Thời gian thấm thoát trôi cũng qua hết một tháng.
Một tháng này đối với Phù Thiên Băng quả là trôi qua rất dài.
Một tháng chỉ toàn là những cơn đau quằn quại bám lấy nàng.
Như chết đi sống lại.
Điều kì lạ nhất chính là đóa Dược Băng Thảo.
Sau ba mươi ngày trồng trong lớp tuyết Dược Băng Thảo đã trở nên trong suốt giống bông thủy tinh cứ lấp lánh tỏa sáng như vậy.
Vô cùng mĩ lệ.
Phù Thiên Băng mặt mày tái xanh không chút sinh khí cứ nhìn chằm chằm vào con độc trùng trong lọ.
Độc trùng vốn có màu xanh lá nay được nàng cho ăn hắc thảo cùng thần dược đã biến nó trở thành màu đỏ như máu giống như một sủng vật của thần chết.
"A Bích, em theo ta qua chỗ hoàng tử Đức Di, nhớ mang theo lọ độc trùng." Phù Thiên Băng mệt mỏi ra lệnh rồi từ từ bước đi khỏi cửa.
Thời gian đã đủ, giờ phải cứu tiểu Đức Di thôi.
Sở Giả Thần mặc dù rất lo cho Phù Thiên Băng nhưng dù sao hắn vẫn là đế vương một nước nên không bỏ bê chính sự.
Một mặt hắn để Sở Giả Thiên lại chăm sóc Phù Thiên Băng, mặt kia lại muốn Sở Giả Thiên tìm hiểu kĩ hơn về Tây Vực.
Bởi vì sau này trận chiến lịch sử sẽ lại diễn ra một lần nữa, và hắn không muốn Phù Thiên Băng phải đứng ra chịu thay hắn.
Phù Thiên Băng bôi bôi trét trét cả mấy lớp phấn trên mặt nhưng hiệu quả lại mấy khả quan.
Thần sắc nàng vẫn gầy gò và xanh xao trông thấy.
Nàng bước chân nhỏ nhẹ đến gần giường nằm của A Di, nhìn cậu bé một lúc mới lấy độc trùng trong lọ ra để nó cắn nàng.
Nỗi đau bị độc trùng cắn còn đau hơn là bà cô ghé thăm mỗi tháng của nàng.
Hồi bị Sở Giả Thần phạt đánh vẫn không đau bằng một phần..
cảm giác này thật quá là đau đớn.
Phù Thiên Băng cắn chặt môi đến chảy cả máu nhưng cơn đau vẫn cứ hành hạ nàng.
Một tháng bị hắc thảo hành cũng không bằng một lần bị độc trùng cắn.
Đôi mắt nàng đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch không chút máu, đôi môi thì đã bị nàng cắn đến tan nát máu nhuộm đỏ cả cổ áo.
Thân người nhỏ bé cứ nằm quằn quại dưới nền đất lạnh, A Bích khóc không ra nước mắt cứ sợ hãi mà ôm thật chặt nàng vào lòng.
Tiểu thư không cho A Bích khóc lớn vì sợ sẽ làm tiểu hoàng tử thức giấc kinh động đến nô tì bên ngoài..
A Bích đôi mắt ướt sủng thương sót tiểu thư càng ôm càng chặt hơn.
Nếu như A Bích không đòi qua Tây Vực thì chắc tiểu thư sẽ không thành ra như vậy...!Nếu như tiểu thư không biết y thuật thì chẳng phải rất tốt sao!!
"A Bích, mau đi lấy dao ra đây." Phù Thiên Băng giọng điệu run rẫy nói.
Thời gian tốt nhất để lấy máu là sau mười phút bị độc trùng cắn, công hiệu chữa bệnh sẽ tăng gấp đôi.
A Bích khóc thút thít vừa chạy đi lấy dao vừa run bần bật không dám cắt lên tay Phù Thiên Băng vì sợ nàng đau.
Nên cứ chần chừ mãi không cắt.
Thấy thế Phù Thiên Băng liền giật lấy dao rạch một đường từ cổ tay, máu chảy như suối cứ thế tuông trào ra cái chén.
Máu có màu rất đen, như trúng phải loại độc cực kì mạnh vậy.
Nói ra cũng đúng, vừa hắc thảo vừa độc trùng thì làm sao có thể không độc?
Chén máu vừa đầy Phù Thiên Băng đã sai A Bích đi chế nhanh thuốc giải cho Đức Di uống.
Còn nàng, tuy còn sống nhưng lại chẳng khác người chết là bao, một đường về lại lều trại.
Đường về hôm nay sao nàng thấy thật dài và quanh co.
Thân người nhỏ bé cứ nghiêng nghiêng ngả ngả bước đi từng bước đến lúc không thể trụ vững cả cơ thể nàng như rơi tự do đáp xuống mặt đất giá lạnh:"A Bích, A Bích ơi..." Trong cơn mê man không biết nàng đã gọi tên A Bích bao nhiêu lần...
Chỉ là, trong mơ nàng thấy A Bích rất đáng thương, cả người nàng ấy nhuốm đầy máu tươi nhưng khuôn mặt nàng ấy lại rất xinh đẹp..
A Bích trong đau đớn vẫn luôn hướng về nàng mà nói:"Tiểu thư, A Bích, A Bích xin lỗi..
Không thể, bảo vệ tiểu thư, nữa rồi.." Chưa bao giờ nàng thấy sợ hãi đến vậy, A Bích của nàng làm sao có chuyện gì được.
A Bích sẽ không sao mà.
"A Bích, A Bích..." Phù Thiên Băng giật mình tỉnh dậy gọi lớn trong nỗi sợ hãi.
"Băng Nhi, nàng làm sao thế?"
"Sở Giả Thần?? Không phải ngươi đã trở về Sở Quốc rồi sao?" Phù Thiên Băng mơ hồ hỏi.
Nàng bây giờ chỉ lo cho A Bích, Sở Giả Thần còn chưa kịp nói câu nào đã bị nàng chặn lại:"A Bích, A Bích của ta đâu?"
Khuôn mặt nàng trắng bệch không chút sức lực, vẻ mặt nàng lo lắng đến sợ hãi, hoảng hốt nắm chặt cánh tay Sở Giả Thần hỏi.
Còn Sở Giả Thần, hắn có chút thất vọng nhưng sau đó lại nhẹ nhàng đáp:"A Bích không sao.
Chỉ là đi nấu thuốc cho tiểu hoàng tử uống thôi." Nàng vừa tỉnh đã không màng sức khỏe mà hỏi A Bích, nếu lỡ sau này nàng cũng như hắn, nhớ về chuyện kiếp trước thì nàng có hận hắn!!
Sở Giả Thần đôi mắt bỗng đỏ ôm chằm lấy Phù Thiên Băng vào lòng, hắn xiết chặt như muốn ép chặt nàng vào hắn để hắn có thể sủng nàng, yêu nàng không cho bất cứ tổn hại nào được chạm vào nàng vậy.
"Giả Thần, ngươi, ta khó thở quá." Phù Thiên Băng gắng hết sức nói thành câu.
Thử hỏi, nàng đang bị bệnh mà bị tên to xác gấp đôi nàng ép chặt thì nàng biết sống sao chứ? Có phải hắn nhân cơ hội nàng bệnh mà giáo huấn nàng không đây!