Mưa to xối xả, trong phòng tối kiều diễm.
“Trốn cái gì? Hả?” Cố Từ Uyên dán vào môi nàng, thấp giọng dỗ dành.
“…… Không ổn.”
Nàng nhẹ nhàng thở gấp.
Cố Từ Uyên chịu không nổi bộ dáng này của nàng.
Phải mất rất nhiều công sức mới đem đáy lòng rục rịch đè xuống.
Hắn kéo một tấm chăn chỉnh tề, hai cánh tay mở ra, run rẩy, đắp lên người nàng một tấm chăn rồi quấn chặt.
“Đừng cảm lạnh.”
Nàng nắm lấy chăn và gật đầu một cách ngoan ngoãn.
Cố Từ Uyên đứng dậy, đứng trước giường, rũ mắt nhìn nàng.
Tóc thiếu nữ có chút lộn xộn, môi óng ánh ửng hồng, trên môi thủy quang lấp lánh, hai mắt nhìn quanh mang theo vẻ quyến rũ mê người.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, yết hầu lăn lên lăn xuống vài cái, trước khi thất thố thì chật vật dời mắt.
“Tỷ tỷ.” Hắn nhìn chằm chằm vào bức tượng Phật nhỏ cách đó không xa, giọng nói khàn khàn.
“Ừ?”
“Ta đã không còn nhỏ nữa.”
“……”
Mặt Đường Thời Ngữ trong nháy mắt ửng hồng!
“Chàng chàng chàng…”
Nàng muốn nói tại sao không còn nhỏ, cho mùa đông năm nay mới mười sáu tuổi mà.
Nhưng Cố Từ Uyên lại vô cùng không phục, hết lần này tới lần khác không phục nhưng không lên tiếng.
Hắn đã sống hai đời, kiếp trước chết ở tuổi mười bảy, và sống lại trở về trôi qua gần năm năm.
Thêm cùng một chỗ thì hắn đã hai mươi hai!
Hai mươi hai! Có thể cưới vợ sinh con!
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhưng lời này, làm sao có thể nói ra được đây? Không có cách nào để phản bác.
Dù sao trong mắt A Ngữ, hắn cũng chỉ mới mười sáu tuổi.
Thiếu niên rũ mắt xuống, trong lòng tràn ngập vẻ không cam lòng.
Ngón tay khoác áo choàng, ủy khuất nói: “Nhưng mười sáu tuổi cũng có thể bàn chuyện hôn nhân …”
“……”
Đường Thời Ngữ dở khóc dở cười.
Quả thật, mười sáu tuổi là tuổi có thể nghị hôn.
Nếu đặt ở tiền triều, thiếu niên nam nữ khi tròn mười lăm tuổi nhất định phải thành thân, nếu là cãi lời thì còn phải nộp thuế khác.
Nhưng tổ tiên Đại Phụng là người thảo nguyên, trong lòng khao khát tự do, dân phong cởi mở, không có quy định và không bị trói buộc ở những chuyện này, ngược lại càng có khuynh hướng thành hôn muộn.
Nam tử nhược quán sau đó tái thành hôn khắp nơi, mà nữ tử bình thường đều ở mười bảy mười tám về sau xuất giá.
Mười lăm mười sáu liền thành hôn ngược lại là số ít.
Cố Từ Uyên cũng nghĩ đến điểm này.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nếu đợi đến khi A Ngữ mười tám, hắn mới mười bảy cũng vẫn còn nhỏ.
Nhưng nếu đợi đến khi hắn nhược quán…
Không, hắn không chờ được.
Hắn sợ là không thể nhịn lâu như vậy.
Sẽ chết.
Cố Từ Uyên ngẩng đầu chống lại ánh mắt của nàng, vẫn mềm lòng.
Thiếu niên mím môi, ai oán thở dài.
Thôi, không làm khó nàng được.
Hắn lấy ngoại bào phơi trên kệ xuống, sờ sờ, đã một nửa khô.
Xem ra bọn họ vừa rồi chính xác là giày vò rất lâu.
Sự u ám về mong muốn và sự bất mãn của Cố Từ Uyên đã tan biến một chút.
Không thể thành hôn, nhưng cũng không phải là không thể thân cận.
Nhếch môi cười, chậm rãi mặc y phục vào.
Chờ hắn mặc xiêm y xong, lại quay đầu, A Ngữ đang quấn chăn, ánh mắt sương mù vô tội nhìn hắn.
Trong nháy mắt đó hắn lại nhớ lại bộ dáng nàng mềm nhũn trong lòng mình, vô cùng ỷ lại vào mình.
Nghĩ đến hô hấp mềm mại của nàng và đôi mắt thẹn thùng của nàng, nuốt ruồi nước mắt bị nước mắt rửa sạch, còn có mấy tiếng rên rỉ nghẹn ngào.
“…… Ta đi tìm Vân Hương.”
Sau khi nói những lời này, hốt hoảng rời đi, rất có ý tứ chạy trối chết.
Trước khi ra khỏi cửa, dưới chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống vũng nước ngoài cửa.
Vân Hương theo bọn họ cùng nhau lên núi, nhưng vẫn không tiến vào chùa miếu, chỉ dừng lại ở lối vào.Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sau đó trời mưa to, Vân Hương cùng xa phu được tiểu hòa thượng trong chùa dẫn vào một gian thiên điện, nơi này để cho một ít tôi tớ chờ chủ tử nhà mình đi ra.
Sau khi Cố Từ Uyên tìm được bọn họ, dặn dò chuyện ở lại, rồi giao một phong thư tự bút của Đường Thời Ngữ cho Vân Hương, dặn dò nàng đưa cho Đường mẫu.
Nói xong chính sự, lại gấp trở về.
Trong lòng hắn nhớ thương giai nhân trong phòng, vội vàng xuyên qua hành lang, gặp phải không ít hương khách đang mắc kẹt chờ mưa ngừng.
Rẽ qua khúc cua cuối cùng, bước chân của hắn dừng lại.
Đầu hành lang không có một bóng người, cuối cùng là một thân ảnh mảnh khảnh.
Một thân hắc y thon dài cao ngất.
Người nọ đang chắp tay, ngửa đầu nhìn bức màn mưa đầy trời.
Phát hiện người đến, thiếu nữ hắc y ghé mắt nhìn lại, đợi thấy rõ mặt hắn, cất bước đi về phía hắn.
Cố Từ Uyên híp mắt, chậm rãi sờ về phía chủy thủ bên hông.
Tần Tịch nhàn nhạt liếc mắt nhìn tay trái của hắn, “Ngươi tên gì.”
Giọng nói của nàng giống như vẻ ngoài của nàng, lạnh như tuyết quanh năm trên đỉnh núi, mỗi một chữ đều dường như mang theo mùi sương tuyết.
Thiếu niên cười lạnh, “Cút.”
Hắn ngửi được mùi giống Cố Vân từ trên người nữ tử này.
Đây cũng là nguyên nhân mà bọn họ vừa mới gặp, nữ nhân này lướt qua hắn thì hắn sẽ chú ý tới nàng.
Cố Từ Uyên không quan tâm nữ tử này có quan hệ gì với Cố Vân, hắn chỉ bài xích bất cứ thứ gì liên quan đến cha mẹ đẻ của mình.
Hắn sẽ không cố ý tránh đi, nhưng vẫn sẽ dựng lên cái gai cứng rắn nhất khi đối phương cố gắng tiếp cận hắn và A Ngữ, bóp chết tất cả nguy cơ ở trong nôi.
Không ai có thể chia rẽ họ.
Không thể.
Tần Tịch thờ ơ với việc hắn bài xích, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như trước, ngay cả thanh âm cũng không hề dao động, “Ta cũng không có ác ý.”
Cố Từ Uyên châm biếm nhếch khóe miệng.
A, ai để ý ngươi có ác ý hay không.
“Tránh ra.”
Ánh mắt Tần Tịch khẽ động, muốn mở miệng nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng người, nhường đường cho hắn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng không có ác ý, chỉ tò mò, một sự tò mò hiếm hoi.
Vì sao khuôn mặt người này cực kỳ giống với sư phụ ba năm không gặp của nàng.
Nhưng nếu đối phương cũng không muốn nói chuyện với nàng, vậy thì quên đi.
Hành tẩu giang hồ, kiêng kỵ nhất cùng người khác làm ác, huống hồ nàng cũng không cố chấp lấy được đáp án này.
Nghĩ thông suốt những điều này, nàng cất bước rời đi, đi ngược lại với thiếu niên.
Trải qua chuyện này, tâm tình tốt của Cố Từ Uyên vẫn không bị ảnh hưởng.
Bản năng của hắn nói cho hắn biết, nữ nhân này cũng sẽ không uy hiếp, vậy không cần lo lắng.
Không cần phải để trong lòng, không cần phải đi sâu hơn.
Trái tim của hắn, tất cả sự chú ý của hắn, chỉ ở trên người của A Ngữ.
Thiếu niên nhướng mày, bước đi nhẹ nhàng, chạy như bay về phía nơi người yêu đang ở.
Khi vào phòng một lần nữa, trong phòng vô cùng yên tĩnh.
Trong mắt Cố Từ Uyên gợn sóng ý cười thật sâu, hắn rón rén đi vào phòng, đóng cửa lại, đứng ở cửa dùng nội lực sấy khô hơi nước trên người, lúc này mới cất bước đi về phía giường.
“A Ngữ?”
Hắn nhẹ giọng gọi.
Không ai trả lời.
Hắn đi đến bên giường, nhìn thấy người tâm tâm niệm niệm nằm trên giường, bình yên ngủ.
Đường Thời Ngữ nhắm mắt lại, tay an phận đan xen ở bụng, mái tóc dài dày trải trên gối, giống như là mặc một lớp áo màu đen cho gối.
Hắn chậm rãi đến gần, do dự một lát, vẫn cởi áo choàng ra, ngồi xuống bên giường, cởi giày ra, nằm xuống cạnh thiếu nữ.
Không biết có phải cố ý hay không, Đường Thời Ngữ nằm ở vị trí cực kỳ dựa vào bên trong, dáng người nàng nhỏ nhắn, không chiếm bao nhiêu chỗ, bên ngoài còn trống ít nhất một người.
Hắn vừa vặn có thể nằm xuống.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Thiếu niên sung sướng cười cười, nghiêng người nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, cằm chà sát đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng hỏi: “Để lại chỗ cho ta sao?”
“……”
Thiếu nữ thở nhẹ nhàng và mềm mại kéo dài có quy luật.
Nàng thực sự đang ngủ.
Thiếu niên lại không biết xấu hổ tự hỏi mình đáp: “Nàng nói đúng?”
Dừng một chút, trầm thấp cười, “Ta biết mà.”
“……”
“A Uyên, sao da mặt chàng dày thế.” Thanh âm Đường Thời Ngữ hơi khàn khàn, buồn ngủ mười phần.
“Nàng tỉnh rồi?” Hắn mỉm cười.
“Ừm, bị chàng đánh thức.”
Đường Thời Ngữ nhỏ giọng oán giận, theo bản năng chui vào trong ngực hắn, hai má cọ cọ trước ngực hắn.
Hắn xoa xoa gáy nàng, “Ừm, vậy ngủ tiếp đi.”
Nhưng Đường Thời Ngữ lại không muốn ngủ, nàng đột nhiên nhớ tới mình có rất nhiều chuyện muốn nói với hắn.
Cố Từ Uyên nhìn ra ý đồ của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Muốn nói cái gì?”
“Ừm… A Uyên, cô nương trẻ tuổi mặc hắc y mà chúng ta gặp vừa rồi, chàng còn nhớ không?”
Nàng suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này là quan trọng nhất, vì thế liền thốt ra.
Nhưng nói xong, nàng lại có chút hối hận, cảm thấy mình thật sự là có chút cố tình gây sự.
Vừa muốn biết vì sao hắn lại không bình thường với nữ tử kia, lại không muốn chất vấn như vậy, giống như chuyện bé xé ra to.
Cố Từ Uyên cười nhạt đi một chút, cúi đầu hôn lên trán nàng, “Ừm, làm sao vậy?”
Giọng điệu của nàng không được tự nhiên, sắc mặt vô cùng mất tự nhiên, cắn môi, không tình nguyện hỏi: “… Chàng, sao chàng lại nhìn nàng ta?”
Thiếu niên khó hiểu, “Hử?”
“Chàng nhìn nàng ta quá lâu, nàng ta… Có chỗ nào hấp dẫn A Uyên?” Đường Thời Ngữ hết sức hỏi ra, thanh âm càng ngày càng nhỏ.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nhưng Cố Từ Uyên vẫn nghe rõ ràng như trước.
Hắn nhanh chóng phản ứng lại.
Rũ mắt nhìn về phía thiếu nữ dùng hai tay che mặt, niềm vui trong lòng đang tăng lên gấp bội, lập tức tràn đầy từ trong ngực ra.
Chẳng bao lâu, gần như nhấn chìm hắn.
Hắn kinh hỉ nói: “A Ngữ, nàng đang ghen?!”
“…… Ta không có.”
Hắn mắt điếc tai ngơ, “Cho nên nàng mới mặt lạnh với ta, mới nổi giận với ta?”
Ép nàng phải ngẩng đầu, áp trán vào nàng, nhìn thật sâu vào mắt nàng, ôn nhu nói, “Trong lòng A Ngữ có ta, A Ngữ muốn độc chiếm ta.”
Cũng giống như hắn muốn độc chiếm A Ngữ.
Cảm xúc của họ là lẫn nhau, nóng bỏng như nhau, mạnh mẽ như nhau.
Lúc này, Cố Từ Uyên vui đến mức muốn bay lên trời một vòng.
Đáng tiếc bây giờ trời đang mưa, nếu không hắn thực sự sẽ đưa nàng đi bay.
“Vậy chàng giải thích đi.”
Đường Thời Ngữ từ trong lòng hắn lui ra, nghiêm mặt nhìn hắn.
Nếu đã mất mặt, vậy thì mất đến cùng đi, nàng không muốn suy nghĩ lung tung, không muốn nằm trong nước chua suy đoán tâm tư của hắn.
Khóe miệng thiếu niên cơ hồ nhếch lên đến vành tai, trong đôi mắt đen hiện lên tinh quang chói mắt.
Nghiêm túc giải thích: “Người nọ có hương vị tương tự như mẹ đẻ của ta, mặc dù rất nhạt nhẽo.
Mùi vị này ta chưa bao giờ ngửi thấy ở nơi khác, chỉ có hai người họ có, cho nên ta hoài nghi nàng ta và mẹ đẻ của ta có quan hệ mật thiết không thể tách biệt.”
Hắn đột nhiên dừng một chút, nhớ tới tính cách thoải mái của Cố Vân, đổi giọng nói: “Mặc dù không phải quan hệ thân mật gì thì cũng nhất định quen biết.”
“À…” Đường Thời Ngữ xấu hổ vùi đầu.
Thì ra là như thế, là nàng làm ầm lên.
Cố Từ Uyên cười lần thứ hai rồi ôm nàng vào trong ngực, giống như dỗ dành tiểu hài tử vỗ lưng nàng trấn an, tiếp tục thẳng thắn: “Vừa rồi trên đường trở về ta lại gặp nàng ta, nàng ta ngăn ta lại, hỏi tên ta, càng làm cho ta xác định rằng nàng ta biết Cố Vân.”
Sợ nàng không hiểu, bổ sung: “Ta và Cố Vân trông rất giống nhau.”
Hắn giống Yến Vương rất ít, đại bộ phận rất giống Cố Vân.
Đại khái là bởi vì diện mạo tương tự, cho nên mới khiến cho nữ tử kia chú ý.
Cũng may đối phương biết khó mà lui, mới tránh được một hồi tranh đấu.
Đường Thời Ngữ nhéo nhéo cánh tay hắn, lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, “Chàng không đánh nhau với người ta chứ? Nàng ta… Có vẻ rất lợi hại.”
“Xuy, nàng ta mạnh hay ta mạnh, cũng không chắc chắn được.”
Chỉ có thể nhìn ra khinh công của nàng cực tốt, kiếm pháp còn tốt, về phần những thứ khác, chưa so tài thì làm sao biết được?
Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn liền nhớ tới kỹ năng của mình không bằng Cố Vân, lại có chút phiền não.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Trên môi đột nhiên ấm lên, đôi mắt thiếu niên càng lúc càng thâm thúy.
Thanh âm khàn khàn, ánh mắt thâm trầm, “Quyến rũ ta?”
“Không có…”
Lời phủ nhận bị nuốt vào bụng, đến tột cùng có phải hay không, Cố Từ Uyên không quan tâm lắm, hắn cảm thấy là đúng thì nó chính là đúng.
Dù sao, hắn câu dẫn rất tốt..