1.
Yến Vương bỏ đi
Đường Thời Ngữ nhớ lại đủ loại chuyện đêm qua, trong lúc nhất thời không muốn đối mặt với gương mặt tuấn tú này nữa.
Nàng không chút lưu tình ấn tay vào má hắn, đẩy ra.
Cố Từ Uyên giống như thuốc mỡ da chó, nắm lấy tay nàng giữ trong lòng bàn tay và hôn, sau đó lắc lắc cánh tay nàng, nhẹ giọng cầu xin tha thứ.
“Phu nhân đừng giận…”.
Nàng tức giận, liếc hắn, “Một câu một phu nhân, kêu rất thuận miệng phải không?”
Nhặt gối nhét vào, chống cự sự tiến cận của hắn.
Cố Từ Uyên lộ ra hàm răng trắng, mắt cong lên, ôm gối đầu, không da không mặt cười, “Quen tay hay việc, từ trong lòng đã luyện qua vô số lần.”
Đường Thời Ngữ nghẹn lời, có chút đỏ mặt cúi đầu.
Cố Từ Uyên ném gối đầu sang bên cạnh, y phục xập xệch tiến lại gần, cố ý thổi hơi bên tai nàng, “Đêm qua nàng gọi rất dễ nghe, kêu thêm lần nữa đi.”
Mặt Đường Thời Ngữ càng lúc càng đỏ.
Lúc ý loạn tình mê, nàng bị buộc phải gọi vài câu “phu quân”, vốn có nghĩa là cầu xin tha thứ, ai ngờ lời này chính là đâm tổ ong vò vẽ, ngọn lửa cháy càng cháy càng mạnh, một phát cuối cùng không thể cứu vãn được.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Hắn không da không mặt không biết xấu hổ mà chịu buông tha, “Kêu hai tiếng.”
Đường Thời Ngữ đỏ mặt, “… Phu quân.”
“Ừm, ngoan.” Cố Từ Uyên khẽ vén mái tóc dài bên tai nàng lên, cúi người xuống hôn một cái.
“……”
Ngày đầu tiên sau đại hôn, vốn nên dậy sớm một chút, ăn cùng Yến vương, nhưng Cố Từ Uyên mặc kệ quy củ gì không quy củ.
Hắn cùng vị cha đẻ này không có tình cảm gì, cũng khinh thường trao đổi, ngoại trừ một ít trường hợp cần thiết, cơ bản sẽ không chạm mặt.
Yến vương người này rất tùy hứng, cho dù ngươi muốn gặp hắn, hắn cũng không muốn gặp ngươi.
Đại hôn của thế tử Yến vương, đêm qua tân khách rất nhiều, náo loạn đến khuya mới tan cuộc, Cố Từ Uyên canh giữ kiều thê không muốn rời đi, người trong phủ tất nhiên cũng không dám nói thêm gì, dù sao Yến vương cũng không có ý kiến.
Nhưng Đường Thời Ngữ không nghe theo.
Nàng hỏi đã mấy canh giờ, sợ tới mức vội vàng từ trên giường bò dậy.
Lúc xuống giường thì loạng choạng, Cố Từ Uyên một tay vớt người lên, đỡ nàng đứng vững, cười đưa y phục tới.
Đường Thời Ngữ trừng mắt nhìn hắn một cái, luống cuống tay chân mặc y phục, “Cho dù như thế nào nói thì ông ấy là cha của chúng ta, lúc ở nhà chàng còn ngoan ngoãn thuận theo nương ta, sao khi trở về nhà mình lại tùy hứng như vậy?”
Cố Từ Uyên dựa vào bên giường, gác một chân lên giường, khuỷu tay chống đầu gối, tay chống đầu, cười nhìn nàng.
“Chàng còn ngây ngốc tác phẩm gì? Chúng ta đi kính trà cho phụ vương a!” Dây đeo thắt lưng của Đường Thời Ngữ vung về phía hắn, nhẹ nhàng quất thân thể hắn một cái, tức giận nói, “Đều là do ta vẫn dung túng chàng, nuôi dưỡng tính nết của thiên thượng, thiên hạ, duy ngã độc tôn[1] này.”
Cố Từ Uyên buồn cười, hai tay chống ở phía sau, ngửa ra sau, cười nói.
“Lời này sai rồi, Cố mỗ rõ ràng là độc tôn duy nhất của phu nhân, khi nào vượt qua nàng được?”
“Dẻo miệng! Quả nhiên Đường Thời Uyển nói không sai, sau khi nam nhân này thành hôn thì tính cách liền thay đổi, ta không muốn nói chuyện với chàng nữa.” Nàng thấy bộ dáng thờ ơ này của hắn liền tức giận không chịu nổi, càng gấp càng loạn, càng loạn càng mặc y phục không được.
Cố Từ Uyên nhìn thấy liền thu lại, đứng lên kéo nàng lại đây, ngón tay lướt qua cổ nàng, để ý vạt áo lộn xộn, rồi túm lấy thắt lưng, ôm người vào trong ngực mình, thấp giọng cười nói.
“Tỷ tỷ đừng giận, A Uyên sai rồi, ta đến giúp nàng mặc, mặc xong chúng ta đi gặp hắn.”
“……”
“…………”
“Chàng mặc thật kỹ, đừng động tay động chân!”
Cuối cùng, giọng nói của nàng sụp đổ và nghẹn ngào.
Giọng nam hàm hồ mà mông lung mang theo hơi thở ái muội, “Ừm, ta rất nhanh…”
Rất nhanh, ước chừng chính là nỗ lực hơn một canh giờ, so với biểu hiện của hắn đêm trước, quả thật nhanh hơn rất nhiều.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đám người hầu chờ ở ngoài viện nhìn thấy thế tử nhà mình ôm thế tử phu nhân đi ra, đuôi lông mày lộ ra vẻ vui sướng, ngược lại sắc mặt của thiếu phu nhân hồng nhuận, nhưng bộ dáng không cao hứng.
“Phụ vương đâu?”
Tâm tình Cố Từ Uyên cực tốt, tiếng “Phụ vương” này cũng đặc biệt êm tai, dù sao để cho người nọ chờ cả buổi sáng, cũng không phái người tới thúc giục nên Cố Từ Uyên cảm kích, còn có chút chột dạ, vì điểm này, hắn cũng nguyện ý đem thái độ bình thản thân thiện.
Cảnh quản gia cười gượng hai tiếng, tay áo lau mồ hôi trên thái dương, ngượng nghễ nói.
“Vương gia ngài…… Ra, đi ra ngoài.”
“Đi ra ngoài?” Cố Từ Uyên nhướng mày, “Vậy khi nào trở về?”
Tay hắn gắt gao siết chặt eo Đường Thời Ngữ, để nàng càng dựa vào mình càng tốt.
“Cái này…Có lẽ sẽ không trở về trong chốc lát…”.
Đường Thời Ngữ kinh ngạc nhìn bộ dáng chột dạ của quản gia, buồn bực nói: “Rốt cuộc đi nơi nào?”
Cảnh quản gia không dám nhìn thiếu phu nhân, cung kính đè đầu xuống thấp hơn một chút, thành thật nói: “Biên giới phía Bắc.”
Đường Thời Ngữ….?
“Khụ…”.
Sắc mặt Cố Từ Uyên thay đổi, sờ sờ mũi, vung tay lên, “Được rồi, ta biết rồi, các ngươi trở về đi, không cần lưu người ở nơi này.”
Hắn vẫn rất chán ghét người khác hoạt động trong phạm vi lãnh thổ của hắn, càng chán ghét người khác tới gần thê tử của hắn, so với lúc trước càng nhiều hơn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Cảnh quản gia mang theo người rời đi, Cố Từ Uyên ôm ái thê trở về.
“Vì sao phụ vương lại đi biên giới phía Bắc? A Uyên chàng có chuyện gạt ta!”
Đường Thời Ngữ quá hiểu hắn, vừa nhìn biểu tình của hắn liền biết, Yến vương rời đi nhất định có liên quan đến hắn.
Hai vợ chồng đóng cửa lại, Đường Thời Ngữ ngồi trước bàn, nhíu mày nhìn hắn.
Cố Từ Uyên rót một chén trà nóng, đẩy qua, ngồi xuống bên cạnh nàng, giống như là không nghe thấy, chậm rãi cầm lấy một khối điểm tâm đưa đến bên miệng nàng, thấp giọng lấy lòng nói.
“Trước tiên ăn một ít lót bụng, chờ nàng đói thì chúng ta truyền thiện.”
Dạ dày của Đường Thời Ngữ không tốt, bữa cơm đầu tiên lúc thức dậy buổi sáng luôn ăn không nhiều lắm, huống hồ hôm nay còn giày vò muộn như vậy, đã qua canh giờ dùng bữa sáng từ lâu, chi bằng ăn trước một ít khai vị, chờ bữa trưa dùng một bữa ăn ngon.
Nàng hé miệng, cắn một cái, nuốt vào bụng, rồi nhấp một ngụm trà, mới bất mãn nói.
“Đừng lảng tránh ta mà nói việc khác, nói thật đi!”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đôi mắt vô tội của Cố Từ Uyên nhìn nàng, nàng trừng mắt, “Chàng còn giả vờ?”
Hắn nhìn chằm chằm nàng, chậm rãi thực hiện gian kế cười cười, hai tay ôm vai, nói.
“Ta chỉ là giao dịch với hắn, nói cho hắn biết vị trí của Cố Vân đi đâu.”
Lúc hắn sẽ bị Cố Vân khiêng lên vai, nhưng nghe rõ Cố Vân nói ra nguyên nhân mấy năm nay ở lại biên giới phía Bắc, nhưng những lời đó hắn còn lâu mới nói cho Tiêu Bằng biết, tâm của hắn cũng không có tốt như vậy.
Hai người này dây dưa thêm một hồi nữa mới tốt, tốt nhất là ở biên giới phía Bắc mười tám năm nữa, như vậy cả vương phủ vẫn là thế giới của hắn và A Ngữ, không ai có thể quấy rầy.
Sáng nay, nếu không phải A Ngữ vẫn thúc giục, còn nghĩ biện pháp để hắn nhanh chóng đầu hàng, hắn cũng không có khả năng để như vậy mà buông tha cho nàng.
Thù này hắn vẫn còn nhớ kỹ.
Cố Từ Uyên có chút hối hận, lúc trước nên nói là Tây Bắc, để cho Tiêu Bằng chạy nhiều một chút cũng không oan uổng.
Tức phụ vẫn muốn tự mình đuổi theo, hắn đem vị trí Cố Vân nói cho lão nam nhân kia, theo đuổi thê tử phải dựa vào bản lĩnh, dựa vào nhi tử tính là hảo hán gì.
Cố Từ Uyên vô cùng tự hào khi sống lại trở về liền chạy tới am Thanh Tâm, từ đó về sau đời này đều dựa vào bên cạnh A Ngữ.
Lại so sánh với Tiêu Bằng.
Cố Từ Uyên khinh thường cười lạnh.
Thật không dùng được.
“Chàng nói cho ông biết khi nào?”
“Đêm qua ta trở về phòng.”
“……”
“Sao chàng lại xấu xa vậy.”
Cố Vân rời khỏi kinh thành đã hơn nửa năm, trong khoảng thời gian này Cố Từ Uyên liền mắt thấy Tiêu Bằng một bên bận rộn chuẩn bị hôn lễ, một bên còn muốn ba thước tìm tung tích Cố Vân.
Đường Thời Ngữ lắc đầu, nàng cảm thấy A Uyên hoàn toàn đối đãi Yến Vương như “công cụ người”.
Đại hôn vừa qua, liền khẩn cấp đem Yến vương “đuổi đi”, (chim) Tu Hú chiếm sào huyệt (chim) Thước, ngay thẳng mà còn đắc ý dào dạt.
Quá tệ.
Cố Vân rời khỏi Phụng Kinh vào mùa hè Khang Phong năm thứ mười, lúc đó bà còn đặc biệt đến “gặp” Đường Thời Ngữ.
Kỳ thật còn chưa nhìn thấy mặt đã bị Cố Từ Uyên đuổi ra ngoài.
Cuối cùng Cố Vân chỉ lưu lại một phong thư cho Đường Thời Ngữ, còn có lệnh bài.
Đường Thời Ngữ không biết lệnh bài này có thể có công dụng gì, xem ra là thông hành lệnh của một tòa thành nào đó ở biên giới phía Bắc.
Trên thư của Cố Vân không viết bà sẽ đi đâu, chỉ nói muốn tìm bà, liền cho người đưa tin đến tòa thành này, bà có thể biết tin tức.
Đọc xong bức thư kia liền bị Cố Từ Uyên ném đi, lệnh bài cũng bị hắn cướp đi.
Cố Từ Uyên rất không thích cảm giác người khác cũng nhớ về A Ngữ.
Đương nhiên, phương thức liên lạc này Cố Từ Uyên không nói cho Tiêu Bằng.
Có lẽ Cố Vân cũng biết, tính khí bướng bỉnh và tự giác của Cố Từ Uyên, trong lòng còn mang thói hư tật xấu, tuyệt đối không thể nói cho Tiêu Bằng biết, lệnh bài cùng thư từ của nàng đều rất yên tâm.
Huống hồ nàng cũng có tự tin, cho dù Tiêu Bằng biết nàng ở đâu, nàng cũng có thể tránh được.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
“Không người quấy rầy, không tốt sao?” Cố Từ Uyên vui vẻ nheo mắt lại.
Đường Thời Ngữ không hiểu sao nhớ tới thoại bản mấy ngày trước đã xem, nàng nghĩ, bên trong nhân vật phản diện to lớn cười rộ lên, có lẽ cũng là bộ dáng như thế này.
2.
Còn tượng đá của chúng ta thì sao?
Yến vương rời khỏi Phụng Kinh, cả tòa Yến vương phủ chỉ có Cố Từ Uyên cùng Đường Thời Ngữ hai chủ tử ở đây.
Đường Thời Ngữ thích thanh tịnh, nàng biết A Uyên cũng giống như vậy, những việc gần gũi đều là tự mình làm, hơn nữa ngoài Vân Hương và Liên Kiều thì còn có một bộ phận nha hoàn, bà tử trong tiểu viện theo nàng cùng đến vương phủ, rất nhiều chuyện đều do người của mình làm.
Bọn họ ngày thường rất ít phân phó hạ nhân vương phủ làm việc, dưới hoàn cảnh như vậy, Đường Thời Ngữ không hiểu vì sao đám người hầu vương phủ nhìn thấy Cố Từ Uyên đều như lâm đại địch thủ, vả lại mỗi lần nhìn thấy nàng mở miệng nói chuyện, một đám đều nín thở lắng nghe, mắt trừng đến lão Đại, tựa như sau một khắc liền có lời đáng sợ từ trong miệng nàng nói ra.
Có khi nàng vừa định mở miệng nói cái gì đó, có mấy lão nhân trong phủ sẽ đột nhiên nhiệt tình hỏi han ân cần với nàng, rời đề tài, hoặc là trung thành quỳ xuống, khiến nàng nói cái gì cũng không dễ nói nữa.
Đường Thời Ngữ cảm thấy mình còn chưa kịp lập uy ở phủ này, mà “uy danh” của mình tựa hồ có chút dọa người.
Nàng tìm Vân Hương, để nàng đi nghe bóng gió một phen đến tột cùng là vì sao, Vân Hương ổn trọng, vả lại làm tốt, không quá nửa ngày liền mang đến câu trả lời.
Vân Hương thành thật truyền đạt lại cuộc bàn tán của những người tán gẫu mà nàng ta nghe lén được.
“Mặc dù thiếu phu nhân chúng ta nhìn hiền lành, nhưng thế tử lại là một người không dễ hòa hợp, phu nhân một câu không thích, bận rộn lại là chúng ta a.”
“Đừng nói những lời này nữa, chuyên tâm làm việc đi, cũng may mấy ngày nay vẫn còn sống yên ổn.”
“Vậy là nhờ thân thể của phu nhân mấy ngày nay không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi, không rảnh đi tuần tra vương phủ, nếu sau này đi khắp nơi, nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt thì chúng ta lại bận rộn nữa.”
Đường Thời Ngữ nghe mấy câu trong sương mù.
Vân Hương nói xong liền cảm thấy tức giận, những lời đồn nhảm này nói giống như Đường Thời Ngữ là chủ tử khắc nghiệt cố ý gây khó dễ người hầu.
Đêm đó, Đường Thời Ngữ kiệt sức buồn ngủ tựa vào trong ngực Tiểu Lang Cẩu của nàng, đột nhiên lại nhớ tới chuyện này, chống đỡ tinh thần rồi hỏi.
Cố Từ Uyên nghe xong không có bao nhiêu biểu tình biến hóa, chỉ là cho nàng một góc chăn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng, “Để cho bọn họ di chuyển mấy tòa tượng đá mà thôi.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nàng nhắm mắt lại, nghi hoặc hỏi: “Tượng đá?”.
“Ừm, nàng từng ngã ở chỗ đó, trán lên đó.” Nói xong, hắn đưa tay xoa xoa thái dương của nàng, “Ngủ đi, đừng nghĩ nữa.”
“Ừm…”.
Đó là lần hắn mới tới vương phủ một năm trước, bởi vì nàng lo lắng tình hình của hắn, không cẩn thận té ngã lần đó.
Hắn đúng là ghi thù đến bây giờ.
Đường Thời Ngữ cong khóe môi, không hề giãy dụa với buồn ngủ nữa.
Cố Từ Uyên ôm chặt người một chút, cũng cùng nhau ngủ.
Ngày hôm sau Đường Thời Ngữ ngủ trưa tỉnh lại, ra cửa liền nhìn thấy Cố Từ Uyên khoanh tay đứng ở cửa phòng, sắc mặt lãnh đạm nhìn gia phó viện công trước mặt chỉnh đốn đình viện.
“A Uyên.”
Cố Từ Uyên nghe tiếng xoay người, nắm lấy tay nàng.
Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nốt ruồi nước mắt của nàng, giúp nàng xóa đi nước mắt chảy ra khi ngáp ở khóe mắt, “Không ngủ nữa?”
Nàng lắc đầu, “Ngủ đủ rồi, chàng đang làm gì thế.”
“Nàng thích hoa cỏ, ta cho người nhổ trồng một chút, đợi đến khi mùa hè nở rộ, sẽ rất đẹp.”
Quả nhiên ánh mắt Đường Thời Ngữ sáng lên, thò đầu ra ngoài nhìn gia đinh đi lại trong viện.
“Mặt trời đang đứng bóng nên rất nắng, trở về phòng đi.”
Cố Từ Uyên di chuyển hai bước, thân thể cao lớn ngăn trở tầm mắt của nàng, dẫn người vào phòng.
Những gia đinh lắm mồm, bởi vì nói sai nên làm việc cho đến khi mặt trời lặn, và những ngày “cần mẫn mà chu toàn” như vậy chỉ mới bắt đầu.
Ngày thường, Yến vương không câu nệ tiểu tiết, rất ít khi đem chuyện vặt vãnh trong sinh hoạt để ở trong lòng, tất cả trang phục trong phủ đều giữ nguyên bộ dáng năm đó mà hắn thiết kế theo sở thích của Cố Vân, mười mấy năm chưa từng thay đổi.
Chủ tử không thích giày vò, hạ nhân hàng năm chỉ cần đúng giờ nhìn xem chỗ nào bị tổn hại, chỗ nào cần sửa chữa, điều chỉnh một chút là tốt rồi cũng không tốn kém gì nhiều.
Tiêu Bằng không thèm để ý, thân thể hạ nhân trong phủ đều lười biếng, cũng may uy nghiêm Tiêu Bằng vẫn còn, hạ nhân cũng không dám quá làm càn.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Sau này có thêm một con én.
Vương thế tử, nhưng hắn cũng không thường xuyên ở vương phủ, mà hạ nhân vẫn trải qua cuộc sống nhàn tản không có việc gì làm.
Loại tình huống này vẫn kéo dài, càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí sau khi Tiêu Bằng đi thì lỏng lẻo hơn.
Hạ nhân vốn tưởng rằng cuộc sống vẫn bình thường, ai ngờ, ngày hôm sau đại hôn, Cố Từ Uyên liền gọi một đám gia phó, sai người dời mấy bức tượng đá lớn ngoài viện đi.
Những tượng đá kia chính xác không hợp với viện tử này, nguyên là bởi vì Cố Vân thích, Tiêu Bằng mới cố ý sai người làm mấy tòa đặt ở đây, hiện giờ Vương gia không có ở đây thì Thế tử định đoạt.
Nói xẻng liền xẻng.
Mấy gia bộc mệt mỏi đến thắt lưng đau nhức mấy ngày.
Bọn họ đã lâu không làm công việc nặng nhọc có cường độ cao như vậy, hơn nữa Tiêu Bằng không có ở đây, trên đầu không có người đè nén, tâm tư tự nhiên sống lạc, có mấy người kiềm chế không được, liền lắc tới trước mặt Đường Thời Ngữ, nói rất nhiều điều không có.
Cố Từ Uyên đều nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng, chỉ chờ một thời cơ thích hợp.
Những chuyện này Đường Thời Ngữ một mực không biết, mấy ngày nay nàng rất mệt mỏi, liền ở trong phòng, người lười biếng cũng không muốn nhúc nhích.
Cho đến đêm qua, việc này vẫn là bị Đường Thời Ngữ hỏi ra miệng.
Cố Từ Uyên tự nhận mình không phải là người rộng lượng gì, sau khi thành hôn, hắn càng không cho phép A Ngữ đem lực chú ý đặt ở trên người người khác.
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Nếu những chuyện vặt vãnh này đã quấy rầy đến sự yên tĩnh của A Ngữ, như vậy sẽ do hắn đến chỉnh trị.
Tượng đá chuyển xong rồi về trồng hoa cỏ, hoa cỏ lấp xong liền đi tu sửa sân lớn nhỏ vương phủ, nếu mười mấy năm chưa từng thay đổi, nói vậy như vậy cũng đều nhìn chán, lúc này nên thay đổi phong cách.
Cuộc sống bận rộn trôi qua rất nhanh, không còn ai cố ý đến trước mắt Đường Thời Ngữ lắc lư, nói một ít lời nói như đúng mà không phải.
Cố Từ Uyên rất hài lòng với kết cục này, trước mắt không có người chướng mắt, A Ngữ có thể vô ưu vô lự vui vẻ sống tốt mỗi ngày, như vậy sẽ rất tốt.
Hắn chưa từng để nàng chịu ủy khuất, cũng không để nàng phí tâm vất vả cái gì, sau này cũng sẽ không cho nàng cơ hội này.
Trước kia có Đường mẫu che chở nàng, như vậy sau này đều là một mình hắn bảo vệ.
Đối với việc làm thế nào để làm cho nội trạch an bình, Cố Từ Uyên còn đặc biệt đi tìm Đường mẫu để thỉnh giáo ngự hạ hữu phương[2].
[2] ngự hạ hữu phương: có một cách tốt để lãnh đạo cấp dưới của mình, khả năng lãnh đạo tốt.
Lúc ấy, Đường mẫu rất kinh ngạc, chuyện quản giáo hậu trạch hạ nhân này đều do phu nhân đương gia làm, rất ít khi nghe nói nam chủ nhân nhà ai quan tâm những chuyện này.
Cố Từ Uyên ngồi thẳng, thành khẩn nói: “Không muốn nàng phiền lòng, ta có thể thay nàng làm điều đó.”
Truyện chỉ đăng tại wordpress strawberrybh.wordpress.com, được edit và beta bởi dzitconlonton.
Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang và không có sự đồng ý của Strawberry B.
Truyện được edit phi lợi nhuận và không có sự đồng ý của tác giả.
Mong bạn có thể quay về trang chính chủ để đọc full bộ truyện.
Đường mẫu nghe xong cảm động không thôi, cảm khái rất nhiều, dạy thủ đoạn cả đời của mình cho Cố Từ Uyên.
Cố Từ Uyên từ nhỏ đã thông minh khác thường, chỉ cần chỉ thêm một chút thì hắn sẽ hiểu ngay.
Khi Cố Từ Uyên rời đi, Đường mẫu đứng ở cửa nhìn theo, bà nhìn bóng lưng cao ngất của thiếu niên, trong lòng vui mừng thế nào cũng không đè xuống được.
Cảm xúc đang dâng lên, tầm mắt sai lệch, nhìn thấy trượng phu vừa mới vào cửa “đần độn ăn chờ chết không làm gì cả”, ngọn lửa trong lòng bị một chậu nước lạnh dập tắt.
Người so với người, tức chết người.
Đường mẫu đen mặt, trợn trắng mắt tự mình trở về phòng.
Đường phụ đứng tại chỗ, ngơ ngác gãi gãi đầu.
________________________________________________
Tác giả có điều muốn nói: Chọc vào người đàn ông bụng dạ hẹp hòi, anh ta sẽ tiễn bạn đến bên kia biên giới, để bạn có thể làm các công việc thể chất mà không thể hoàn thành mỗi ngày.
[1] Thiên thượng, Thiên hạ, duy ngã độc tôn: Trong câu trên có thể hiểu rằng ‘Trên trời, dưới trời, ta là độc nhất’.
Theo mình tìm hiểu, đây là một bài kệ trong Phật giáo, mọi người có thể tìm hiểu nha, vì ý nghĩa nó rất dài nên mình sẽ để lại bài kệ cùng dịch nghĩa ở đây.
Trong kinh A Hàm, lúc đản sanh, Đức Phật đã nói một bài kệ bốn câu như sau và nói cho đủ như sau:
Thiên thượng thiên hạ
Duy ngã độc tôn
Nhất thiết thế gian
Sanh lão bệnh tử
Nghĩa là:
Trên trời dưới trời
Ta là trên hết
Tất cả thế gian
Sanh già bệnh chết..