Ngồi phía xa, Hạ Quan Vy tâm trạng thấy sao chua xót.
Nàng là từng ảo tưởng về một tình yêu không có thật sao?? Nàng thật ngu ngốc khi nghĩ nàng ấy là nam nhân...để rồi tự mình lúm sâu vào đó...!Thật nực cười.
Còn Vũ Như Mộng, ngồi cách đó ba cái bàn thì không chớp mắt nhìn chằm chằm Phù Thiên Băng.
Nàng ta tại sao lại được ngồi chung với Phù tướng quân? Không lẽ ả thật là tì thiếp của ngài ấy sao.
Ả có phúc phận gì mà tốt số như vậy....
Đáy mắt chợt hiện lên tia tính kế.
Nàng ta dung mạo tuy xuất sắc nhưng tài nghệ chưa chắc đã hơn nàng.
Nếu so tài cầm thì ngoài Hạ Quan Vy, nàng chưa nghe đến tên người thứ hai.
Bất quá....!Tay phải của Hạ Quan Vy đang bị thương, khả năng thi đấu cùng nàng là không thể.
Cơ hội tốt như vậy, tại sao nàng không tranh tài cùng Phù Thiên Băng một lần? Làm ả ta mất mặt chắc cũng tạo chút ít niềm vui chứ nhỉ?
Nghĩ vậy, Vũ Như Mộng liền đứng dậy từ tốn nói:
-Bệ hạ, hôm nay là ngày vui nên thần nữ có ý này không biết có được hay không!!
-Ừm?? Ý gì thì nàng cứ nói cho mọi người cùng nghe.
- Thần nữ nghĩ tiệc vui thì không thể thiếu ca múa góp vui, nhưng nếu chỉ hát múa thì không thể vui bằng tranh tài có phần thưởng....!Bệ hạ, người thấy sao??
Sở Giả Thần tặc lưỡi ngẫm nghĩ.
Hắn mặc dù không thích lắm ánh mắt Phù Thiên Băng giành cho Văn Hoánh, nhưng hắn lại chẳng thể tìm được lí do để cắt đứt nó....!Hiện tại Vũ Như Mộng lại có ý kiến rất hay, chi phối sự chú ý của Phù Thiên Băng.
Cũng rất tốt...
-Được, trẫm phê chuẩn.
Ý kiến rất hay..
Phần thưởng sẽ là....
Nghĩ đến một thứ gì đó quý giá để treo thưởng cũng là một vấn đề khá khó khăn nhỉ? Phần thưởng phải là món đồ hắn quý, hơn nữa phải để Phù Thiên Băng muốn có được nó??!! Là cái gì mới được?
-Ai chiến thắng sẽ được trẫm thực hiện cho một yêu cầu.
Và...
Nói đoạn, hắn lại rút xuống miếng ngọc hắn luôn mang theo bên mình nói tiếp:
-Và trẫm sẽ tặng người đó miếng Ngọc bội quý giá nhất của trẫm.
Được chứ?
Phần thưởng được đề ra rất có giá trị.
Không nói đến việc có thể yêu cầu hoàng thượng một việc, bất kể là việc gì, chỉ cần có được miếng ngọc bội kia thôi cũng đủ quý giá rồi.
Trên đời, mấy ai được Hoàng thượng tặng ngọc bội?? Hơn nữa việc tặng ngọc bội đối với người dân Sở Quốc chính là vật định tình....!Phần thưởng quá lớn....
-Tiểu Băng, muội thấy sao?
Phù Hiểu Đông nghiêng đầu hỏi.
Chủ ý của hoàng thượng, không nghĩ cũng biết là vì muội muội vô tâm vô phế này.
Nhưng xem ra...
-Không hứng thú!!
Phù Thiên Băng cạp một miếng Táo to rồi trả lời.
Theo nàng được biết thì Hạ Quan Vy đang bị thương nên Vũ Như Mộng thắng, rồi cô ta được gả cho Sở Giả Thiên.
Haha chuyện vợ chồng nhà người ta, nàng không hứng thú.
-Tiểu Băng, đại ca.....rất thích Hạ Quan Vy.
Nhưng muội biết đấy, Phù gia và Hạ gia đang đấu đá rất gây gắt...!Huynh có lên trời cũng chẳng thể cưới được muội ấy.
Phù Hiểu Đông hắn là đang thật lòng.
Hắn đã thích mất cô bé kia rồi....!Hắn cũng rất muốn được sống với nàng, bảo vệ nàng, yêu thương nàng.
Hắn chẳng thể biết tài cầm của Phù Thiên Băng đã đạt đến mức độ nào, nhưng hắn dám chắc nếu Băng Nhi tham gia, muội ấy sẽ thắng.
Người ngoài có lẽ không biết, vì căn bản Băng Nhi không hề bước chân ra khỏi nhà.
Muội muội vẫn luôn ở yên trong phủ, vậy nên phần lớn thời gian Băng Nhi đều học cầm kì.
Nên hắn dám chắc ngay cả Hạ Quan Vy cũng chưa chắc là đối thủ của muội muội.
-Liên quan gì đến muội?
Phù Thiên Băng nghi ngờ nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Quan Vy rồi lại nghiêng đầu nhìn Phù Hiểu Đông.
Thì nguyên văn có nói hai người ấy là một đôi phu thê hạnh phúc mà.
Có gì đáng nói?
-Vấn đề chính là hai nhà Hạ -Phù.
Muội nghĩ đi, nếu muội có thể thắng thì muội được yêu cầu hoàng thượng ban hôn cho huynh và nàng.
Như vậy chẳng phải tốt hơn sao?
Cũng đúng.
Hai nhà Hạ Phù luôn coi nhau là cái gai trong mắt, làm sao chấp nhận cho hai người họ lấy nhau? Nhưng nếu nàng thắng thì không phải nàng đã chia cắt Vũ Như Mộng với Sở Giả Thiên sao? Cũng quá ác đi, "cắt duyên" của người ta không biết có phải là việc làm thất đức không a??
Hạnh phúc của đại ca, với hạnh phúc của biểu đệ, cái nào nặng hơn nhỉ??
-Được.
Muội sẽ giúp huynh.
Dù sao cái cô Vũ Như Mộng cũng chẳng phải người tốt gì.
Cho nàng ta mất duyên thì có sao.
Mặc kệ.
Nhận được câu trả lời như ý, Phù Hiểu Đông liền cười sáng rạng.
Muội muội quả rất dễ bị lừa....