

Tằng Quốc Xuân cúi đầu hừ một tiếng, không trả lời, bị con mình vạch rõ tim đen tới mức này, hắn tức giận thế nào cũng biết được.

Mà tình trạng của con gái hắn lúc ấy hắn cũng nhận ra chút ít không ổn, nhưng chỉ cho rằng con gái náo loạn một chút mà thôi, không để trong lòng, theo hắn xem ra Tằng Hồng Hồng gả tới Mã gia ở Giang Tây, không xem là chuyện xấu. Hiện tại nghe con trai nhắc tới, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng run lên.

Tằng Hán Quang cười cười, nói tiếp:

- Khi con đón nàng về nhà, nàng nôn mửa trên xe, khi đó con mới biết được nàng có thai, muốn về nhà là vì phương tiện cho nó phá thai.

- Cái gì?

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân đột nhiên thay đổi, cả giận nói:

- Chuyện lớn như vậy sao con không nói với cha?

Tằng Hồng Hồng gả vào Mã gia hai năm, mãi không có thai, bởi vì chuyện này Mã lão gia tử vẫn luôn phàn nàn với hắn, làm hắn thật khó chịu, nhưng cũng không nghĩ tới không phải con gái không thể sinh nở, mà là…

- Tức giận sao?

Tằng Hán Quang quay đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của cha mình, hắn đột nhiên muốn cười to, vẻ mặt quỷ dị lại lộ ra khoái cảm như được trả thù:

- Cha có biết lúc ấy Hồng Hồng uống say, đã nói gì với con không?

- Cái gì?

Tằng Quốc Xuân tức giận run rẩy đôi tay, trợn mắt hỏi.

- Nàng nói với con, đời này nàng chỉ hận một chuyện, hận một người.

Khóe môi Tằng Hán Quang thoáng nhếch lên, thanh âm có chút khàn khàn:

- Chuyện nàng hận là sinh trong Tằng gia chúng ta, làm con gái của Tằng gia. Mà người nàng hận, chính là cha, cha thân ái của chúng con…

- Nhưng Hồng Hồng rất hiểu chuyện, nàng đem khổ sở đều chôn sâu trong lòng, nếu đêm hôm đó không phải uống say, người làm đại ca như con cũng không biết ý tưởng đích thực trong nội tâm của nàng. Cho nên, cha, con không hi vọng ngoại trừ Hồng Hồng, Diệu Diệu cũng oán hận cha như vậy.

- Con mặc kệ Hán Vĩ có ý nghĩ thế nào, cũng không biết ý tưởng trong lòng của cha, tóm lại con chỉ nói một câu, không có người nào làm cha mẹ lại đem con gái mình đẩy vào hố lửa, nếu có, cha mẹ kia chính là…A, lời nói tới đây, chính cha từ từ nghĩ lại đi.

- Phanh!

Cửa phòng nặng nề đóng lại, như một tiếng sét nổ vang trong lòng Tằng Quốc Xuân…

- Hồng Hồng, nó hận tôi.

Tằng Quốc Xuân ngơ ngác đứng ở đó, nỉ non:

- Nó, lại hận tôi…

Tằng Hán Quang đem những gì che giấu trong lòng rống đi ra, khi rời khỏi phòng bệnh tâm tình khoan khoái, tuy người bên trong là cha của hắn, nhưng Tằng Diệu Diệu cũng là em gái hắn!

Trên mặt Tằng Hán Quang lộ ra ý cười, quay đầu nhìn nam tử cao gầy hỏi:

- Hiện tại Diệu Diệu cùng bạn trai của nàng đang ở đâu?

Khi Diệp Dương Thành quay về trấn Bảo Kinh, đã gần năm giờ chiều, khi hắn cho xe dừng lại, bước xuống, vừa lúc nhìn thấy cha mẹ hắn tay cầm bao lớn bao nhỏ vừa cười vừa nói đi tới cách đó không xa.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, nhìn quanh, lại đi tới:

- Cha, mẹ!

Diệp Hải Trung cùng Ngô Ngọc Phương đều ngẩn ngơ, sau đó Ngô Ngọc Phương chợt nói:

- Đứa nhỏ này, về nhà sao không gọi điện thoại đây?

- Gọi điện cái gì, làm như là người ngoài vậy.

Diệp Hải Trung cười nói:

- Đứa con muốn về thì cứ về thôi!

- Được được được, ông lúc nào cũng thế.

Ngô Ngọc Phương tươi cười:

- Trở về vừa lúc, đêm nay gia đình cậu con đến nhà chúng ta ăn cơm…

Nói tới đây, bà thoáng dừng lại, nhìn ra phía sau, ngạc nhiên hỏi:

- A Thành, Mạn Ny đâu? Nàng không về với con sao?

- Hiện tại Mạn Ny đang ở Cù Hằng thị…

Nhắc tới việc này hắn chợt nhớ mình chưa nói qua với cha mẹ, liền nhận lấy bao thức ăn trong tay mẹ mình, vừa đi vừa giải thích.

Diệp Hải Trung vui mừng hỏi:

- Nói như vậy Mạn Ny đã nhận tổ quy tông sao?

- Xem như thế đi.

Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ nói.

- Chuyện lớn như vậy con lại không báo cho cha mẹ biết một tiếng.

Ngô Ngọc Phương nén giận nói:

- Con thật là…vậy đi, qua một thời gian con an bài một chút, để cha mẹ qua gặp mặt trưởng bối của Mạn Ny đi.

- Dạ!

Diệp Dương Thành gật đầu đáp ứng.

Nhưng đúng lúc này Diệp Hải Trung chợt cười nói:

- Cậu con đến đây!

Cậu của Diệp Dương Thành xem như là một trong những thân thích có quan hệ tốt nhất với Diệp gia, lúc trước khi hắn còn chạy nghiệp vụ trong trấn Bảo Kinh, Ngô Ngọc Kiến cũng đã là tiểu lão bản có tài sản hơn triệu, lúc ấy hắn còn muốn mang theo Diệp Dương Thành ra ngoài buôn bán, còn hứa phân cổ phần trong cửa hàng cho hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui