Điều làm cho Cố Từ Uyên thất vọng chính là, vết hôn kia đã bị Đường Thời Ngữ phát hiện vào ngày hôm sau.
Cũng thật tình cờ, khi Tiêu Mạn Xu bưng nước mận tới tìm nàng, vừa mới vào cửa đã bị mèo con hoảng sợ không biết từ đâu chạy ra, kích động, tất cả nước mận đều đổ ra ngoài.
Cũng may chỉ bẩn góc áo của Đường Thời Ngữ, cũng không dính vào người nàng.
Đường Thời Ngữ về phòng thay y phục, vì thế “chuyện tốt” mà Cố Từ Uyên làm bị đập tan.
Thiếu niên bị đánh một trận, hơn nữa Đường Thời Ngữ không để ý tới hắn nửa ngày, lúc này hắn mới thành thật.
Đường Thời Ngữ ở trong cung hai ngày, ngày sau Tiêu Mạn Xu vì chuẩn bị tiệc sinh thần mà trở nên bận rộn, không có thời gian quấy rầy nàng, vì thế Đường Thời Ngữ thành công lui thân, trở về Xương Ninh Hầu phủ.
Còn hơn nửa tháng nữa là đến sinh thần của công chúa, nàng phải chuẩn bị một phần hạ lễ.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Khi hai tỷ đệ đến phố Tây, cách xa, họ thấy một bóng dáng quen thuộc.
Họ đến gần hơn và tiếng cười trở nên lớn hơn.
Công tử trẻ tuổi mặc áo choàng màu xanh ngọc tay đang lắc quạt ngọc, nói chuyện với một nữ tử áo đỏ.
Bọn họ nói chính là một khúc nhạc cực kỳ khó đang thịnh hành trên phố gần đây.
“Tần công tử này thật đúng là…” Đường Thời Ngữ che miệng cười khẽ.
“Trêu hoa ghẹo nguyệt.” Thiếu niên tiếp lời.
Tần Mộ Dã nghe thấy có người gọi hắn, quay đầu nhìn thấy hai người, trước mắt sáng ngời, chắp tay cáo biệt hồng y nữ tử, lập tức chào hỏi hai người.
“Đường cô nương! Cố công tử! Thật trùng hợp!”
Đường Thời Ngữ nhìn cô nương phía sau Tần Mộ Dã đầy ẩn ý, lại ngẩng đầu nhìn ba chữ “Di Hồng viện” trên đỉnh đầu, nhìn sắc trời còn sớm, cảm khái nói: “Tần công tử thật nhã hưng.”
Tần Mộ Dã hiển nhiên nghe ra lời nói chưa hết của nàng, vội vàng xua tay, phủ nhận nói: “Đường cô nương, Tần mỗ giữ mình trong sạch, cũng không giống loại người như Tào Dập.
Tần mỗ cùng người giao du đều là quang minh lỗi lạc, đơn thuần thưởng thức mà thôi, chưa bao giờ cùng bất luận cái nào mà có hành động vượt quá khuôn phép.”
Hắn sẽ không bởi vì thân phận của đối phương hèn mọn mà khinh gia, ngay cả lời nói với các cô nương cũng đắn đo có chừng mực, sẽ không làm cho người ta cảm thấy phù phiếm, càng sẽ nắm chắc cảm giác xa cách, không để cho đối phương sinh ra ảo tưởng.
Hắn càng sẽ không giống loại người như Tề Hú này, đối với ai cũng tốt, thế nên làm cho cô nương nhà người ta sinh ra tâm tư thân mật.
Tần Mộ Dã không có người thích trong lòng, vậy hắn đương nhiên có thể nói chuyện với cô nương gia khác, nhưng nếu trong lòng có ai, vậy nhất định cũng toàn tâm toàn ý.
Cô nương Miên Miên này cũng tốt rồi, xử lý mọi chuyện rõ ràng, biết Tần Mộ Dã không phải loại nam tử ngoắc ngoắc ngón tay sẽ cùng nàng lăn đến một chỗ, bởi vậy trong lúc nói chuyện rất thuần túy.
Tần Mộ Dã thoáng nhìn thấy nụ cười khinh thường trên mặt Cố Từ Uyên, trong lòng không phục, vươn cổ, “Nói một câu không thích hợp, Tần mỗ thưởng thức cầm nghệ của Miên Miên cô nương, cũng giống như thưởng thức võ nghệ của Cố công tử, cũng không có phân biệt cao thấp.”
Ngụ ý, Cố Từ Uyên và nữ tử trong phong trần kia cùng một đẳng cấp trong lòng hắn.
Cố Từ Uyên ngược lại không để ý trong lòng của Tần Mộ Dã ai quan trọng hơn, nhưng hắn thấy bộ dáng buồn cười của Đường Thời Ngữ, trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
Tần Mộ Dã nói: “…”
Tại sao mỗi lần gặp nhau đều ngược đãi hắn vậy.
Tần Mộ Dã nhìn về phía sau hai người hắn, sau lưng bọn họ đi theo mấy nha hoàn cùng gia phó, trong tay cầm không ít đồ đạc, tò mò nói: “Đường cô nương, mua nhiều đồ như vậy a.”
Đường Thời Ngữ cười nói: “Qua vài ngày là sinh thần của Tứ công chúa, không biết tặng cái gì nên mua nhiều một chút, trở về chậm rãi chọn sau.”
Tần Mộ Dã líu lưỡi, thật là người có tiền.
Nhớ đến cha hắn, nhiều nữ nhân như vậy, lại đông hài tử, tiền tiêu vặt phân cho hắn cũng không còn lại bao nhiêu.
Chua, thực sự chua.
Hắn nhìn Cố Từ Uyên, thấy y phục trên người đối phương cũng đặc biệt tinh xảo, tuy không phải là hài tử ruột của Đường gia, nhưng cũng có thể được đối xử bình đẳng, tuổi còn trẻ, lại có thê đau lại có bạc hoa.
Lại nhìn chính hắn, danh tiếng cũng dễ nghe một chút, công tử đích xuất của Lại bộ Thượng thư gia, nhưng đích xuất lại không chỉ có một mình hắn.
Hắn không phải là người lớn nhất hoặc nhỏ nhất, hết lần này tới lần khác bị kẹp ở giữa, dễ dàng bị bỏ qua nhất.
Chậc chậc.
Chua, chua quá, chua chết hắn.
Đường Thời Ngữ thấy hắn đột nhiên thất vọng, có chút luống cuống, nàng theo bản năng nhìn thoáng qua thiếu niên bên cạnh, ánh mắt thiếu niên sáng quắc, trong mắt chỉ có nàng.
“……”
Thôi, trông cậy vào chủ ý của A Uyên, kiếp sau đi.
Nàng có lòng muốn đổi đề tài khác, phía đông đột nhiên nháo động tĩnh rất lớn.
Ba người đồng loạt nhìn qua.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Trong đám người, một nữ tử áo đen thân hình thon dài đang đứng ở giữa phố Tây, đuôi ngựa sau đầu nàng lay động theo động tác của nàng, sườn mặt thanh lệ tú mỹ, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ điểm xuyết trên khuôn mặt chưa tô son điểm phấn, cả người khí chất lạnh lùng không hợp với chợ huyên náo.
Chân nàng đi giày đen, tôn lên đôi chân thẳng tắp ngày càng thon dài.
Dưới chân giày đen, giẫm lên lồng ngực của một nam tử trung niên.
Bội kiếm trong tay nàng vẫn còn giấu trong vỏ kiếm tinh xảo, đầu vỏ đặt trước cổ họng nam tử kia, là một loại uy hiếp không lời, phảng phất chỉ cần đối phương hành động thiếu suy nghĩ thì nàng có thể đưa hắn lên Tây Thiên ngay lập tức.
Tần Mộ Dã giật mình tại chỗ nhìn vào thần linh.
Chân hắn giống như có năng lực suy nghĩ, kìm lòng không được ra lệnh đầu hắn, thúc giục hắn đi về phía nàng.
Cằm nữ tử khẽ nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng chậm rãi đảo qua đám người vây xem, cũng đảo qua Tần Mộ Dã đang di chuyển đến trước mặt nàng, không có dừng lại.
Đột nhiên ánh mắt ngưng tụ ở đâu đó.
Người bị nàng nhìn, đang cuộn mình ở một góc, mặt đầy nước mắt, lạnh run.
“Lại đây.” Nữ tử lạnh nhạt mở miệng, không có chút nhiệt độ nào, làm cho người ta nhất thời không phân biệt được nàng có uy hiếp đối phương hay không.
Tiểu cô nương lau nước mũi, chậm rãi bò ra, chậm rãi bò đến dưới chân Tần Tịch, dập đầu bên chân nàng.
“Cầu xin ngài cứu ta, cha nuôi ép buộc ta, còn muốn bán ta đến Thanh Lâu, ta không muốn đâu, cầu xin ngài.
Ta nguyện làm trâu làm ngựa đền ơn…”
Tiểu cô nương nằm trên mặt đất, vết xanh dữ tợn trên cánh tay hiện ra trước mắt Tần Mộ Dã.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đồng tử Tần Mộ Dã co lại, trong lòng dấy lên một cỗ tức giận.
Hắn cũng rất muốn đạp một cước vào nam tử trên mặt đất, đâm một đao.
Tần Tịch cũng nhìn thấy được, trong mắt nàng không có một tia sóng, sắc mặt bình tĩnh, đè kiếm trong tay xuống mấy tấc.
Nam tử kia lập tức ra sức giãy dụa.
Tay hắn đưa tay về phía nữ tử, muốn kéo chân nàng.
Tần Mộ Dã nhanh mắt giẫm chân lên bàn tay kia của hắn, híp mắt, khẽ khóe miệng nhếch, dưới chân chậm rãi dùng lực, nam tử kia đau đến gào thét.
Tần Tịch liếc nhìn Tần Mộ Dã một cái không chút lưu tình.
Kiếm trong tay nàng vô tình giống như nàng, từ từ chống nó vào cổ họng của nam tử, ngay sau đó nam tử kia không còn động tĩnh.
“Yêuuuu! Chết rồi sao…”
“Không có không có, là ngất đi, ngươi xem cô nương kia buông tay.”
“Không! Cặn bã như vậy nên đưa vào quan phủ!”
Ở Đại Phụng triều, từ khi nữ đế khai quốc đã có đầy đủ thủ tục nhận con nuôi, sau khi nhận nuôi mà ngược đãi, thậm chí còn mưu toan bán đến nơi làm pháo hoa, đây là phạm vào vương pháp ở Phụng Kinh.
Tần Tịch thu kiếm, ôm quyền về phía người chung quanh, “Làm phiền các vị đưa hắn đi quan phủ.”
Dứt lời, vớt nữ hài trên mặt đất lên, cõng trên lưng, đi hướng khác.
Tần Mộ Dã biết hướng đó có y quán.
Hắn không khống chế được đi theo sau đối phương, lần đầu tiên trong đời hắn nếm được tư vị hồn mất vía như vậy.
Hắn yên lặng đi theo, nghĩ, giọng nói của nàng cũng giống như người của nàng, lạnh như tuyết đọng trên đỉnh núi.
Hắn đã từng đến phương Bắc, leo lên ngọn núi cao nhất ở đó, đỉnh núi đầy tuyết trắng, trong giá lạnh tỏa ra mùi thơm nhẹ.
Nó giống như nàng.
Chỉ cần liếc mắt một cái, liền đi vào trong lòng người.
Đường Thời Ngữ nhìn Tần Mộ Dã giống như một kẻ ngốc đi theo phía sau cô nương người ta.
“……”
“Có phải Tần công tử đã quên chúng ta không?”
Cố Từ Uyên cười nhạt, tầm mắt lưu luyến trên mặt nàng, giọng điệu ái muội, “Có vẻ là hồn bị câu đi rồi, ta hiểu mà.”
Mặt Đường Thời Ngữ ửng đỏ, hờn dỗi liếc hắn một cái.
“Cô nương kia chính là người gặp ở Hộ Quốc tự, chàng nói nàng có quan hệ với mẹ đẻ chàng?”
“Ừm, hương vị giống nhau, không thể sai được.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“…… Vậy mẹ đẻ của chàng hẳn là còn ở Phụng Kinh.”
“Không cần lo lắng.”
Đường Thời Ngữ kỳ quái nhìn hắn, “Sao có thể không lo lắng, chàng lại đánh không lại bà ta.”
Dứt lời xoay người đi về phía cửa hàng tiếp theo.
Thiếu niên bị ghét bỏ: “…”
Đường Thời Ngữ không yên lòng đi ở phía trước, trong đầu là Tần Tịch trước khi rời đi, nhìn qua bọn họ một cái kia.
Nữ tử đó đã nhìn thấy họ.
Có lẽ cô nương có chuyện muốn nói với nàng, chỉ là không thể thoát ra được.
Người này chỉ sợ có thể xuất hiện lại, cũng không biết nàng muốn làm gì.
Đường Thời Ngữ luôn cảm thấy ánh mắt mỗi lần cô nương kia nhìn A Uyên đều khác, rõ ràng bình tĩnh nhìn sự vật bên cạnh và người bên cạnh, vì sao khi nhìn A Uyên, tâm tình trong mắt lại dao động đây?
Bất kể là vì cái gì, trong lòng nàng đều rất không thoải mái.
Hậu quả của tâm tình nàng không tốt, chính là Cố Từ Uyên lại làm cu li một ngày, buổi tối còn được phép vào cửa.
Sau khi ăn tối, thiếu niên bị đánh ra ngoài.
Thiếu niên đáng thương, chỉ có thể ngồi buồn xo ở cửa, nhìn bầu trời đầy sao, giẫm lên bóng nàng dưới chân, than thở.
Suy nghĩ cả trăm lần nhưng vẫn không giải thích được mình đã làm sai ở chỗ nào.
Hắn dựa lưng vào cánh cửa, “A Ngữ tỷ tỷ, nàng thật độc ác mà, ai…”
Đại Bạch Tiểu Bạch vốn nên về ổ, nhưng không biết là bị nha hoàn nào thả ra.
Một lớn một nhỏ hai chó, nằm cách hắn một trượng, bốn mắt nhìn về phía này.
Giọng điệu thiếu niên vạn phần ủy khuất, “A Ngữ, ngay cả chó cũng khi dễ ta…”
“……”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường Thời Ngữ tựa vào trên giường La Hán đọc sách, nghe vậy không tiếng động nở nụ cười.
Cửa phòng đột nhiên cọt kẹt một tiếng, bị người lặng lẽ mở ra một khe hở nhỏ.
Đường Thời Ngữ từ trong sách ngước mắt lên.
Vừa vặn nhìn thấy thiếu niên rón ra rón rén giống như tên trộm lẻn vào.
Thiếu niên bị nàng bắt gặp, da mặt dày cười hắc hắc, lại dính lên.
Hắn trèo lên giường, ôm người, ôn nhu thì thầm dỗ dành.
Trái tim Đường Thời Ngữ đã sớm bị nụ cười kia của hắn cười làm mềm nhũn, mùi giấm không giải thích được trong lòng cũng tan thành mây khói.
Thiếu niên thừa thắng xông lên, đè người ngã xuống.
Ngươi tới ta lui, giương thương múa kiếm, đánh đến nóng bỏng mà kịch liệt.
Lúc mê man, Cố Từ Uyên từ trong miệng nàng biết được nguyên nhân, cười đến mắt híp lại thành một đường.
Thiếu niên dán bên tai nàng, trầm thấp cười, “Lần sau ghen, nhớ phải nói cho ta biết, bằng không làm sao ta dỗ nàng đây? Hử?”
“Chàng sẽ không tự mình xem…” Nàng ngượng ngùng vùi đầu vào.
“Ta rất ngốc, đoán không ra tâm tư của tỷ tỷ.”
“Vậy chàng đừng đoán.”
“Vậy không được, nàng tức giận thì sẽ đuổi ta đi, thói quen này không tốt, nhưng ta không thể để nàng thay đổi, vậy chỉ có thể cố gắng không để cho nàng tức giận, hoặc là khi nàng đẩy ta thì ta sẽ dỗ nàng, không cho nàng cơ hội này.”
Thanh âm thiếu niên hèn mọn lại yếu ớt, “Nàng biết không, rời khỏi nàng, ta sẽ phát điên.”
Trái tim Đường Thời Ngữ như bị dùng sức níu lấy, rất đau.
“…… Ừm, ta biết, sau này ta sẽ nói với chàng.”
Sẽ không để cho hắn luống cuống nữa, lần này là nàng không tốt.
Hốc mắt thiếu niên hơi ướt đẫm, khóe môi lại nhếch lên cao, hắn ôm người chặt hơn, vùi đầu vào cổ nàng, thanh âm rất buồn bực, “Cám ơn nàng, A Ngữ.”
“…… Chà, không có gì.”.