Cả năm người Sở Giả Thần, Sở Giả Thiên, Thái tử Chiết Tâm, công chúa Nguyên Trinh và Phù Thiên Băng cùng kéo ngựa đi đến một bãi đất rộng lớn xanh tươi.
Nơi đây chắc có lẽ dùng để tập ngựa nên mới bao la rộng lớn như vậy chăng? Cảnh vật cũng rất hữu tình.
"Phù Thiên Băng, bổn công chúa lần này nhất định thắng." Nguyên Trinh hất mặt nói.
Từ lần thất bại kia nàng đã rất chăm chỉ tập cưỡi ngựa, không lí nào lại tiếp tục thua??
Phù Thiên Băng nghe vậy cũng không mấy để tâm.
Ở hiện đại nàng tuy không giỏi môn cưỡi ngựa nhưng dù sao cũng đứng hạng nhì thế giới sau đại quán quân Alan của Đức.
Nếu so với Nguyên Trinh chắc cũng ngang ngửa chứ không hề thua.
Nhìn quan cảnh một lát Phù Thiên Băng liền chỉ tay về ngọn đồi phía xa cách khoảng ngàn mét nói:"Hôm nay chỉ tới đó.
Ai tới trước người đó thắng."
"Ngắn như vậy?" Nguyên Trinh kinh ngạc hỏi.
"Bổn tiểu thư hôm nay ngọc thể bất an." Phù Thiên Băng liếc mắt một cái trả lời.
Nói đến vị công chúa "khẩu xà tâm phật" này thì nàng cư nhiên không có một chút lo ngại hay không thoải mái nên nàng ấy "đối xử" với nàng ra sao, nàng sẽ "trả" lại y như cũ.
Còn nói đến thân phận sao? Nước Sở vốn lớn gấp hai, ba lần Tây Vực mà nàng lại là biểu muội của hoàng đế.
Theo tính chất bắc cầu thì nàng và Nguyên Trinh "cùng cấp bậc" nên chẳng việc gì phải nề hà nàng ấy cả.
"Haha haha haha.." Sở Giả Thiên đứng một bên cứ khúc khích nhịn cười.
Quả thật cả hai cô nương này đều là kẻ tám lạng người nửa cân không ai chịu nhường ai, tạo ra tình huống hài như vậy chắc cũng phải là thường xuyên nhỉ??
Hắn cười được một lúc thì tằn hắn hai cái nói:"Khụ khụ, bổn vương nghĩ nếu chỉ đua ngựa không thôi sẽ rất nhàm chán....!Chi bằng, vừa đua vừa biểu diễn kĩ nghệ đi."
"Không được." Sở Giả Thiên vừa dứt câu đã bị Sở Giả Thần và Phù Thiên Băng lớn tiếng phản đối.
Sở Giả Thần đưa mắt nhìn nàng đầy lo ngại.
Nàng đang trúng độc, lỡ không may đang biểu diễn mà độc phát tán thì sẽ rất nguy hiểm.
Không thể mạo hiểm.
"Tại sao không?" Nguyên Trinh ngơ ngác giơ mắt nhìn Phù Thiên Băng hỏi, lúc sau nàng lại bĩu môi khinh khỉnh nói tiếp:"Nếu không chấp thuận thì chịu thua đi.
Bổn công chúa không ép ngươi." Là nàng biết tính cách "chinh phục" của Phù Thiên Băng nên mới khiêu chiến như vậy sao?
Cũng quá đúng đi, Phù Thiên Băng vừa nghe xong Nguyên Trinh nói máu đã lên đến não.
Nàng hậm hực nói:"Phù Thiên Băng ta xưa nay trời không sợ đất không sợ thì tại sao phải sợ thua cô." Nói đoạn rồi nàng giơ nắm đấm lên trước mặt nói tiếp:"Bổn tiểu thư sẽ cho nhà ngươi tâm phục khẩu phục." Dứt câu Phù Thiên Băng liền leo lên ngựa cầm chặt dây cương kéo mạnh một cái, ngựa hí lên thật to nhìn vô cùng oai phong.
Thấy thế cả ba nam nhân liên phóng ngựa đi đến đích trước xem cuộc đua, chỉ có Sở Giả Thần là đứng ở giữa đoạn đường phòng khi Phù Thiên Băng gặp nguy.
Lá cờ trắng phất lên, Phù Thiên Băng cùng Nguyên Trinh cũng nhanh chóng đạp ngựa phóng đi thật nhanh.
Đến giữa đoạn gần chỗ đứng của Sở Giả Thần Nguyên Trinh liền đứng lên yên ngựa móc chân vào dây cương rồi giơ tay múa chân sau đó lại đạp lên đầu ngựa tạo tư thế "như một vị thần".
Phù Thiên Băng lắc đầu cười nhẹ rồi đạp yên ngựa thật mạnh một cái.
Ngựa chạy nhanh hơn nàng liền một tay cầm dây cương một tay chống yên ngựa giơ thẳng hai chân lên trời rồi lại bật người nhào lộn hai vòng trên không trung sau đó mới tiếp yên tiếp tục giục ngựa chạy.
Nhìn cảnh tượng này khiến Nguyên Trinh chỉ biết há hốc miệng nhìn nàng.
Nàng ta có thể "bay" trên lưng ngựa sao?
Còn chưa để Nguyên Trinh suy nghĩ xong Phù Thiên Băng lại tiếp tục một tay cầm yên, tay kia lại giơ ngang vai, hai chân lại song song lưng ngựa dùng sức nhấc thân người như đang lơ lửng hay nói đúng hơn là như đang "bay" trên lưng ngựa vậy.
Tà áo màu xanh dương nàng thích, mái tóc dài như thác đen mượt cứ bay phất phơ trong làn gió mát lại thêm tư thế lơ lửng trên yên ngựa càng khiến nàng giống tiên nữa giáng trần hơn.
Nàng đẹp nàng cuốn hút đến mê người..
Sở Giả Thần cứ như thế đứng ngây ngất ngắm nhìn nàng, hắn say mê đến mức quên luôn việc phải bảo hộ nàng.
Cho đến khi tim nàng bỗng thắt lại nàng co người đau đớn hắn mới kịp nhận ra đánh nội lực bay lên ngựa cùng nàng rồi gấp rút điểm huyệt giảm đau cho nàng.
Hành động hắn thực hiện rất nhanh, rất nhẹ nhàng nên ngoài hai người ra chẳng ai có thể phát hiện ra điều bất thường.
Chỉ là họ thắc mắc, tại sao hai nàng đang đua mà Sở vương lại "leo" lên ngựa Phù tiểu thư như vậy!!
"Phù Thiên Băng, bổn công chúa đã đến vạch đích trước ngươi rồi" Nguyên Trinh công chúa kiêu ngạo tuyên bố nhưng thâm tâm nàng luôn biết rõ người thắng chính là Phù Thiên Băng.
Nếu như Sở vương khi không lại leo lên ngựa nàng ấy thì chắc kết quả sẽ khác.
Phù Thiên Băng cười khổ nhìn Nguyên Trinh đáp:"Công chúa.
Thiên Băng tài mọn sức kém làm sao so với cô lá ngọc cành vàng đây!!" Nói rồi nàng quay đầu ngựa đi.
Chỉ là đằng sau có thêm Sở Giả Thần cùng đi.
Căn bản là nàng cho hắn "ké" ngựa đi tới chỗ con ngựa của hắn thôi..
chứ thật ra nàng cũng chẳng ham hố gì.
Phù Thiên Băng cứ tự biên rồi tự diễn như vậy.
Nàng thà là tự mình vứt bỏ không đoái hoài đến hắn chứ không thể để cha mẹ nữ phụ gặp chuyện như trong cuốn truyện kia được.