Buổi tối ba hôm sau.
Sở Giả Thần mệt mỏi lê lết đôi chân nặng trĩu trên nền đất đá.
Hắn hôm nay quá mệt mỏi, triều đình chia bè kết phái, một bên đứng phía Thái Thú Hạ Lâm Bình, bên kia lại trung thành với Phù Thừa Tướng phía mẫu hậu hắn...!Mẫu hậu luôn ủng hộ hắn, Phù Thừa Tướng luôn đứng phe hắn, nhưng sẽ mãi mãi như vậy sao...!Điều đó không thể biết trước được...!
Ngẩng đầu nhìn lên, Sở Giả Thần kinh ngạc.
Là nơi ở của các thái giám ở Ngự Thiện...!Tại sao hắn lại đến nơi này?!
Nghĩ lại..
Cũng đã lâu không gặp tên tiểu thái giám kia rồi.
Tên này luôn khiến hắn tâm trạng thoải mái, không chút phiền muộn...
Có tiếng người, đã giờ gì rồi, sao còn có người chưa ngủ....!
Nhẹ nhàng lướt qua mấy đám cây, Sở Giả Thần thêm phần vui vẻ vì người chưa ngủ đó là tên thái giám chết tiệt kia....!Và, một tên thái giám nữa..
-Tiểu Sơ Tử....!Ngươi đã từng có hảo cảm với cô nương nào chưa....!
Thiên Băng Di sửng sốt ngước mắt nhìn Tiểu Đường Tử
-Tiểu Đường Tử Ca, ta chỉ mới là tiểu hài tử, chưa có a.
Nói đùa sao, nàng kiếp trước có mười chín, kiếp này mười bảy, nàng chưa yêu là điều dễ hiểu nha...!Ngay sau đó:
-Hửm? Không phải huynh đang yêu đấy chứ...!
Tiểu Đường Tử ngượng ngùng cúi mặt cười nhẹ:
-Thật ra...!Ta đang rất thích một nữ ty kia...!Nhưng lại không biết nói ra làm sao cho cô nương ấy hiểu....!
-Haha hahaha...!
Nhìn gương mặt biết yêu kia của Tiểu Đường Tử mà Tiểu Sơ Tử cười lớn sảng khoái..
Ai đời, thái giám cũng biết yêu???
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thái giám thật tội nghiệp ghê lắm.
Khi không từ một nam nhân cao to mạnh mẽ lại bị yêm thành thái giám...!Hắn cũng có quyền được mưu cầu hạnh phúc mà...!
Nghĩ nghĩ rồi Tiểu Sơ Tử cao giọng nói:
-Nếu huynh thích nàng thì hãy tỏ bày với nàng, không dám trực tiếp thì có thể gián tiếp.
Gián tiếp không xong thì nghĩ cách khác.
Tiểu Đường Tử mơ hồ hỏi lại
-Gián tiếp?? Là như thế nào?
-Ai nha, là huynh viết một bức thư hoặc bài thơ nào đó tặng nàng.
-Thơ? Ta không biết làm.....!
Tiểu Sơ Tử bắt đầu bực dọc vì đầu óc bã đậu của Tiểu Đường Tử.
Bỗng đôi mắt sáng lên, nàng có một lần đọc được bài thơ trên mạng,nay thay đổi chút ít là được rồi...!
-Ta chỉ huynh, nghe rõ.
Ê hềm:
Trên trời muôn vạn vì sao
Xếp thành bốn chữ vì sao yêu người.
Trên đời hàng triệu con người,
Nhưng sao chỉ có một người ta yêu..
Tiểu Đường Tử vừa nghe vừa cố gắng nhớ kĩ, sau đó lớn tiếng vui mừng
-Tiểu Sơ Tử, ngươi thật lợi hại, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi...!
Nụ cười tươi sáng như ánh nắng mùa hạ, khuôn mặt rạng rỡ như tia sáng mùa xuân...!Nhưng nhìn thấy nó Thiên Băng Di lại thấy cay cay sống mũi...!
Nếu "nàng" là người tốt thì có thể chấp nhận hắn...!Nhưng nếu lỡ..
"Nàng" là người xấu thì liệu hắn có bị "nàng" khinh khi coi thường hay không....!
Ngước mắt nhìn lên bầu trời cổ đại đầy sao, Thiên Băng Di vu vơ đọc nhảm:
-Bắc thang lên hỏi ông trời
Thân là thái giám có được quyền yêu?
Nhếch môi ông nói một điều,
Vào giữa canh hạ, một chiều tuyết rơi...!
-Phụt......!Hahaha Haha Haha...!
Lời nói vừa dứt là một tràn tiếng cười thanh thúy ấm áp truyền đến bên tai.
Giật mình quay đầu, Thiên Băng Di kinh ngạc..
Sao hắn ta lại ở đây.
Tránh mới được có ba ngày a....!Nam chính a, làm ơn đi...!Nàng còn rất yêu đời mà...!