Cố Vân chỉ tới tìm Cố Từ Uyên trong đêm đó, mấy ngày sau đó đều gió êm sóng lặng.
Đường Thời Ngữ lo lắng đề phòng mấy ngày, luôn lo lắng phía sau sự bình tĩnh tạm thời còn ẩn chứa nguy cơ rất lớn.
Chẳng bao lâu đến ngày hai mươi hai tháng tư.
Hoa đào đã dần dần héo úa, chỉ còn lại không nhiều cánh hoa rơi xuống đất treo trên cành cây, gió nhẹ thổi qua, cánh hoa sắp tàn lụi theo gió rơi đầy đình viện.
“Mấy ngày trước đã nói may y phục mới cho chàng, trì hoãn lại qua mấy ngày.” Đường Thời Ngữ cài trâm trước gương, xuyên qua gương, nhìn về phía thiếu niên phía sau, “Lát nữa chàng theo ta đi phố Tây một chuyến, chọn vài vật liệu làm y phục cho chàng.”
“Ừm.”
Thiếu niên đứng ở phía sau nàng, buồn chán đùa giỡn với mái tóc dài buông xuống sau lưng nàng.
Hắn không quan đến việc mình có mặc y phục mới hay không, hắn chỉ tận hưởng quá trình đo kích thước của A Ngữ cho hắn.
Cố Từ Uyên nhớ lại đủ loại hình đo lường ngày hôm qua, khóe miệng treo lên nụ cười nồng đậm.
Hắn rơi vào ký ức của mình, dần dần cảm thấy miệng khô lưỡi khô, vô thức liếm môi.
“…… Còn nói chuyện với chàng, chàng có nghe ta nói không?”
“Ừ?” Hắn giật mình hoàn hồn, rũ mắt nhìn vào đôi mắt ướt át của nàng, cổ họng ngứa ngáy, đè nén ho khan một tiếng, mới mở miệng: “Cái gì? Ta không nghe thấy gì cả.”
Đường Thời Ngữ hờn dỗi nhìn hắn, “Đợi lát nữa chúng ta đi Vân Cẩm các, lần trước đi qua một lần, chưởng quầy nhà hắn phái người nói có vật liệu mới, ta tự mình đi xem, thuận tiện mua thêm chút đồ.”
Cố Từ Uyên có chút hoảng hốt.
Nàng lại bất mãn lắc lắc cánh tay hắn, hắn mới thấp giọng đáp ứng.
Chuẩn bị xong, hai người ra cửa, lên xe ngựa.
Chờ đến phố Tây, đứng ở cửa Vân Cẩm các, thiếu niên dừng ở ngoài cửa, ngẩng đầu nhìn chữ lớn trên cửa, mím chặt môi.
“A Uyên?” Đường Thời Ngữ quay đầu lại, khó hiểu nói, “Làm sao vậy? Vào đi.”
Cố Từ Uyên cúi đầu, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối, vẻ mặt tối tăm không rõ, hắn thấp giọng nói: “Ta không đi vào.”
Đường Thời Ngữ hơi hơi thất thần.
Lần trước hắn cũng không muốn đi vào.
Lần này cũng vậy.
Nàng đột nhiên ý thức được tình hình có chút nghiêm trọng, có lẽ nàng đã bỏ qua một cái gì đó rất quan trọng, nàng xem nhẹ cảm xúc của hắn.
Đường Thời Ngữ cười cười với chưởng quầy đón khách ở cửa, nói một câu xin lỗi, cất bước đi về phía Cố Từ Uyên.
Thiếu niên rũ mắt xuống, khóe môi mím chặt, kéo thành một đường thẳng.
Trái tim Đường Thời Ngữ thoáng chốc căng thẳng.
Thiếu niên đứng ở ngoài cánh cửa, địa hình bên ngoài thấp hơn bên trong một chút.
Đường Thời Ngữ không bước ra cửa, nàng đứng ở bên trong, nhưng vẫn thấp hơn thiếu niên nửa cái đầu.
Nàng không tốn nhiều công sức giơ tay lên, đặt lên đỉnh đầu hắn, xoa xoa.
Nhẹ giọng nói: “Nơi này có vấn đề gì không?”
Cố Từ Uyên ngước mắt lên, nghiêm túc nói: “Ông chủ sau lưng là… Đó là người nam nhân đó.”
Người nam nhân đó…
Yến Vương, cha ruột của hắn.
Cố Từ Uyên từ trong xương tủy chống cự hai người có quan hệ huyết thống với hắn, liên tục muốn rời xa bất cứ thứ gì có liên quan đến bọn họ.
Ví dụ như lúc hắn đi phố Tây, chưa bao giờ đi về phía Yến vương phủ, người nam nhân kia mở cửa hàng hắn cũng tránh không kịp.
Thậm chí sau khi hắn biết được quan hệ giữa Tần Mộ Dã và Yến vương, ngay cả đối với Tần Mộ Dã hắn chán ghét.
Hắn thật sự một chút cũng không muốn liên quan gì với hai người kia.
Ánh mắt Đường Thời Ngữ lóe lên, tuy rằng A Uyên không có bất kỳ biểu tình gì, nhưng không hiểu sao nàng rất buồn, đại khái là bởi vì A Uyên sẽ không khổ sở, cho nên những cảm xúc tiêu cực kia mới có thể ở chỗ nàng chồng lên nhau, biến thành gấp đôi.
Đáy lòng dần dần sinh ra cảm xúc phiền não, cảm giác nôn nóng gắt gao trói buộc nàng, giống như là thuyền nhỏ bị thủy triều lật tung, trên thuyền nàng rơi xuống biển, nước biển chảy trong cổ họng, hô hấp trở nên gian nan.
Lại mở miệng, thanh âm khẽ run rẩy, nhưng vẫn ôn nhu như trước, “Vậy chúng ta sẽ không đi vào, được không?”
Thiếu niên đụng phải ánh mắt ôn nhu của nàng, đáy lòng hắn thô bạo kỳ tích bị áp chế, buồn bực nóng nảy dần dần bình ổn, mãnh thú chạy như điên xung quanh trở nên an tĩnh.
Một lúc lâu sau, hắn thoải mái nở nụ cười, “Không có việc gì, ta đi vào với nàng.”
Dù sao cũng nên có lần đầu tiên, vì A Ngữ, hắn có thể.
Vốn nên không thèm để ý chút nào, nếu luôn cố ý lảng tránh, ngược lại giống như là hắn để ở trong lòng vậy.
Đường Thời Ngữ đi về phía trước nửa bước, nàng cắn môi, có chút xấu hổ nhìn quanh bốn phía, thấy bốn phía không có người, đỏ mặt, nhanh chóng ôm hắn một cái.
Thiếu niên giật mình.
Hắn còn chưa kịp phản ứng, hương thơm trong ngực liền rời xa.
Hắn lại muốn truy kích, nữ tử dường như hiểu rõ tâm tư của hắn như lòng bàn tay, lại bước nhanh lui ra khỏi hắn vài bước.
Nàng đứng vững, đôi mắt sáng ngời nhiễm một tầng sương mù mỏng manh, tầm mắt lơ lửng, không có chút tự tin mở miệng nói: “Cho, cho chàng khích lệ.”
Nàng đã không nghe thấy hồi âm trong một thời gian dài, từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của thiếu niên lấp lánh ánh sáng, ánh sáng rực rỡ hơn các ngôi sao, nhiệt độ nóng hơn mặt trời.
Bị hắn nhìn chằm chằm, cả người giống như đều đang ở trong đống lửa vậy.
Cố Từ Uyên thoáng nhấc bước, chân đạp trên mặt đất, vượt qua cánh cửa.
Bước qua ngưỡng cửa này, giống như đã trải qua một nghi lễ nào đó.
Chỉ tiếc, không ai chú ý hắn lướt qua điểm mấu chốt trong lòng, bao gồm cả chính hắn.
Trong mắt hắn đều là nàng, một lòng cũng bị nàng vững vàng chiếm cứ.
Đường Thời Ngữ xoay người bỏ chạy.
Đây chính là ở bên ngoài, mà hai người bọn họ vẫn bịt kín trước cửa hàng của người ta.
Nếu A Uyên không quan tâm hắn đã làm chuyện gì, thì e rằng sẽ có thêm một chuyện nữa.
Danh tiếng vốn không tốt của nàng sẽ càng thêm “tuyệt vời”.
Đến lúc đó chỉ sợ sẽ bị người truyền thành một cái cọc tình yêu ——
Đường gia Đại cô nương không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt, ở trước cửa hàng người ta liền vội vàng không nhịn được trêu chọc tiểu lang quân tuấn tú.
Nếu người có tâm tìm hiểu thân phận của A Uyên, mà truyền miệng ra ngoài…
Tiểu lang quân tuấn tú kia không phải người khác, chính là tiểu hầu mà Đại cô nương mang về từ am.
Chậc chậc chậc.
Làm cho người ta không nghĩ nhiều cũng khó.
Cũng may thiếu niên biết chừng mực, tay chân làm phận sự của mình, chỉ là ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.
Cách y phục mỏng manh, nàng có thể cảm nhận được tầm mắt kia nóng bỏng bao nhiêu, nếu tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ sợ xiêm y của nàng có thể thủng vài cái lỗ.
Toàn bộ hành trình Cố Từ Uyên đều nửa bước không rời, so với ngày thường còn dính người hơn.
Nàng chọn y phục, hắn đứng sau lưng nàng, ngực dán vào lưng nàng, mũi chân từng chút từng chút đá giày của nàng.
Nàng chọn sợi tơ, hắn đứng bên cạnh nàng, nửa người trên dựa vào cột trụ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khóe miệng còn nhếch cười ngây ngô.
Đợi đến khi khách hàng trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Cố Từ Uyên càng ngày càng nghiêm trọng, ánh mắt càng thêm trần trụi, không chút nào che dấu tình yêu nồng đậm của hắn.
Ngay cả chưởng quầy cũng nhận ra sự mập mờ giữa bọn họ, đành phải nhìn chằm chằm vào sổ sách, cũng không dám ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Đường Thời Ngữ một bên ảo não xúc động của mình, vì sao đi “câu dẫn” con sói này, một bên tăng nhanh tốc độ lựa chọn, thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi cái chỗ này.
Đợi đến khi nàng cuối cùng thắng lợi trở về, ra khỏi cửa hàng, chưởng quầy mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt khôn khéo khó sinh ra rất nhiều cảm thán, có chút hâm mộ, “Người trẻ tuổi bây giờ a…”
“A Ngữ, còn có cái gì muốn mua không?”
“Ừm… Không có, chỉ là ta có chút muốn ăn kẹo ngọt của Hồ Ký…” Nàng ngẩng đầu, híp mắt nhìn mặt trời sắp lên phía trên, tiếc nuối nói, “Nhưng trời hơi nóng, chúng ta về trước đi.”
Cố Từ Uyên cười giữ chặt tay nàng, đi vào một quán trà lâu gần nhất, hắn đặt người ở chỗ ngồi, giơ tay lên gọi tiểu nhị đến cửa hàng, xin một ấm trà, lại nói với Đường Thời Ngữ: “Nàng ngồi chờ ta, ta đi mua cho nàng!”
Hắn nói xong, liền chạy ra ngoài.
Không lâu sau, tay trái hắn cầm kẹo giòn, tay phải xách một cái mũ che, đặt mông ngồi đối diện Đường Thời Ngữ.
Trên trán hắn đổ chút mồ hôi, cũng không để ý lau, cầm lấy một cái chén, rót một chén trà, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó rót thêm một ly nữa.
Đường Thời Ngữ có chút đau lòng nhìn hắn, chủ động ngồi xuống, lau mồ hôi trên mặt cho hắn, “Chạy nhanh như vậy.”
“Ừm, sợ nàng chờ lâu.”
Nàng rũ mắt cười cười, “Vậy nghỉ ngơi một hồi rồi chúng ta lại đi.”
Dứt lời cầm lấy mũ hắn mua đội lên đầu thử.
Trong phòng oi bức, thiếu niên thay nàng vén tấm lụa trắng lên, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng, yết hầu lăn qua lăn lại.
“Nghĩ gì mà mua cái này?”
“Phơi nắng quá, cái này có thể che một chút mặt trời.”
“…… Nhưng xe ngựa cách đó vài bước chân.”
“Vậy cũng không được.”
Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, “Được rồi.”
Hắn luôn rất thân mật, trưởng thành mà không giống một thiếu niên chưa tới mười sáu tuổi.
Giống như từ mấy năm trước, hắn vẫn luôn như vậy, mọi phương diện đều chiếu cố cực kỳ thỏa đáng.
Cẩn thận và chu đáo.
Dường như nàng thực sự nhặt được kho báu.
“Tỷ tỷ đang suy nghĩ cái gì mà cười ngọt ngào như vậy?” Thiếu niên cười như không cười nhìn nàng.
“…… Không.”
“Ồ?”
Hắn cố ý đến gần, cố ý hạ thấp thanh âm đầy tình tứ, âm cuối mang theo móc câu, gãi lòng người đến ngứa ngáy.
Hơi nóng phun vào bên tai, làm cho trái tim nàng thiếu chút nữa hóa thành một con nai con, từ trong cổ họng chạy ra.
Sắc mặt Đường Thời Ngữ đỏ bừng, luống cuống tay chân thả màn che xuống, voan mỏng nửa che nửa đậy, che đi hai má ửng đỏ cùng cổ của nàng, đồng thời nhốt sự ngượng ngùng của nàng trong một tấc thiên địa, không cho hắn nhìn thấy.
Nhưng Cố Từ Uyên không muốn dễ dàng tha cho nàng.
Hắn chậm rãi cúi đầu nhấp một ngụm trà, thân thể nghiêng về phía nàng, nhẹ giọng, giọng điệu mỉm cười, “Tỷ tỷ thật sự thẹn thùng.”
“……”
“A Uyên vô cùng thích.”
Đường Thời Ngữ cầm kẹo giòn trên bàn, hốt hoảng chạy trốn.
Thiếu niên chậm rãi từ trong tay áo lấy bạc vụn đặt lên bàn, mặt mang theo nụ cười, chậm rãi đi theo.
Trà lâu cách đó không xa có một quầy quẻ bói toán, lúc Cố Từ Uyên đi ra từ trong trà lâu, liền nhìn thấy một lão nhân tóc hoa râm, mặc áo bào ngăn cản Đường Thời Ngữ, vẻ mặt rất kích động.
Hắn nhíu mày, bước nhanh tới gần.
“…… Mệnh cách của quý nhân là lần đầu tiên bần đạo này gặp lại, đây chính là tướng mạo của mệnh đào hoa a, hay lắm, hay lắm!”
Hắn nhớ rõ trong sách ghi lại, mệnh đào hoa vốn là cực tốt, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Đối với nữ tử mà nói, nếu bát tự không hợp, sợ dễ dàng chết sớm, vả lại cả đời gập ghềnh khó khăn, chưa kịp xuất giá sẽ gặp hương tiêu ngọc.
Nếu là bát tự tương hợp, thì cả đời đại phú đại quý!
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn nhìn vị cô nương này tuy thân hình mảnh khảnh, nhưng cũng không suy yếu, đại khái là loại phú quý kia, hắn muốn hỏi ngày sinh tháng đẻ, coi như là được thêm kiến thức.
“Mệnh đào hoa…….
Tốt không?” Đây là lần đầu tiên Đường Thời Ngữ nghe nói từ này.
Lão nhân ra vẻ huyền bí, đắc ý nói: “Đôi mắt này của ta rất linh, quý nhân có muốn bói một quẻ hay không?”
“…… Không được.” Nàng nhìn thấy A Uyên, lắc đầu, xoay người muốn đi.
“Ai cô nương!”
Lão nhân muốn kéo nàng, bị thiếu niên thô bạo đẩy tay ra.
“Cái này…”
Sắc mặt lão nhân đột nhiên tái nhợt, ánh mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên, cực kỳ khiếp sợ.
Bởi vì quá mức sợ hãi, lời nói trong lòng bất giác nói ra.
“Vị công tử này đúng là đại sát, nói là Thiên Sát Cô Tinh cũng không quá đáng a…”
“Nếu là quá mức thân cận, chỉ sợ sống không quá năm năm…”
Năm năm.
Đến tháng sáu năm nay, sinh thần mười bảy tuổi của Đường Thời Ngữ thì bọn họ quen biết liền đạt tới năm năm.
Cố Từ Uyên trong nháy mắt lạnh mặt, sát ý trong mắt nổi lên.
Nói bậy!
Hắn nói bậy!
Hắn không chịu nổi người khác nói nàng không sống lâu …
Kiếp trước hắn ôm thi thể nàng, tuyệt vọng ngồi ở trong biển lửa, cảm giác muốn khóc cũng khóc không nổi lại dâng lên.
Thiếu niên giống như điên rồi, tay bỗng dưng tiến về phía trước, vươn về phía lão nhân.
Dùng mười thành nội lực, hung hăng bóp cổ lão nhân.
Đôi mắt sắc bén đè xuống, lệ khí mười phần.
“Tự tìm cái chết đi.”.