Chấp Niệm - Dạ Mạn

Edit:Mân Thiên

Beta: Lãnh Vũ Bối

Một năm trôi qua thật nhanh, trong chớp mắt mà tháng 12 đã sắp hết. Gần đây Cố Niệm lúc nào cũng có mặt tại phòng tranh. Có hôm cô với Phương Hủ Hủ thức trắng đêm ở phòng tranh từ sáng tới tối.

Hôm sau là ngày cuối cùng của năm, cả thành phố đều tất bật chuẩn bị đón năm mới.

Hai người nhìn tác phẩm lớn đã hoàn thành, cuối cùng thở dài một hơi.

“Trước tiên phải chợp mắt một lúc đã.” Phương Hủ Hủ nói xong liền ngả người xuống ghế sô pha, mệt mỏi thiếp đi như cún con.

Cố Niệm thu dọn bức tranhsang một bên, trong chốc lát cũng đi vào giấc ngủ.

Vừa tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm.

Hai người đều đói bụng nên người trước kẻ sau khoác áo lông đi ra ngoài mua đồ ăn.

Bóng đêm đã buông xuống, chợ D giờ phút này bị những cây đèn đường sắc màu bao phủ, trên đường khắp nơi đều là người qua lại. Phương Hủ Hủ và Cố Niệm khoác tay nhau, mỗi người cầm trong tay một que mực chiên cỡ lớn.

Rõ ràng là nhiệt độ âm dưới 8 độ C, thế nhưng dường như họ không hề thấy lạnh chút nào.

Hai người ăn xong que mực chiên liền đi vào một cửa hàng bách hoá, gió lạnh ngay lập tức phả vào mặt.

Phương Hủ Hủ kéo Cố Niệm đến quầy hàng, rút 2000 đồng mua một chiếc vòng phù hộ. Lúc quẹt thẻ, cô tự cắn môi dưới rồi khẽ kêu: “ Xót quá!”

Cố Niệm vui vẻ nở nụ cười.

Cố Niệm dùng tiền lương của mình mua một chiếc đồng hồ nam. Phương Hủ Hủ trợn trắng mắt: “Ngốc quá, thẻ của Tống Hoài Thừa thì không dùng lại dùng thẻ của mình.”

Cố Niệm nắm lấy dây đồng hồ, nói: “Hai cái không giống nhau.”

Phương Hủ Hủ vẫn không đồng ý, “Cố Niệm, phụ nữ không phải là người lúc nào cũng theo sau chồng của mình đâu. Cậu đừng chiều Tống Hoài Thừa nhà cậu quá như thế!”

Ánh đèn chiếu xuống sáng rực, thế nhưng vẻ mặt Cố Niệm thoáng tối sầm lại.

Phương Hủ Hủ tiếp tục nói, “Hôn nhân là chuyện của hai người, không thể để một người chịu thiệt thòi được. Niệm Niệm, tuần trăng mật của hai người anh ta không đi, cái này cho qua, lúc ấy anh ta đang bận tối mắt tối mũi với công việc. Cậu nhìn lại hai năm nay xem, anh ta rốt cuộc là có bao nhiêu cái bận rồi?”

Phương Hủ Hủ và Cố Niệm quen nhau từ lúc 4 tuổi, lên đến Trung học rồi Đại học hai người đều học chung một lớp, có thể nói là duyên phận sâu đậm. Phương Hủ Hủ chính là người chứng kiến chuyện tình của Cố Niệm và Tống Hoài Thừa. Vẻ mặt khi đó của Cố Niệm nói cho cô biết Cố Niệm có người trong lòng, đến tận bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ.

Cố Niệm thích Tống Hoài Thừa nhiều như thế nào, tất cả mọi người đều nhìn ra được.

Thế nhưng Tống Hoài Thừa lạnh nhạt như thế nào, tất cả mọi người cũng nhìn thấy hết.

Phương Hủ Hủ nghĩ đến buổi tụ họp bạn bè năm ngoái, chơi trò “Thật hay thách”, Cố Niệm thua, có người hỏi: “Tống Hoài Thừa cầu hôn như thế nào?”

Cô lúc đó trả lời ra sao.

“Là tớ.” Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt đầy vẻ ngượng ngùng của cô, “Lúc ấy đang ở dưới chân cầu, có một thầy tướng số kêu tớ dừng lại, xem tướng cho tớ, ông ấy nói tớ có tướng vượng phu. Sau đó tớ quay ra nói với anh ấy, Tống Hoài Thừa, em có tướng vượng phu đấy, hay là anh lấy em đi.”

Cố Niệm lúc ấy rất mạnh mẽ và cá tính, thế nhưng khi gặp được Tống Hoài Thừa thì tính cách đã thay đổi quá lớn.

Trong tình yêu này, cô thật sự là quá thấp kém, quá nhỏ bé rồi.

Phương Hủ Hủ không đành lòng nói thêm gì nữa, “Tớ hơi khát, đi uống gì đó đi.”

Hai người vất vả mãi mới tìm được chỗ ngồi, mỗi người tự gọi đồ uống cho mình. Cố Niệm mở điện thoại chơi bắn máy bay, nhìn thấy đủ tin nhắn chúc mừng của bạn bè.

Cô thở dài một tiếng: “Phương Hủ Hủ, cậu xem mình đối với cậu tốt biết bao, sợ cậu một mình cô đơn, nên liền bỏ lại chồng mà cùng cậu đónnăm mới.”

Phương Hủ Hủ uống một hớp nước trái cây lớn, “Biết thế thì tốt, Tống Hoài Thừa hôm này làm gì?”

“Anh ấy họp” Cố Niệm bắt tay vào chơi bắn máy bay,

“Thế sao cậu không đi?”

“Tớ là cấp dưới mà’’. Đôi mắt cô thoáng lướt nhanh về phía Chu Hảo Hảo một cái. “Người làm việc cùng mình trong năm nay khá đặc biệt”.

Cố Niệm mở to mắt suy ngẫm, cũng là một người có tài, có điểm đáng khen ngợi. Cô giương mắt: “Hủ Hủ, người tài như thế sao lại không được tin dùng?”

Phương Hủ Hủ nhìn thoáng qua: “Thật sự là một núi không thể có hai hổ, khen thì khen thôi.” Cô vung tay lên, nói: “Người này đối với bạn bè cũng dùng nhiều mánh khóe, Cố Niệm, cẩn thận hắn lừa cậu đem bán mà cậu cũng không biết đấy.”

Cố Niệm xấu hổ. Trước khi Chu Hảo Hảo và Lục Diệp Thanh trở mặt với nhau, Phương Hủ Hủ có phần có thành kiến đối với Chu Hảo Hảo. Cô với tay lấy đồ uống trước mặt, vừa nhấp một ngụm thì bỗng nhiên cảm thấy thức ăn như trào lên đến ngực.

“Ôi…”

Cố Niệm vội vàng che miệng, chạy về phía nhà vệ sinh.

“Á, sao vậy?” Phương Hủ Hủ lo lắng đuổi theo.

Những người đứng trước cửa nhà vệ sinh xếp thành một hàng dài, Cố Niệm không có cách nào khác đành dùng tạm một cái túi, cũng may là nôn xong thì người cũng đã khá hơn.

“Sao lại xảy ra chuyện này? Nước trái cây có vấn đề ư?” Phương Hủ Hủ một tay cầm bao nilong, vẻ mặt hết sức căng thẳng.

Cố Niệm cúi đầu, hàng lông mi dài run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cô không nói gì, ngồi im lặng một chỗ.

Phương Hủ Hủ sốt ruột: “Cố Niệm, cậu không thoải mái ở chỗ nào?” Hai ngày đêm gần đây làm việc liên tục, cô quả thực có phần lo lắng.

Cố Niệm hít sâu một hơi, nhìn quang cảnh ồn ào xung quanh, ngẩng đầu mỉm cười: “Hủ Hủ, mình nghĩ cậu sắp được làm mẹ nuôi rồi”.

Phương Hủ Hủ ngẩn người trong chốc lát, rồi lập tức cười vang: “Chết tiệt! Đừng làm mình sợ như thế chứ! Mau gọi điện cho Tống Hoài Thừa đi, gọi cho anh ta đến đón cậu.”

Cố Niệm vẫn ngồi im, “Không cần.” Cô kích động quát to, như ý thức được mình phản ứng quá gay gắt, cô dịu giọng: “Chờ đến khi về nhà mình nói cho anh ấy cũng được.”

Phương Hủ Hủ cau mày, “Thật không thể hiểu nổi cậu nghĩ cái quái gì nữa! Mình đưa cậu về. Đứa bé này quả thực là món quà vô cùng, vô cùng quý giá.”

Hai người mất gần một giờ đồng hồ mới về đến nhà.

Cố Niệm một chút mệt mỏi cũng không có, cô ngồi ở sô pha xem tivi, “Hủ Hủ, mình không sao, cậu về sớm một chút đi.”

“Mình về hay ở lại không phải là việc của cậu, cậu cũng đâu phải là không biết tính mình. Đợi Tống Hoài Thừa về là mình sẽ đi ngay.”

Hai người cùng xem chương trình đêm giao thừa. Mãi cho đến khi chuông đồng hồ điểm năm lần, mọi người bắt đầu đếm ngược mười, chín, tám,…Chúc mừng năm mới.

Ngoài cửa sổ pháo hoa bắn khắp trời, đêm tối thoáng chốc trở nên sáng như ban ngày.

Phương Hủ Hủ đăm chiêu nhìn Cố Niệm.

Cố Niệm nhẹ giọng nói: “Hủ Hủ, năm mới vui vẻ.”

Phương Hủ Hủ híp mắt, “Không ngờ là đến cuối cùng vẫn là hai chúng ta đón năm mới với nhau”. Cô cười cười, “Cố Niệm, chẳng lẽ cậu không muốn nói với mình chút gì về Tống Hoài Thừa hay sao?”

Trong tivi, Chủ tịch nước nói lời chúc mừng, một năm mới đã đến, 2015, lại là một mùa xuân mới.

Cố Niệm trừng mắt nhìn, ánh mắt có chút đau đớn, “Tống Hoài Thừa không biết đến sự tồn tại của đứa trẻ này. Quan hệ giữa mình và anh ấy có chút vấn đề, thế nhưng mình lại không biết vấn đề ở chỗ nào? Có lẽ, ngay từ đầu, mình và anh ấy đã nảy sinh vấn đề trong lúc tìm hiểu nhau”. Cô luôn nhớ về quãng thời gian ấy, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra nổi rốt cuộc vấn đề là ở chỗ nào.

Cố Niệm đan hai bàn tay vào nhau, vẻ mặt cực kì bình tĩnh.

“Cậu đã biết là có vấn đề, vì sao lại muốn có đứa nhỏ?” Phương Hủ Hủ tức giận gần như là muốn phát điên.

Cố Niệm nhếch khóe miệng, “Mình sợ sau này không còn cơ hội nữa.”

“Cậu!!!” Phương Hủ Hủ ước gì có thểbổ đầu Cố Niệm ra, nhìn xem trong đó rốt cuộc là chứa những gì.

“Hủ Hủ, cậu không hiểu được, cậu chưa từng yêu. Mình yêu anh ấy, tình cảm này còn sâu nặng gấp ngàn lần so với những gì cậu tưởng tượng. Cả đời này mình yêu anh ấy, không thể từ bỏ được.” Đôi mắt cô bỗng sáng lên.

“Cậu đã phát hiện ra điều gì rồi?” Phương Hủ Hủ cắn răng.

“Hai năm nay mình không thể mang thai, bởi vì chính anh ấy đã cho mình uống thuốc tránh thai.” Cố Niệm vô cảm nói. Mấy tháng nay chuyện nàyvẫn đặt sâu trong lòng cô, cô không nghĩ rằng có một ngày lại có thể bình thản nói ra như vậy.

Phương Hủ Hủ hít sâu một hơi, lửa giận bốc lên đến tận đỉnh đầu, đứng thẳng lên: “Cậu nói cái gì?” Cô gần như không thể tin vào những điều chính tai mình vừa nghe.

Mắt Cố Niệm cay xè: “Lần đó nhìn thấy Lục Diệp Thanh, tớ mới biết được sự thật”. Hai năm này, cô không hề có ý định đi kiểm tra, lần này đi kiểm tra mới phát hiện ra vấn đề nghiêm trọng này.

Phương Hủ Hủ cầm tay Cố Niệm: “Chuyện đã lâu như vậy rồi, tại sao cậu lại không nói?”

Cố Niệm sụt sịt: “Mình cũng không biết phải nói như thế nào! Hủ Hủ, mình cảm thấy tất cả mọi chuyện như một giấc mơ. Anh ấy là Tống Hoài Thừa, không phải là ai khác, là người mình yêu suốt sáu năm trời.”

Trong phòng bỗng chốc trở nên yên lặng.

“Vậy cậu tính sao bây giờ?” Phương Hủ Hủ cắn răng hỏi.

“Chờ đợi. Mình nghĩ sẽ nhanh có đáp án thôi.” Vẻ mặt Cố Niệm hết sức quyết liệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui