Chấp Chưởng Thần Quyền

- Phốc…

Ngô Lan Lan nhất thời cười thành tiếng, cũng không để lời nói của hắn vào trong lòng, nàng trêu ghẹo nói:

- Thiếu chút nữa chị đã quên rồi, đứa con nít ngày xưa thích chạy theo sau lưng chị, hiện tại đã là thổ hào một phương, nghe mẹ chị nói bây giờ em còn là một nhà từ thiện đi? Oa, nhà từ thiện nha! Khi nào thì tiếp tế cho chị họ một chút thôi.

- Em không có nói giỡn với chị.

Diệp Dương Thành ngẩn người, bật cười nói:

- Em nói thật đó, năng lực có bao nhiêu trách nhiệm sẽ lớn bấy nhiêu, Kinh Khê lưu trữ trí nhớ khoái hoạt thơ ấu của chúng ta, về tình về lý, em đều có trách nhiệm đi thay đổi trạng huống của Kinh Khê hiện tại!

- Ách…

Ngô Lan Lan không khỏi kinh ngạc, trợn to mắt hỏi:

- Em nói thật sao?

- Chẳng lẽ còn giả được?

Diệp Dương Thành cười hỏi lại.

- Em có biết muốn xử lý Kinh Khê cần đầu nhập bao nhiêu tiền sao? Em có biết có bao nhiêu khó khăn sao?

Ngô Lan Lan trợn mắt, nói:

- Theo tình huống hiện tại mà xem, có ba nguyên nhân chủ yếu khiến Kinh Khê dơ bẩn, đầu tiên là nhà xưởng, nước bẩn ở chợ, thứ hai là rác rưởi từ dân cư, thứ ba là những xà lan tàu thuyền đào móc cát dưới lòng sông ngày đêm!

- Nếu em chỉ đầu nhập tài chính đi xử lý rác rưởi trên sông, cũng không tính bao nhiêu tiền, chỉ dùng mấy chục ngàn là có thể xử lý rác rưởi trên sông, nhưng đây chỉ trị ngọn mà không trị gốc, muốn hoàn toàn xử lý vấn đề của Kinh Khê, em phải ra tiền tu sửa một ống dẫn thải nước bẩn ít nhất là mười mấy cây số, em phải ra tiền xây dựng một khu vực xử lý nước bẩn, em phải đóng cửa những nhà xưởng không hợp quy định, em phải đem vấn đề thải nước bẩn ở chợ giải quyết hoàn toàn, còn phải xử lý những tàu thuyền xà lan đào móc cát dưới sông!

Ngô Lan Lan trừng lớn hai mắt, hỏi:

- Em có biết cần đầu nhập bao nhiêu tiền bạc nhân lực vật lực không?

- Việc này…

Diệp Dương Thành không nghĩ tới Ngô Lan Lan hiểu rõ cặn kẽ về loại chuyện này như thế, nhất thời bị những câu hỏi liên tục của nàng làm ngây người, một lúc lâu mới thanh tỉnh lại, nói ra một câu làm Ngô Lan Lan muốn ngã quỵ:

- Hẳn là không nhiều đi?

- Không nhiều?

Ngô Lan Lan vươn ngón tay tính toán:

- Xây dựng ống dẫn thải nước bẩn, trọn vẹn kéo dài suốt mười mấy cây số không có mười mấy triệu là chơi không nổi, mà thi công một nhà xưởng xử lý nước bẩn tổng đầu tư phải hơn mười triệu, nói cách khác, chỉ riêng ở khâu ống dẫn cùng nhà xưởng xử lý nước thải em phải đầu nhập hai mươi mấy ba mươi triệu!

- Ngoài ra em có biết bối cảnh của những nhà xưởng không hợp quy cách kia sao? Em có biết thủ đoạn của lão bản tàu thuyền đào móc cát dưới sông sao? Em muốn đóng cửa hoặc di dời những nhà xưởng không đủ quy cách kia, chính phủ sẽ để yên cho em đi làm sao? Những vấn đề này cộng lại, em cho rằng xử lý Kinh Khê lại thật sự dễ dàng như thế?

- Mà trọng yếu nhất chính là, điều kiện kinh tế trấn Bảo Kinh nằm lót đáy trong huyện Ôn Nhạc, toàn bộ xí nghiệp cộng lại cũng không bao nhiêu, nếu em cần động đao động thương, đây chẳng phải là muốn lấy mạng chính phủ trong trấn sao? Xí nghiệp bị đóng cửa hoặc bị di dời, em có biết đại biểu cho bao nhiêu người mất việc? Những người đó em dự định làm sao an bài? Người chân chính có giác ngộ bảo vệ môi trường, chỉ là một số ít mà thôi.

Diệp Dương Thành thừa nhận hắn thật sự bị một loạt công kích của Ngô Lan Lan làm chấn kinh, không nghĩ tới xử lý nước bẩn của Kinh Khê thôi lại nhảy ra nhiều phiền phức như vậy, nhưng mà…chỉ bằng vào những điều này còn chưa vặn ngã được hắn.

Vô luận là vấn đề tài chính hay quyền lực, đối với hắn mà nói không tính là vấn đề gì, chỉ cần giải quyết chất nước của Kinh Khê, thay đổi hoàn cảnh sinh thái của trấn Bảo Kinh, đừng nói chỉ đóng cửa vài nhà xưởng, thủ tiêu những tàu thuyền đào móc cát dưới sông Kinh Khê, dù triệt tiêu toàn bộ quan chức trấn Bảo Kinh, hắn cũng sẽ không tiếc!

Giải quyết nước bẩn sông suối sẽ nhận được công đức huyền điểm thật xa xỉ, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn quyết định làm như vậy, điểm xuất phát của hắn kỳ thật rất đơn giản, chỉ là muốn cho Kinh Khê khôi phục lại bộ dáng hơn mười năm trước mà thôi.

Nếu vậy mà đạt được công đức huyền điểm, hắn cũng không cần cảm thấy xấu hổ, ngược lại hắn sẽ cảm thấy cao hứng vì tìm được một phương pháp hành thiện mới, cho dù trong đây tồn tại quan hệ lợi ích, nhưng cũng sẽ không ai phủ nhận đây là dương thiện, rõ ràng là làm việc thiện, không phải sao?

Cho nên Diệp Dương Thành nhìn chuyện này thật khai thông, căn bản sẽ không tự tìm phiền não.

Có chút hăng hái đánh giá Ngô Lan Lan, Diệp Dương Thành đột nhiên hỏi:

- Chị họ, chị đã nghĩ qua về chuyện này đi?

Quả nhiên Ngô Lan Lan không hề che giấu điều gì, thản nhiên gật đầu nói:

- Người có chút lòng trách nhiệm đều sẽ nghĩ qua chuyện này, nhưng không có ai chân chính thay đổi thành hành động, hai năm trước chị từng nghĩ tới, còn làm qua một phen điều tra giải thích.

Nói tới đây nàng ngừng một chút, cười khổ nói:

- Nhưng sau khi điều tra, chị mới phát hiện chuyện nhìn qua như đơn giản, cũng đã rắc rối khó gỡ, muốn giải quyết vấn đề thật sự quá nhiều, người bình thường căn bản không cần đi suy nghĩ, đây là chuyện không phải có tiền thì làm được, còn phải có quyền!

- Nếu như vậy…

Diệp Dương Thành xoa xoa cằm, như có suy nghĩ gì nhìn Ngô Lan Lan, hỏi:

- Nếu như em có thể lấy ra ba mươi triệu tài chính, cũng làm cho toàn bộ ban lãnh đạo huyện toàn lực phối hợp, chị cảm thấy chị có thể giải quyết tốt chuyện này không?

- A?

Ngô Lan Lan ngẩn ngơ, khi nãy nàng giải thích là vì muốn Diệp Dương Thành bỏ qua ý niệm này, nhưng không nghĩ tới còn cuốn cả bản thân mình đi vào.

Nhưng lời nói của Diệp Dương Thành khiến tim nàng đập thình thịch, nếu quả thật có ba mươi triệu tài chính, còn có ban lãnh đạo huyện toàn lực phối hợp, chuyện này có lẽ…có thể…hẳn là…đại khái, làm được đi! Điều kiện sẵn sàng quyết định kết quả sự tình, Ngô Lan Lan cảm giác mình có năng lực làm tốt chuyện này, nhưng vẫn không thể đem lời hứa hẹn quá vẹn toàn.

Sau một lúc do dự cùng suy nghĩ, Ngô Lan Lan đáp:

- Nếu em thật sự có thể cung cấp đủ điều kiện mà em nói, chị có thể thử xem một chút, chẳng qua làm công cho em một thời gian đi!

Ngô Lan Lan còn không biết đi lên con tàu cướp biển của Diệp Dương Thành dễ dàng, muốn đi xuống sao…ha ha!

Nghe được câu trả lời nước đôi của chị họ, Diệp Dương Thành cũng hiểu rõ tính cách của nàng, tuy nàng nói vậy nhưng nếu đã hứa hẹn nhất định sẽ làm thật tốt nhất.

Hắn gật đầu, nở nụ cười:

- Cứ quyết định như vậy đi, hai ngày này em sẽ an bài người đến gặp chị, ngoại trừ hai điều kiện em đã hứa, chị có thể nhân cơ hội suy tính kỹ hơn một chút, đến lúc đó nói chuyện với người kia thì tốt hơn.

Ngô Lan Lan cũng nhận ra hắn không phải nói đùa, liền tươi cười gật đầu, nháy nháy mắt:

- Sau này chị có phải nên gọi em là Diệp tổng không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui