Chấp Niệm - Dạ Mạn

Cố Niệm...

Phản ứng của người ngủ chính là phản ứng chân thật nhất. Hoá ra anh chưa từng quên cô ấy, hay là, người anh yêu chính là cô ấy.

Vì hận nên sinh ra yêu sao?

Chu Hảo Hảo giật mình, máu trong người ngay lúc này như đóng băng lại. Cô ta âm thầm cắn môi, rốt cuộc nhắm mắt lại, cô ta không thể chấp nhận, cũng sẽ không chấp nhận. Nếu như con đường phía trước là một mảnh đen tối, cô ta nguyện ý sa vào.

" Hoài Thừa..." Chu Hảo Hảo không ngừng gọi tên anh.

Cô yêu người đàn ông này, yêu sâu đậm. Vì anh, cô sẵn lòng bỏ đi tự trọng của bản thân.

Hơi thở không ổn định, triền miên động lòng người.

Tống Hoài Thừa từ từ mở mắt ra, mọi thứ trở nên rõ ràng, hơi thở của anh từng chút lạnh xuống: " Hảo Hảo." Không còn chút ôn nhu nào.

Áo ngủ của cô ta buông xoã, lộ ra mảng lớn da thịt trắng nõn.

Chu Hào Hảo bình tĩnh nhìn anh: " Là em." Cô ta tháy tròng mắt anh loé lên tia mất mát rồi biến mất, ngực đau như bị ai đó bóp thật mạnh.

Tống Hoài Thừa chuyển động người.

Chu Hảo Hảo thuận thế ngồi vào một bên, cô rũ mi mắt xuống không nhìn anh.

Bầu không khí trở nên yên tĩnh mà áp lực.

" Khuya lắm rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Tống Hoài Thừa nói.

Chu Hảo Hảo nhếch miệng: " Hoài Thừa, lúc nào rảnh chúng ta đi xem Phán Phán đi."

Đôi mắt Tống Hoài Thừa trầm xuống.

" Sau này con bé sẽ luôn sống cùng anh." Chu Hảo Hảo ôn nhu nói: " Con của đồng nghiệp em học vẽ ở chổ Cố Niệm, nghe nói Cố Niệm đã chấp nhận nhẫn cầu hôn của bác sĩ Lục rồi, Cố Niệm và anh ta kết hôn, lẽ nào còn muốn con bé sống cùng họ?"

Tống Hoài Thừa nhìn cô: " Hảo Hảo, em không cần cố ý nói với anh chuyện này."

" Em không có." Chu Hảo Hảo hít một hơi: " Em..."

" Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Không phải ngày mai em quay ngoại cảnh sao?"

Chu Hảo Hảo cắn chặt môi, đứng dậy chậm rãi đi ra cửa, đưa lưng về phía anh, thân ảnh gầy chiếu trên mặt đất lưu lại bóng lưng hiu quạnh: " Hoài Thừa, em biết có nhiều chuyện không thể trở lại được nữa."

Tống Hoài Thừa không đáp lại.

Cố Niệm đồng ý theo Lục Diệp Thanh đến buổi dạ tiệc, nhưng vẫn phiền não nên mặc đồ gì. Quần áo của cô không thích hợp đến các buổi dạ tiệc. Tuy rằng Lục Diệp Thanh nói không cần mặc quần áo trang trọng, nhưng cô không muốn anh mất mặt.

Cuối cùng không còn cách nào khác đành phải thừa dịp nghỉ trưa đi đến cửa hàng mua một chiếc váy 299 tệ, lại còn tốn 99 tệ mua đôi giày da. Giá cả không cao nhưng đối với cô mà nói cũng là một khoản chi lớn.

Phương Hủ Hủ thấy cô mua nhiều đồ về, cười đến cong cả thắt lưng: " Cố Niệm, nhìn giống như học sinh vậy."

Cố Niệm bĩu môi: " Nào có."

Phương Hủ Hủ lắc đầu, nghĩ lại thấy Cố Niệm thật liều. Mấy năm nay cô hầu như không mua cho bản thân cái gì, cho dù giá bán cũng có. Chắc chắn cô không muốn Lục Diệp Thanh đưa tiền cho mình.

" Được rồi, tiền trong thet này, là tiền bán tranh, năm chữ số đó." Phương Hủ Hủ dựng ngón tay lên.

Cố Niệm trừng mắt, có chút không dám tin: " Nhiều như vậy sao?"

Phương Hủ Hủ cười: " Tác phẩm của học trò Lương Cảnh Thâm, cậu nghĩ giá bán sẽ thấp sao?"

" Biết người mua không?"

" Bạn của mình chưa nói. Còn nữa, hai ngày trước mình đã mang bức " Thính" đi dự thi rồi."

Cố Niệm sửng sốt: " Bức đó thích hợp sao?"

Phương Hủ Hủ vỗ vay cô: " Mình cho thầy Lương xem rồi, thấy nói bức đó rất tốt. Tuy rằng không giống phong cách trước đây của cậu, thế nhưng rất cảm động lòng người. Giải nhất được 50 vạn tiền thưởng đó."

Cố Niệm buồn buồn nói: " Thấy Lương không nói gì mình chứ?"

" Đương nhiên. Thấy nói tình yêu chỉ làm cho con người biến thành kẻ ngu si, cậu lại chứng minh được điều đó."

Cố Niệm lộ vẻ mặt bất đắc dĩ: " Thầy chắc thất vọng về mình lắm, mình cũng không còn mặt mũi nào để nhìn thầy." 

" Thầy mong cậu sớm hồi phục, trở lại bên cạnh thầy."

" Mình không được, ngược lại Phán Phán có thể."

Phương Hủ Hủ cười.

Đến buổi dạ tiệc, Lục Diệp Thanh đón xe qua phòng tranh đón cô. Hôm nay Cố Niệm cố ý chải kiểu tóc mới làm lộ ra cái cổ thon dài xinh đẹp. Kiểu dáng chiếc váy rất đơn giản, lớp vải lót màu xanh lam càng tôn lên làn da trắng nõn, làm cho người khác không thể rời mắt. 

Khuôn mặt Lục Diệp Thanh tràn đầy nhu tình: " Đi thôi."

Cố Niệm có chút không thích ứng, đã nhiều năm rồi cô không mặc như vậy.

Bản thân như vậy có chút không quen, dọc đường đi có chút mất tự nhiên.

Lúc xuống xe Lục Diệp Thanh nắm lấy tay cô: " Ngày hôm nay em rất đẹp, anh nghĩ đêm nay là đêm đẹp nhất."

Sự căng thẳng của Cố Niệm biến mất.

Chủ nhân buổi dạ tiệc là bác sĩ ở bệnh viện Lục Diệp Thanh, ở thành phố D có chút danh tiếng cho nên người tới dự tiệc hôm nay cũng có chút danh thế.

Lúc Lục Diệp Thanh nắm tay Cố Niệm đi vào, rất nhanh thu hút được sự chú ý của đồng nghiệp. Anh đưa cô đến chào hỏi chủ nhân bửa tiệc.

" Tiểu Lục tới rồi."

" Thầy Hứa, sinh nhật vui vẻ." Anh đưa món quà.

" Cậu đến là tốt rồi, vị này là?"

" Bạn gái tôi, Cố Niệm."

" Không tệ, không biết có bao nhiêu cô gái ở bệnh viện đau lòng khi nghe tin này đây."

Quả nhiên, khi Lục Diệp Thanh và Cố Niệm trở lại bàn ăn, ánh mắt của mấy cô gái xung quanh đều đồng loạt nhìn Cố Niệm. Cố Niệm hận không thể có lỗ nào để chui vào.

Lục Diệp Thanh nắm tay cô: " Đừng căng thẳng."

Cố Niệm nhếch miệng, thế nhưng nào đơn giản như vậy.

Cho đến lúc ăn tiệc cô buồn bực chỉ ăn vài món, Lục Diệp Thanh vẫn săn sóc cô. Đông nghiệp nam cùng bàn thỉnh thoảng trêu chọc: " Ôi thì ra bác sĩ Lục cũng ôn nhu như vậy. Không biết ngày mai ở khoa có bao nhiêu mỹ nhân mắt đỏ đi làm đây?"

" Cố tiểu thư, cô làm thế nào để trị bác sĩ Lục mặt lạnh của chúng tôi vậy?"

Cố Niệm nhìn về phía trước: " Tôi là bệnh nhân của anh ấy."

" Phụt.." Có người uống nước phun ra ngoài.

Lục Diệp Thanh mở miệng: " Ăn no chưa?"

Cố Niệm gật đầu.

" Chúng ta đi thôi. Mọi người, chúng tôi đi trước."

Hai người ra khỏi khách sạn. Lục Diệp Thanh vẫn trầm mặc, đến bãi giữ xe, Lục Diệp Thanh đột nhiên xoay người, trong lúc Cố Niệm không kịp phản ứng, liền ôm cô vào lòng: " Có phải em không thích không?"

Cố Niệm im lặng, không phải không thích, chỉ có chút không quen.

" Sau này không tham gia nữa." Anh nói.

Cố Niệm cảm nhận được hơi thở ấm của anh: " Diệp Thanh, không phải như vậy. Chỉ là em không biết phải nói chuyện với họ như nào. Em nghĩ bọn họ và anh không giống nhau, bọn họ nói chuyện như... lưu manh."

Cố Niệm chậm rãi giơ tay lên vòng quanh hông anh: " Thật ra cũng không có gì, bọn họ rất thú vị."

Thân thể Lục Diệp Thanh cứng đờ, anh hơi cúi đầu hôn lên tóc cô: " Cố Niệm.."

Người này trong mắt đông nghiệp là bác sĩ lạnh lùng, thật ra anh cũng có một mặt đầy nhu tình.

Ánh đèn mờ tối, bãi đổ xe vắng vẻ, một nơi yên lặng như vậy lại diễn ra một màn đây ngọt ngào.

Đêm nay Tống Hoài Thừa cũng đến tham gia dạ tiệc. Chủ buổi tiệc là bác sĩ chính của ông cụ Tống. Khi anh tới đã nhìn thấy một màn này.

Tống Hoài Thừa ngồi trong xe, có một giây anh muốn lái xe lao tới, thê nhưng anh vẫn nhịn được. Anh nắm tay lái thật chặt.

Quả nhiên tiếng còi xe trong tầm hầm làm cô kinh ngạc, nhanh chóng chôn mặt vào đầu vai Lục Diệp Thanh.

Xe Tống Hoài Thừa lướt qua người bọn họ. Anh thấy khoé miệng Lục Diệp Thanh hiện lên nụ cười, còn Cố Niệm thì buồn bực.

Xe chạy như tên bắn.

Sau khi rời đi, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cửa kính xe.

Cố Niệm ngẩng đầu liếc qua chiếc xe kia, sắc mặt cô liền biến đổi. Tại sao anh lại ở chổ này?

Tống Hoài Thừa không đến dự tiệc, lái xe thẳng đến bờ sông 

Anh từ xe đi xuống, dựa ở bện cạnh xe. Anh ấy từ trong túi ta bao thuốc lá, châm một điếu, chậm rãi hút.

Thời gian trôi qua từng chút một, anh hút sạch thuốc trong bao, trong lòng tràn đầy ưu tư, phẫn nộ, khiếp sợ, còn cả không cam lòng. Anh phát hiện, đầu óc anh vẫn lẩn quẩn cảnh tượng trong bãi đổ xe. 

Một giây kia anh mới hiểu được, Cố Niệm đã buông tay, nhưng anh thì không.

Anh tuyệt đối không cho phép.

Vui vẻ xong liền đường ai nấy đi, làm gì có chuyện đơn giản như vậy.

Sau khi trở về, Cố Niệm đều thấy thấp thỏm, cô sợ việc làm của mình kích động đến Tống Hoài Thừa. Gần đây mí mắt cô cứ giật, hơn nữa còn là mắt phải.

Quả nhiên, lần thứ hai cô nhận được điện thoại của luật sư.

Tống Hoài Thừa muốn quyền nuôi dưỡng con gái.

Cố Niệm hoảng loạn gọi điện cho Tống Hoài Thừa, Tống Hoài Thừa nhìn điện thoại vang lên lần một, lần hai.

" Điện thoại của ai sao không nhận?" Lê Hạ hỏi.

Khi điện thoại vang lên lần thứ ba, Tống Hoài Thừa rốt cuộc cũng nhận: " Chuyện gì?"

" Tống Hoài Thừa anh điên rồi phải không? Anh muốn giành quyền nuôi con của tôi sao? Chẳng lẽ anh muốn cùng tôi lên toà? Anh không sợ mất thân phận của mình?"

Tống Hoài Thừa nghe giọng điệu chất vấn của cô, một tay anh siết chặt ghế dựa, trên mặt bao phủ tầng khí lạnh: " Con bé là con gái tôi, tôi không cho phép con bé có cuộc sống như vậy."

Cố Niệm như bị người khác đánh vào đầu một cái: " Sau này chúng tôi sẽ có cuộc sống tốt hơn."

" Nếu tôi sớm biết, con bé không phải chịu khổ nhiều năm như vậy, có lẽ con bé có thể nói chuyện. Cô muốn nói gì thì nói ở trên toà đi."

" Chờ một chút.." Lời nói của cô còn chưa dứt, Tống Hoài Thừa đã ngắt điện thoại.

Cố Niệm nắm chặt điện thoại, không cầm được nước mắt, lòng cô rối bời. Tống Hoài Thừa thật sự nghiêm túc, anh thật sự muốn cướp Phán Phán của cô.

Tống Hoài Thừa đứng trước cửa sổ, sắc mặt không đổi.

Lê Hạ trầm mặc: " Cậu muốn quyền nuôi dưỡng con gái sao?"

Tống Hoài Thừa không nói gì.

" Hoài Thừa, cậu đã nghĩ kĩ chưa, nếu cậu đưa con bé về, cậu và cô ấy không ngừng dây dưa." Thấy anh không nói, Lê Hạ rốt cuộc cũng hiểu rõ.

Sợ là do để ý mới không từ thủ đoạn như vậy.

Nhưng làm thế này có đúng không?

Cố Niệm gọi lại cho Tống Hoài Thừa thì anh đã tắt máy, cô hiểu rõ Tống Hoài Thừa không muốn nhận điện thoại của cô. Khi Cố Niệm chạy đến công ti anh thì bảo vệ không cho cô vào.

Cố Niệm cắn răng, nhất định anh dặn bọn họ, là anh cố ý: " Tôi là vợ trước của Tống Hoài Thừa, ngày hôm nay trừ khi anh ta đi ra, bằng không tôi vẫn sẽ ở chổ này chờ anh ta."

Tống Hoài Thừa nhìn màn hình giám sát, Cố Niệm vẫn đứng ở đại sảnh. Khoảng chừng 2 tiếng, sắc mặt cô không tốt lắm. 

" Tống tiên sinh, hay là chúng tôi mời cô ấy đi?"

Tống Hoài Thừa lắc đầu, xoay người đi ra cửa.

Hai chân Cố Niệm đã không còn cảm giác, cô đứng đó, mắt nhìn chằm chằm thang máy. Lúc trợ lí Tống Hoài Thừa đến, cô liền có tinh thần ngay lập tức.

" Cố tiểu thư, mời đi theo tôi."

Bước lên trước một bước, một chân cô trực tiếp quỵ xuống đất, đầu gối đau như kim châm, thế nhưng lòng cô lại chết lặng.

" Cố tiểu thư.."

Cố Niệm đứng lên: " Đi thôi." 

Khi thang máy đi thẳng lên trên, suy nghĩ Cố Niệm từ từ sắp xếp lại, sắc mặt cô càng trở nên khó chịu 

" Cố tiểu thư, Tống tổng ở bên trong."

" Cảm ơn."Cô đẩy cửa ra, Tống Hoài Thừa đưa lưng về phía cô. Cô bước vào: " Tôi đến rồi."

" Mời ngồi." Anh trả lời.

Cố Niệm đi đến bên cạnh, nói ngay vào trọng điểm: " Anh muốn thế nào mới bằng lòng bỏ quyền nuôi dưỡng Phán Phán."

Tống Hoài Thừa chậm rãi quay lại nhìn cô: " Tại sao tôi phải từ bỏ?"

Cố Niệm bấm chặt tay, nhìn anh, gương mặt đó tràn đầy ưu tư: " Anh đã quên rồi sao? Con bé do tôi sinh, trên ngươi con bé là nửa dòng máu Cố gia. Anh đã quên ba tôi hại ba anh sao? Sao anh lại muốn đứa bé của kẻ thù chứ?"

Tống Hoài Thừa giơ tay cầm tay cô: " Đừng cố gắng kích động tôi. Tôi hận Cố gia, hận ba cô, nhưng điều đó không thay đổi sự thật Cố Phán là con gái tôi. Khi cô quyết đinh sinh con bé, cô nên nghĩ đến điều này."

Cố Niệm cười giễu cợt: " Tống Hoài Thừa, là chuyện ở bãi đổ xe hôm qua nên anh không thoải mái sao?" Cuối cùng cô cũng hỏi.

Ngón tay anh chợt chạm phải chiếc nhẫn, lành lạnh, anh vuột nhẹ hai cái, động tác dừng một chút: " Nếu tôi nói phải thì sao?"

" Anh điên rồi, Tống Hoài Thừa anh điên rồi. Tôi và anh đã ly hôn, không phải anh rất hận tôi sao? Tôi biết anh muốn con bé chỉ làm tôi đau khổ, vốn anh không hề yêu thương Phán Phán. Đừng như vậy có được không, tôi không còn là Cố Niệm của 4 năm trước. Tôi không giống anh, tôi không dựa vào hận thù để sống, tôi không muốn trả thù ai, tôi chỉ muốn sống với con gái." Cô nhìn anh, cố gắng để nước mắt không chảy xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui