Chấp Chưởng Thần Quyền

Nhưng Diệp Dương Thành lại biết cậu của hắn cũng không có quyền lực quá lớn trong cửa hàng, cũng chỉ là cổ đông, muốn kéo Diệp Dương Thành đi vào phân một chén canh, không chỉ một câu nói là có thể làm được, cho nên với sự quan tâm của cậu, trong lòng hắn vẫn luôn ghi nhớ thật rõ ràng.

Cho nên về sau khi sinh ý của Ngô Ngọc Kiến xảy ra vấn đề, Diệp Dương Thành lập tức đáp ứng cha mẹ, ngày hôm sau đã dặn Đỗ Nhuận Sinh chuyển khoản vào trương mục của cậu mình một triệu ba trăm ngàn giúp cậu giải quyết vấn đề khẩn cấp.

Huống chi sau đó Ngô Anh Quần còn xảy ra chuyện, vẫn là Diệp Dương Thành ra mặt giải quyết, sau việc này quan hệ giữa hai nhà càng kéo gần hơn, vì vậy khi Ngô Ngọc Kiến từ Quảng Đông trở về đã lập tức kéo theo vợ mình, con gái lớn Ngô Lan Lan cùng con trai Ngô Anh Quần đến Diệp gia thăm hỏi.

Một chiếc xe màu xám ngừng lại cạnh xe của Diệp Dương Thành.

Thấy cả gia đình cậu đã tới, Ngô Ngọc Phương liền cầm theo thực vật vào bếp, mà Diệp Hải Trung vỗ vỗ vai con trai, hai cha con cùng đi ra ngoài nghênh đón.

- Cậu.

Ngô Ngọc Kiến bước xuống đầu tiên, Diệp Dương Thành mỉm cười chào hỏi, nhìn thấy ba người khác cũng đi xuống, nụ cười trên mặt càng thêm nồng đậm, nói:

- Mợ, chị họ, Anh Quần, mọi người đều đến ah.

Nhắc tới quan hệ giữa hắn cùng Ngô Anh Quần không quá gần gũi, nhưng quan hệ với Ngô Lan Lan vốn rất thân thiết từ nhỏ tới lớn.

Chẳng qua về sau sinh ý của cậu càng ngày càng lớn, mà Ngô Lan Lan lớn hơn hắn vài tuổi, lúc hắn học lớp mười thì nàng đã tốt nghiệp trung học, không thi đại học mà theo cha rời khỏi trấn Bảo Kinh, mấy năm nay luôn ở bên ngoài, hai bên gặp nhau cũng không thường xuyên.

Dù sao là chị em họ, ít gặp cũng không ảnh hưởng tình cảm, hai mắt Ngô Lan Lan tỏa sáng, kinh ngạc nói:

- Di, tiểu tử, sao cậu lại ở nhà đây? Nghe dượng nói cậu đang đi công tác ở bên ngoài chưa về mà?

Diệp Dương Thành ngẩn ngơ, Diệp Hải Trung có chút xấu hổ, bởi vì lúc ấy Ngô Ngọc Kiến gọi điện muốn qua nhà thăm, Ngô Lan Lan có hỏi qua Diệp Dương Thành có ở nhà hay không, hắn vốn trả lời con trai vắng nhà.

Diệp Hải Trung cười khan, ha ha nói:

- Đây không phải cho mọi người bất ngờ sao?

- Đúng vậy.

Diệp Dương Thành hiểu ý, thập phần tự nhiên cười nói:

- Sáng hôm qua cha cháu đã liên tục gọi điện thoại, thúc giục cháu về nhà, nói mọi người muốn qua thăm.

- Thật sự?

Sắc mặt Ngô Lan Lan có chút cổ quái.

- Thật sự!

Diệp Dương Thành khó hiểu, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng cũng không thể sửa lại.

- Nha…

Ngô Lan Lan như có suy nghĩ gì gật đầu, trong ánh mắt hiện rõ ý cười:

- Xem ra dượng thật biết bói toán nha, chiều hôm qua cháu gọi điện cho dượng, mà sáng hôm qua dượng đã gọi điện cho tiểu tử này, chậc chậc…

- Khụ…

Diệp Hải Trung thiếu chút nữa nghẹn một hơi, mắt trợn trắng.

Diệp Dương Thành bị vạch trần lời nói dối cũng có chút xấu hổ, nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng tâm tình của mọi người, ngược lại còn gia tăng thêm niềm vui sướng.

Cậu mợ đi cùng Diệp Hải Trung vào nhà, mà Diệp Dương Thành, Ngô Lan Lan cùng Ngô Anh Quần lại đi tới cạnh lan can con đê, dựa vào lan can ngắm nhìn suối nước chảy xuôi, trong lòng Diệp Dương Thành vừa động, nói:

- Chúng ta xuống bắt cá đi?

- Bắt cá?

Ngô Lan Lan cùng Ngô Anh Quần sửng sốt, Ngô Lan Lan cười híp mắt:

- Tốt, đã thật nhiều năm không thử qua, chị còn nhớ rõ trước kia chúng ta thường xuống suối bắt cá, đi thôi, đêm nay lại có thêm món ăn!

Ba người truy đuổi dọc theo dòng suối, nụ cười trên mặt ngày càng sáng lạn, mà trói buộc trong lòng ngày càng giảm bớt, máu huyết sôi trào, tự động vận chuyển dọc theo lộ tuyến hành công của Cửu Tiêu Thần Quyết tầng thứ bảy.

Diệp Dương Thành cũng không biết ngay khi hắn đang vui vẻ đùa giỡn, thần cách tản ra ngân quang dịu dàng, tự động nhích tới gần trái tim của hắn, thật chậm rãi tầng ngân quang bên ngoài mang theo chút hồng sắc quang mang, biến hóa quỷ dị đang chậm rãi tiến hành trong nội thể Diệp Dương Thành!

- Hoa…

Suối nước xao động, Diệp Dương Thành đã bắt lên một con cá trích nhỏ trong suối, chẳng qua cá trích tựa hồ có chút khác thường.

- Di, màu sắc vảy cá sao lại như vậy?

Ngô Lan Lan vừa nhìn thấy liền phát hiện, chỉ vào con cá nói:

- Thật sự là khó xem ah.

- Ân?

Diệp Dương Thành cúi đầu nhìn thoáng qua con cá, vảy cá lốm đốm như bị người nhuộm màu, nhìn qua vô cùng xấu xí.

Vừa nhìn thấy con cá, Ngô Lan Lan lại nhanh chóng vạch mở túi nhựa trong tay, tập trung nhìn vào…

- Nha, những con cá này cũng đều như thế!

Ngô Lan Lan kinh hô lên.

- Tại sao lại như vậy?

Ngô Anh Quần cũng không hiểu trạng huống rõ ràng, chỉ đưa tay gãi gãi đầu, thần sắc nghi hoặc nói:

- Vảy cá trích ngoài chợ đều bình thường nha, chẳng lẽ là chủng loại khác sao?

- Không thể nào đâu.

Ngô Lan Lan nhíu mày nói:

- Trước kia chúng ta bắt cá ở đây đều thật bình thường, vảy cá trích ngoài chợ có chút thâm, nhưng mà trong suối đều nhàn nhạt, nhìn thật đẹp.

- Có lẽ không phải do chủng loại.

Hai chị em còn đang thảo luận, ánh mắt Diệp Dương Thành đã nhìn vào rác rưởi ném ra cách đó không xa, khẽ thở dài:

- Trên đầu nguồn xây dựng vài nhà xưởng, rác rưởi sinh hoạt đều ném xuống dưới này, hơn nữa xà lan còn ngày đêm đào móc…chất nước của suối ngày càng biến đổi đó thôi.

Nói tới đây hắn ngẩng đầu nhìn lên không trung tối dần, nói:

- Chị họ, thả hết đi.

- Nha…

Ngô Lan Lan có chút ngây người, bị Diệp Dương Thành ảnh hưởng, thập phần nhu thuận đáp ứng, lại đem túi cá thả xuống nước.

- Nơi này kỳ thật cũng không tệ rồi.

Nhìn thấy bộ dáng như đang suy nghĩ của em họ, nàng đột nhiên nói:

- Đi xuống chút nữa, ở nhánh con suối là chợ, toàn bộ nước bẩn trong chợ đều đổ xuống suối, tanh tưởi ngút trời, dơ bẩn vô cùng!

Năm xưa suối nước nơi này múc lên thậm chí có thể trực tiếp uống vào, mà bây giờ đây? Ngay cả loài sinh vật chuyên ăn đồ hôi thối xác chết cũng đã nảy nở sinh sôi, có thể biết nước suối Kinh Khê đã tồi tệ tới tình trạng nào.

Mà ở trong Hoa Hạ, nhưng dòng nước như Kinh Khê lan tràn khắp nơi, thủy vực từng dưỡng dục vô số sinh mạng hiện tại đều biến thành nước bẩn hôi thối.

Hung thủ là ai? Là chính bản thân nhân loại!

Nếu như có thể xử lý những thủy vực bị ô nhiễm…hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng!

- Em đang nghĩ gì vậy?

Nhìn Diệp Dương Thành ngẩn người nhìn túi rác trôi nổi không nói lời nào, Ngô Lan Lan kỳ quái đưa tay xua xua trước mắt hắn, tò mò hỏi:

- Túi rác kia có gì đẹp?

- Em đang nghĩ, nếu như có thể đem Kinh Khê biến trở về bộ dáng ngày xưa, sẽ là chuyện làm người ta cảm thấy mãn nguyện vui vẻ vô cùng.

Diệp Dương Thành phục hồi lại tinh thần, chỉ vào suối nước đùng đục nói:

- Mà chúng ta lưu lại cho đời sau, không còn là con suối hôi thối hẹp hòi, mà là một con suối trong vắt yên bình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui