Lúc này giữa trưa, trên đường có rất đông người, cuộc xung đột của họ nổ ra ở giữa đường phố.
Lúc trước ba người bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đã thu hút không ít người, lúc này Cố Từ Uyên đột nhiên ra tay, nhanh chóng mà tàn nhẫn, dọa không ít người.
Tiếng la hét vang lên, người qua đường càng tụ tập nhiều, một số người vây xem lớn mật chỉ trỏ bọn họ.
Cố Từ Uyên mắt điếc tai ngơ, ánh mắt hắn đỏ bừng, một tay bóp cổ lão nhân, nâng người từ trên mặt đất lên.
Ống tay áo thiếu niên theo động tác vén lên, lộ ra gân xanh trên cánh tay rắn chắc bị siết chặt.
Sắc mặt hắn rất khó coi, trong mắt một tia sáng đều không có, ánh mắt tối đen như vực thẳm không đáy, cơ bắp toàn thân hắn đều dùng sức, không khí giương cung bạt kiếm.
Lão nhân mặc áo bào bị bóp đến mắt trợn trắng, hai chân vô lực đạp trên không trung, tay cào loạn khắp nơi, có hai cái thậm chí đánh vào người Cố Từ Uyên, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, cánh tay giơ thẳng lên, mặc cho đối phương đạp vào, vẻ mặt hờ hững, giống như trong tay nắm không phải là một mạng người.
Cố Từ Uyên chưa bao giờ tin thần thánh, nhưng lại kiêng kỵ nhất khi nghe những lời tuyệt vọng rằng sẽ có chuyện gì xảy ra với nàng, cho dù tái sinh một đời thì hắn cũng chịu không nổi.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Trơ mắt nhìn nàng chết, nhìn sinh mệnh của nàng ngày càng biến mất, kiếp trước hắn đã trải qua một lần, mỗi ngày đều giống như trải qua một lần thống khổ.
Thiên Sát Cô Tinh sao…
Khó trách, khó trách hắn từ nhỏ đã không có phụ mẫu, đại khái là bởi vì mệnh cách không hợp đi, rất nhiều chuyện đều là định mệnh, hắn nhất định lẻ loi một mình cả đời.
Khó trách, trước khi hắn tìm được nàng, nàng đã sống rất tốt, cho đến khi hắn cố gắng đến gần, nhưng nàng đã chết.
Đường Thời Ngữ sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng cởi mũ, xông lên, nắm tay hắn.
“A Uyên!”
Nàng kêu lên, lắc cánh tay của hắn.
“A Uyên! Chàng có thể bỏ người đó xuống được không? Hắn chỉ thuận miệng nói, chàng không cần tin, chàng mau buông người xuống!”
Đường Thời Ngữ chưa từng sợ hãi như vậy.
Bởi vì nàng đã từng thấy qua bộ dáng giết người của hắn, cùng vẻ mặt hiện tại giống nhau như đúc.
Thậm chí tình hình thậm chí còn tồi tệ hơn vào lúc này.
Nàng chưa bao giờ thấy hắn mất kiểm soát như vậy.
Đường Thời Ngữ chỉ mong hắn có thể nghe được lời của nàng rồi buông người ra.
“A Uyên, chàng có nghe không, buông người ra, theo ta về nhà được không?”
“A Uyên! Chàng để ý tới ta, chàng đừng hù dọa ta…”
Đường Thời Ngữ gấp đến độ rơi nước mắt, mắt thấy cách đó không xa người đi về phía này càng ngày càng nhiều, nàng cuối cùng không để ý đến cái khác.
Bất chấp nhiều người chung quanh nhìn, nàng liền đứng dưới ánh mặt trời chói chang, trước mặt dân chúng Phụng Kinh, tiến lên ôm lấy thiếu niên huyền y dáng người cao ngất.
Mũ của nàng đã được ném xuống đất, và khuôn mặt của nàng xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người.
Một mảnh xôn xao.
Ai đó nhận ra nàng và chỉ vào nàng, nhưng nàng không quan tâm.
Trái tim Đường Thời Ngữ sắp nhảy ra.
Nàng đem cảm giác xấu hổ và giáo dưỡng ném ra sau đầu, vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của thiếu niên, hít sâu vào.
Trong nháy mắt ôm lấy hắn, thế giới của nàng lại im lặng.
Trên người hắn tràn ngập hương vị quen thuộc của nàng, mùi thuốc nồng đậm kia là hương vị khiến nàng an tâm nhất trên đời này.
Nàng rụt vào góc an toàn nhất thế gian, tay gắt gao nắm chặt y phục bên hông hắn, lắc lắc đầu, lau tất cả nước mắt thấm ra lên vạt áo trước ngực hắn, buồn bực nói:
“A Uyên, chàng đáp lại ta một chút, được chứ?”
Lúc một lực mạnh đụng vào ngực của Cố Từ Uyên, cánh tay hơi cứng đờ, khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc, cổ tay đột nhiên thoát lực.
Bàn tay thiếu niên chậm rãi buông ra, lão nhân trong nháy mắt ngã trên mặt đất, sắc mặt hắn tái xanh, trên cổ gầy yếu phủ đầy gân xanh, hắn tê tâm liệt phế ho khan, cuộn mình trên mặt đất co giật, từng ngụm từng ngụm hô hấp.
Chờ hắn bình tĩnh lại, sắc mặt trắng bệch nhìn thoáng qua nam nữ đang ôm nhau.
Liên tục bò từ trên mặt đất đứng dậy, từ trong đám người chen ra, còn đụng phải không ít người qua đường.
Lão nhân thất tha thất thiểu lẩu thoát.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Vừa chạy, trong miệng còn đang lẩm bẩm: “Kẻ điên… Kẻ điên! Quả nhiên là Tu La nhân gian, quả thật là Thiên Sát Cô Tinh.”
Cố Từ Uyên không thèm để ý người nọ, ở chỗ cũ một lúc lâu mới định thần lại được, trong mắt lại có hào quang, hắn đờ đẫn rũ mắt.
Cả người nữ tử trong lòng run rẩy, hình như nàng rất sợ, nhưng vẫn dũng cảm ôm lấy hắn, liều lĩnh ôm hắn.
Người ôm hắn là A Ngữ đang sống sờ sờ.
Người ôm hắn là nữ tử của mình, hắn hy vọng nàng sẽ sống đến một trăm tuổi.
Nếu nàng sẽ chết khi ở cùng một chỗ với hắn, như vậy hắn một mình rời đi cũng không có gì to tát.
Giờ phút này nàng rơi lệ trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Trái tim thiếu niên hoàn toàn sụp đổ, một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve mãnh thú xao động.
Khí lực của nữ tử rất nhỏ, bình thường nắm đấm đập vào người hắn đều là mưa phùn, không nhẹ không nặng giống như đang gãi ngứa.
Nhưng giờ phút này cánh tay nàng càng dùng sức, thậm chí siết chặt hắn không thở nổi.
Trong nháy mắt đó, hắn muốn cười, lại muốn khóc.
Trong nháy mắt đó Cố Từ Uyên liền biết rốt cuộc đời này của hắn, kiếp sau, vĩnh viễn không trốn thoát khỏi nàng.
Bàn tay cứng đờ trên không trung của thiếu niên chậm rãi rơi xuống, đặt sau lưng nàng, đầu ngón tay chạm vào váy lụa hoa mỹ khinh bạc của nàng, dụng tâm cảm thụ thân thể mềm mại của nàng, linh hồn run rẩy của nàng và sự cô đơn tuyệt vọng của nàng.
Cuối cùng chậm rãi siết chặt vòng tay.
Hắn ôm nàng, giống như ôm bảo vật trân quý nhất trên đời này.
Khẽ cúi người, cằm đặt lên vai nàng.
Đường Thời Ngữ nhận thấy sự đáp lại của hắn, trái tim treo lơ lửng cuối cùng rơi vào đúng vị trí.
Nàng choáng váng vì phơi nắng, nhẹ nhàng thở ra trong lòng hắn.
Trước mắt nàng từng trận biến thành màu đen, nhưng vẫn không quên đối thoại với hắn, kéo hắn ra khỏi vực sâu.
Trong lòng nàng còn sợ hãi, khuôn mặt cọ cọ hắn: “A Uyên, chàng làm ta sợ.”
Hắn mím môi, giọng khàn khàn nói: “Xin lỗi.”
Thiếu niên dường như tìm lại lý trí, hắn khom lưng xuống, nhặt lên màn che trên mặt đất, vỗ vỗ đất phía trên, lần nữa đặt trên đầu nàng.
Màn che màu trắng che khuất ánh mắt thăm dò của mọi người, thiếu niên lúc này mới mắt lạnh nhìn bốn phía, trong mắt sát khí tỏa ra bốn phía, đâm về phía những người vừa rồi chỉ trỏ nàng.
Hắn không có dụng tâm nhớ mặt những người đó, bởi vì một khi bị hắn nhớ kỹ, đối mặt kết cục cũng chỉ có một con đường chết.
Nắm lấy tay nàng, muốn kéo nàng đi về phía trước, nhưng không đi được hai bước, hắn đột nhiên khom lưng ôm lấy người.
Đường Thời Ngữ kinh hô một tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn.
Mũ xiêu xiêu vẹo vẹo, lại muốn rơi xuống, nàng đưa ra một tay đỡ lấy.
“A Uyên, chàng làm cái gì…”
“Quá nóng, nàng không thoải mái, ta ôm nàng.”
“…… Ừm.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng không có nhiều già mồm cãi láo, cơ thể quả thật không thoải mái lắm.
Trái phải mới vừa rồi đã mất mặt, thêm một chuyện nữa cũng không thành vấn đề.
Nàng bất đắc dĩ nghĩ, rách nát như vậy có phải không tốt lắm hay không.
Nguyên bản cách không đến mấy bước chân, chân Cố Từ Uyên dài, sải bước thật lớn, trong chớp mắt, nàng liền bị người ôm lên xe ngựa.
Cửa xe đóng lại và không ai nói chuyện trên đường đi.
Chờ trở về phủ, theo nàng vào phòng, hắn cởi mũ ra, đỡ nàng ngồi xuống.
Thiếu niên quỳ gối trước người nàng, thay nàng duỗi thẳng mái tóc rối bời.
Đường Thời Ngữ im lặng nhìn hắn, nhìn vẻ mặt của hắn bình tĩnh, nhìn con ngươi hắn trong suốt, giống như cơn thịnh nộ vừa rồi đều là ảo giác của nàng, giống như đó chỉ là một cơn ác mộng.
Nàng rũ mắt, nhìn thấy tay trái thiếu niên buông xuống bên cạnh nắm chặt, liền biết gợn sóng trong lòng hắn còn chưa bình ổn, chỉ là một mực kiên nhẫn khắc chế mà thôi.
Thật ra không phải là hắn ngụy trang quá tốt, mà là nàng vẫn không giỏi quan sát.
Đặt cả người hắn để ở trong lòng, liền có thể nhận ra tình cảm chân thật phập phồng của hắn.
Đường Thời Ngữ đột nhiên nhẹ giọng gọi một tiếng: “A Uyên.”
Thiếu niên bình tĩnh nhìn nàng, “Ừm, ta đang ở đây.”
Nàng mỉm cười, đột nhiên nâng mặt hắn, chậm rãi đến gần, hôn lên mắt hắn.
Lông mi thiếu niên run rẩy, hai tay nhanh chóng ôm chặt lấy nàng.
Sự chủ động của nàng vĩnh viễn cũng chỉ có thể khiến hắn lâm vào trong điên cuồng càng thêm khó kiềm chế, cho tới bây giờ cũng không thể làm cho hắn tỉnh táo lại.
Hắn phản khách làm chủ, làm nụ hôn sâu sắc hơn.
Sự thân thiết này cũng không có kéo dài quá lâu, Đường Thời Ngữ nhận thấy được trái tim thiếu niên không yên lòng, dần dần lui ra.
“A Uyên, chàng nhìn vào mắt ta.”
Cố Từ Uyên thuận theo nhìn nàng.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Ánh mắt nàng thẳng thắn, tựa hồ có thể nhìn thấu lòng người.
Hắn bị nhìn thấy, đáy lòng dần dần bối rối, trên mặt cường giả bình tĩnh suýt nữa bị phá vỡ.
Đường Thời Ngữ vừa mở miệng, vừa định nói cái gì đó, hắn đột nhiên cắt ngang.
Cố Từ Uyên đứng lên, hoảng sợ rời đi, “Ta đi gọi bữa trưa.”
Đường Thời Ngữ lại ngậm miệng lại, bất đắc dĩ ấn huyệt thái dương.
Mặt trời làm cho nàng đau đầu, nhưng một số người làm cho trái tim nàng đau đớn hơn.
Trong bữa ăn, Đường Thời Ngữ mấy lần muốn mở miệng nói chuyện với hắn một chút, lại luôn bị hắn mạnh mẽ chuyển đề tài.
Hai ba lần qua đi, Đường Thời Ngữ hoàn toàn im lặng.
Hắn đã chống lại, và hắn không muốn nói rằng hắn đang tránh.
Đường Thời Ngữ có chút mê mang, nàng không biết vì sao A Uyên lại ám ảnh sinh tử của nàng như vậy.
Lời nói của lão nhân kia với nàng nghe có vẻ giật gân, cố ý khoe khoang và phô trương mà thôi.
Cái gì đại sát, cái gì thiên sát cô tinh, nàng không tin.
Ở bên A Uyên mấy năm nay, nàng có thể cảm nhận được thân thể mình đang dần tốt lên, đây đều là công lao của hắn.
Nếu như nói nàng là mệnh cách chết sớm, như vậy cũng nên để hắn triệt tiêu mới đúng.
Lão nhân kia nói ra có chút giống kiếp trước của nàng, người theo đuổi rất nhiều, mệnh lại không tốt, đều là những bông hoa đào thối rữa gây tai họa cho nàng, cuối cùng quả thực nàng rơi vào kết cục thê thảm.
Nhưng kiếp này nàng né tránh những người đó, chỉ có có thể liên quan vài người duy nhất, đều bị nàng và A Uyên tránh né hoặc giải quyết.
Nếu cuộc đời này có liên quan đến nam nhân thì chỉ có một mình A Uyên.
Tất cả đều phát triển theo hướng tốt, lời nói của lão nhân kia căn bản là nói bậy.
Trái tim của Đường Thời Ngữ đều nhào vào trên người thiếu niên, hắn càng vân đạm phong khinh, càng cực lực che dấu sự mất mát của hắn thì nàng càng có thể cảm nhận được làn sóng khổng lồ ẩn chứa trong sự bình tĩnh kia.
Sau giờ Ngọ dùng cơm xong, nàng vẫn ngủ trưa như thường lệ, khi tỉnh không gặp lại A Uyên nữa.
Vân Hương nói hắn đi ra ngoài.
Lại qua mấy canh giờ, có người nói nhìn thấy hắn trở về, mang theo rất nhiều dược liệu hiếm có, còn nói trên người hắn bẩn vài chỗ, xem ra là lên núi hái dược.
Bữa tối là một mình nàng dùng, bữa ăn do A Uyên chuẩn bị, nhưng lúc dùng bữa, hắn lại nhốt mình vào phòng, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Những người khác không biết nhưng nàng biết.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Có lẽ A Uyên bị lời nói của lão đạo kia kích thích, sợ thân thể nàng lại xảy ra vấn đề gì, vì thế khẩn trương nghiên cứu y thuật, muốn nhanh chóng chữa trị cho nàng.
Ít nhất phải trước sinh thần mười bảy tuổi của nàng, cách nay còn hơn một tháng.
Đường Thời Ngữ có chút bất đắc dĩ, lại có chút đau lòng.
Hắn đang lo lắng sợ hãi mà không muốn làm cho nàng lo lắng.
Như vậy nàng liền như hắn mong muốn, làm bộ không biết, ở tại chỗ chờ hắn, chờ hắn nguyện ý bộc lộ hết.
Đường Thời Ngữ vốn tưởng rằng sẽ phải đợi rất lâu nhưng không nghĩ tới, đêm đó liền chờ người tới..