Hôm nay trời trong gió mát.
Trên phố có đôi nam nữ đẹp tựa thần tiên dắt tay nhau đi dạo.
Nam tử trẻ tuổi ánh mắt triều mến yêu thương cứ chốc chốc lại nhìn sang nữ tử xinh đẹp bên cạnh.
Hắn ta cao hơn nàng hơn một cái đầu, bàn tay to cứ nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé trắng tinh khiết của nàng.
Nàng lại luôn mỉm cười nhìn hết sập hàng này đến sập hàng kia.
Một đôi tình nhân vô cùng chói mắt người nhìn.
Nữ tử với bộ xiêm y màu lam.
Từng động tác giơ tay bước chân của nàng cứ như tiên nữ bước trên cánh đồng hoa.
Nhẹ nhàng mà xinh đẹp sánh bước cùng nam tử bạch y.
"Mấy ngày nữa đoàn xứ giả Tây Vực sẽ đến Sở Quốc ta.
Nương tử phải thật xinh đẹp để cho bọn họ không thể khi dễ Sở Quốc ta được." Sở Giả Thần tay lựa trâm cài trên sập miệng vừa nói.
Nhưng lời vừa nói ra hắn liền có chút bất an hối hận.
Nương tử hắn xinh đẹp tất nhiên là điều tốt, nhưng là sẽ có rất nhiều ánh mắt nam nhân nhìn nàng.
Này, có chút khó chịu.
Phù Thiên Băng vừa nghe đến xứ giả liền nhớ đến công chúa Tây Vực cùng thế tử bé nhỏ.
Đã lâu quá không gặp bọn họ: "Tướng công, vậy công chúa và thế tử bé nhỏ có đến luôn không!" Ánh mắt hết sức mong chờ nhìn Sở Giả Thần.
"Tất nhiên có." Sở Giả Thần cầm lên cây trâm đá màu chàm hình con bướm đang vỗ cánh chuẩn bị bay đi.
Thân cây trâm còn đính vài hạt châu, nhìn đơn giản nhưng vô cùng đẹp: "Nào, lại đây." Nói rồi cài trâm lên tóc nàng.
Phù Thiên Băng vừa thấy cây trâm liền sáng mắt lên.
Nàng căn bản là có tình cảm đặc biệt với màu lam chàm, nên bất cứ thứ gì có màu lam chàm lọt vào mắt đều là vô cùng đẹp mắt: "Tướng công thật biết chọn nha." Nàng cười vô cùng sáng lạng, vô cùng đẹp mắt.
Đang vui vẻ ngắm cây cài tóc, Phù Thiên Băng đột nhiên bị đụng liền hốt hoảng "A" một tiếng liền ngã vào lòng Sở Giả Thần.
"Tiểu thư thứ lỗi, tiểu nữ không cố ý." Cô bé kia liên tục gập người xin lỗi khiến Phù Thiên Băng có chút bối rối: "Tiểu muội muội, ta không sao.
Đừng xin lỗi nữa."
Đỡ cô bé dứng dậy Phù Thiên Băng mới lộ ra nụ cười: "Ân Nhi!!" Nói rồi nàng phủi bụi trên người Ân Nhi.
Ân Nhi nghe nàng gọi liền ngẩn người nhìn nàng.
Nhìn nàng thấy rất quen mắt, nhưng lại không biết đã từng nàng ở đâu.
Ân Nhi vô ý nhìn sang thấy Sở Giả Thần liền chạy qua vô cùng vui vẻ hỏi: "Công tử, thật hay quá gặp công tử ở đây."
Sở Giả Thần mờ mịt nhìn cô bé, sau hai giây liền nhớ đây chính là cô bé Phù Thiên Băng đã cứu đưa về Lạc Ca thôn nương nhờ: "Ân Nhi tìm ta sao!!" Sở Giả Thần nhẹ nhàng hỏi.
"Tiểu nữ muốn hỏi công tử một chút về Lạc ca ca." Mặt Ân Nhi thoáng đỏ nói tiếp: "Tiểu nữ đã tìm Lạc ca ca suốt hai ngày nay, nhưng không ai biết huynh ấy ở chỗ nào...!hôm nay gặp được công tử thật may." Càng nói thanh âm của Ân Nhi càng thấp dần, đầu nàng cúi lại càng thấp lơi hại.
Sở Giả Thần đưa mắt nhìn nữ tử xinh đẹp tuyệt thế đang mơ màng không biết chuyện gì bên cạnh.
Nàng cư nhiên đi gieo rắc hoa tâm khắp mọi nơi, đến cô bé hơn mười tuổi cũng không tha.
Cúi đầu nhìn lại cô bé lại hỏi: "Ân Nhi tìm Lạc Ca Ca sao? Tìm có việc gì quan trọng sao!?"
"Tiểu nữ, tiểu nữ ở Lạc ca thôn rất buồn chán.
Tiểu nữ bình thường lao động chân tay làm việc nặng có phần quen tay quen chân..
nay ở Lạc Ca thôn lại an nhàn có chút không quen.
Nên, nên.." Ân Nhi bậm bậm môi lại nói tiếp: "Nên muốn tìm Lạc Ca Ca, xin làm tì nữ theo hầu huynh ấy." Nói đến đây gương mặt Ân Nhi đã đỏ rất lợi hại.
So với quả cà chua cũng không sai biệt lắm.
Sở Giả Thần một bên nghe càng nghe cơ mặt lại càng co giật mãnh liệt.
Phù Thiên Băng, nàng cư nhiên có sức hút kinh người như thế.
Mới chỉ giả nam trang đã như thế, vài ngày nữa đoàn xứ giả đến hắn liền nhốt nàng lại để không nam nhân nào có thể nhìn thấy nàng.
Phù Thiên Băng một bên nghe Ân Nhi nói lại thấy rất bình thường.
Nàng căn bản vô tâm vô phế không hề nhìn ra nửa điểm khác thường: "Vậy ta đưa muội muội đi, nhưng Lạc Ca Ca đã không còn ở đây rồi.
Ta đưa muội về nhà ta, mấy ngày nữa Lạc Ca Ca về liền gặp được muội rồi." Nàng cười híp mắt.
Nụ cười này quả thật rất chướng mắt Sở Giả Thần.
"Được, tiểu nữ cảm tạ tiểu thư." Ân Nhi nhảy cẩn lên vui sướng.
Vậy là ba người họ về lại Phù Phủ.
An bài cho Ân Nhi xong Sở Giả Thần cùng Phù Thiên Băng ở lại dùng bữa trưa rồi mới quay về Hoàng Cung.
Họ đã du ngoạn bên ngoài ba bốn ngày nay.
Không chừng trong cung có rất nhiều chuyện cần được giải quyết.
Sở Giả Thần đưa Phù Thiên Băng về đến Phù Uyển cung mới quay lại thư phòng.
"Hoàng thượng, Phù Chiêu Nghi bảo thuộc hạ bắt rất nhiều chuột đến.
Đang để ở sau núi giả Ngự Hoa Viên." Nhiếp Huyền vừa báo vừa lau hồ hôi trên trán.
Làm gì có nữ nhân nào như Nàng, nữ nhân khác thấy chuột chỉ sợ chạy không kịp, còn nàng lại bảo hắn đi bắt chuột về.
Sở Giả Thần nhấc nhẹ tuấn nhãn: "Chuột!! Có biết nàng để làm gì không?"
"Thuộc hạ nghĩ nàng dùng để chỉnh người."
Chỉnh người!! Sở Giả Thần cười sủng nịnh.
Nàng muốn chỉnh ai hắn cho nàng toàn quyền quyết định, hắn sẽ cùng nàng chỉnh cho tới cùng: "Theo sát nàng, bảo vệ nàng.
Nàng chỉnh ai không thành vấn đề, chỉ là đừng để nàng bị tổn hại." Thanh âm phát ra có chút ngọt ngào sủng ái khiến Nhiếp Huyền khẽ run cột sống.
Hoàng Thượng thật rất sủng ái Phù Chiêu Nghi, đến Hạ Quý Phi khi xưa Hoàng Thượng cũng không thấy có biểu hiện như bây giờ.
Nhiếp Huyền vừa rời đi, A Bích liền tiến vào theo lời Phù Thiên Băng mời Hoàng Thượng ghé Phù Uyển Cung một chuyến.
Chỉ là Hoàng Thượng ghé lúc nào cũng được, nhưng đừng ghé buổi tối.
A Bích thấy kì lạ, ghé lúc nào cũng được nhưng đừng ghé buổi tối!! Là sao nhỉ?
Sở Giả Thần nghe xong khoé miệng bất giác hiện lên đường cong tuấn mỹ.
Mấy ngày nay ở cùng nàng hắn dường như không thể kiềm chế được bản thân, mỗi lần nhìn thấy nàng bất kể là đang làm gì đều muốn nàng.
Triền miên bất cứ lúc nào cũng có thể, chắc cũng vì thế mà nàng không cho hắn đến buổi đêm.
Nhưng Phù Thiên Băng à Phù Thiên Băng, cái chuyện như vậy cho dù là ban ngày hay ban đêm đều như nhau.
Quan trọng là nàng có thể cự tuyệt được hắn hay không.
"Được." Nhẹ nhàng buông một câu rồi hắn lại chăm chú xem tấu chương.
Chỉ mới đi ba ngày mà tấu chương đã dày đặc như vậy.
Nhanh lên tiểu oa tử (con trong bụng Phù Thiên Băng) ra đời để nó thay hắn làm, hắn còn đi bồi nương tử.
Khoé môi lại gợn đường cong quyến rũ.