Charlie nhẹ cả người khi thấy ngài Otus đứng lên, nhưng lại nhói lo lắng với vết bầm tím ở trán của ngài. "Chúng ta lên lầu chứ ạ, thưa ngài?" nó nói. "Con có điều muốn nói với ngài, và ở đây có lẽ chúng ta không an toàn đâu."
Người khổng lồ ngó lom lom những bức hình lồng khung treo trên tường bên cạnh đầu của ngài, nhìn bóng đèn hành lang trong cái chụp thủy tinh ố bẩn của nó. "Ừ, phải, phải," ngài lầm bầm. "Ở đây rất lạ, Charlie."
Và rồi thì Hạt Đậu xồ ra khỏi nhà bếp, vẫy đuôi rối rít, người khổng lồ toét ra cười hài lòng. "Chúng ta lại gặp nhau, chó nhỉ," ngài nói, cúi xuống vuốt Hạt Đậu. "Chó tốt. Tốt nhất trong tất cả chó."
Hạt Đậu liếm bàn tay to oành đó và sủa khoái chí.
Cô Brown thò đầu qua cửa và nói. "Cả nhà cô về đây, Charlie. Cô chắc chắn cháu phải thu xếp bộn đấy. Rất hân hạnh được gặp ngài, ngài Yewbeam."
Người khổng lồ nghiêng đầu.
"Hân hạnh gặp ngài," chú Brown nói, rồi bất giác, không hiểu chú nghĩ thế nào mà lại kiễng chân đi rón rén ra cửa. "Về thôi, Ben."
Benjamin đứng ngay ra nhìn vẻ mặt mỉm cười của người khổng lồ. "Chào."
"Chào," người khổng lồ lặp lại.
"Cháu cũng nên về đây," Lysander nói, chìa tay ra với người khổng lồ. "Vô cùng hân hạnh gặp ngài, thưa ngài."
Ngài Otus trịnh trọng bắt tay Lysander, nói, "Cháu là một anh chàng hùng mạnh. Ta biết điều này. Ta cảm ơn cháu."
Khi Lysander và gia đình Brown đã về cả, Charlie dẫn người khổng lồ lên lầu. Ông cậu Paton đề nghị phòng của ông an toàn hơn phòng của Charlie, vì nó tránh được sự rình rập của nội Bone.
Ngài Otus cúi đầu chui qua rầm đỡ cửa và thả người xuống chiếc giường phủ đầy giấy tờ với báo của Ông cậu Paton. Ngài Otus dường như không để ý, cũng không quan tâm đến tiếng cọt kẹt do cái giường phát ra như thể có tới năm sáu dây lò xo bị gẫy.
"Con phạm sai lầm rồi, đúng không Charlie nhóc?" Người khổng lồ nói.
"Xin lỗi." Charlie dọn một ít giấy và ngồi xuống kế bên ông tổ của mình.
"Ta sẽ không bao giờ gặp lại vợ ta ư?" người khổng lồ hỏi bằng giọng thê lương.
"Con hy vọng là có." Charlie mỉm cười khích lệ. "Vấn đề là con buộc phải trở về đây trước đã, bởi vì bức tranh xứ Badlock ở đây và tài phép của con là: đi vô tranh ảnh."
"Không có bức tranh nào của vợ ta cả," ngài Otus nói.
"Không... nhưng mà... con nghĩ con đã gặp bà rồi."
"Con...!" Nét mặt người khổng lồ dí sát vô nét mặt Charlie. Bàn tay to bè của ngài túm lấy vai nó. "Sao việc đó có thể được?"
"Lâu đài nơi bà ấy chết rơi xuống," ngài Otus lẩm bẩm, hầu như với riêng mình. "Tuyết do thầy pháp tạo ra, nhưng mà tuyết đến quá trễ."
"Quá trễ để cứu họ," Charlie công nhận. "Nhưng đó là một bùa chú diệu kỳ phát huy tác dụng, bởi vì bây giờ những bức tường đó giống như thủy tinh, mà chúng cũng là gương. Có lẽ ngài chưa thấy tấm gương là gì." Nó chỉ tấm gương trên bàn chải tóc của Ông cậu Paton, và người khổng lồ thấy hình bóng mình phản chiếu trong đó, mỉm cười nói. "À, gương đây!"
"Khi con đi tới lâu đài," Charlie nói tiếp, "Có một bức tường chỉ cho con thấy một bức tranh thời gian, không phải bức tranh vẽ, mà nó giống như một ký ức, giống như những bức tường lưu giữ ký ức về những con người đã sống ở đó. Con đã trông thấy một gia đình: ngài Amadis và vợ con của ngài cùng một phụ nữ rất đẹp, tóc đen..."
"Đúng, đúng..." ngài Otus thốt lên.
"Và họ gọi bà là Amoret."
"Con trông thấy bà ấy... thật?"
"Bà đã nói chuyện với con." Charlie nhìn xoáy vô vẻ mặt ngờ vực của người khổng lồ. "Con đã đi vô đó."
"Con đi... vô đó?" Người khổng lồ ngẩng đầu lên ngó đăm đăm trần nhà. Rồi ngài nhìn quanh tới những kệ sách, những bức ảnh và tờ lịch. Ngài nhìn bàn viết của Ông cậu Paton, với những hũ đựng bút mực và bút chì, xem ra ngài không hề ngạc nhiên về bất kỳ món nào trong những thứ đó. "Vậy là con có thể đưa ta đi?"
"Con nghĩ là con có thể, với sự trợ giúp của Claerwen. Rốt cuộc thì nó cũng là một cây đũa phép của thầy pháp. Thầy pháp đã dùng nó để gọi tuyết, con nghĩ vậy."
Người khổng lồ đứng lên và những thanh lò xo giường nảy tưng về lại chỗ cũ. "Khi nào chúng ta đi?" Ngài hỏi.
"Ừm... con chưa hỏi ông cậu của con. Việc đó tùy ông ấy tính ạ."
Vừa lúc Ông cậu Paton mở cửa ra và nói, "Chúng ta có khách."
Bà Kettle, cầm theo một cái giỏ to đùng, chen qua ông cậu bước vô phòng. Bà hơi giật mình khi thấy gương mặt của người khổng lồ ở xa tít bên trên mặt bà, và người khổng lồ bắt buộc phải ngồi xuống trở lại.
"Tôi vô cùng hạnh phúc được gặp ngài, thưa ngài Yewbeam." Bà chìa tay ra. Người khổng lồ nắm lấy và hơi khom về phía trước, cúi đầu như thể thực hiện một động tác nhún chào nếu ngài đang đứng.
"Tên tôi là bà Kettle," bà thợ rèn tiếp, "và tôi chăm sóc... à, cậu chàng đây rồi." Bà ngó con trăn xanh da trời, đã cuộn núi trên một đống quần áo của Ông cậu Paton. "Đến đây, Solomon cưng, hãy về nhà thôi."
"Một con rắn phi thường," ngài Otus nhận xét khi bà Kettle cầm cái giỏ tiến tới con trăn.
"Tôi không muốn nó rơi vào những bàn tay xấu," bà Kettle nói, giúp con trăn trườn vô cái giỏ. "Rồi." Bà đậy nắp giỏ lại và mỉm cười hết lượt với mọi người. "Chà, đây là một sự kiện có một không hai, và tôi hạnh phúc vô ngần khi được dự phần vào. Có tin tốt mà ta nghĩ là Lysander chưa nói cho cưng biết, Charlie nhỉ?"
Charlie nhún vai.
"Ờ, ta nghĩ đúng là chưa mà. Ta đã tưởng tượng ra ở đây bận rộn đến nỗi Lysander chưa báo tin được cho cưng." Bà liếc nhìn người khổng lồ. "Thế này, Gabriel Silk đã thu thập được rất nhiều chữ ký cho bản kiến nghị mở lại quán cà phê Thú Kiểng, chắc chắn là gia đình Onimous sẽ thành công."
Thay vì nở một nụ cười tươi rói với bà thì Charlie đột nhiên đứng dậy, vỗ tay vô trán, kêu lên, "Á, không. Cháu nhớ ra rồi."
"Con nhớ ra cái gì?" Ông cậu Paton đi vô hẳn trong phòng và đóng cửa lại.
Người khổng lồ lo lắng ngó Charlie chằm chặp khi nó bước tới cửa sổ. "Norton Cross, người gác cửa của quán cà phê Thú Kiểng," Charlie nói. "Con đã thấy hắn ở trong Nhà Nguyện Cổ. Chắc chắn hắn là một trong những kẻ đi theo cái bóng. Có lẽ chính hắn là kẻ đã gây ra tai nạn cho gia đình Onimous."
"Thế thì chúng ta sẽ bảo đảm không cho hắn quay trở lại đó nữa, cưng," bà Kettle nói điềm tĩnh.
"Con không hiểu," Charlie nắm chặt chùm tóc rối của nó. "Con đã bảo cụ Bittermouse liên lạc với Norton để hắn ta sửa cánh cửa nhà cho cụ ấy. Vậy là con đã đưa cụ ấy vô vòng nguy hiểm."
"Cụ ta đã gặp nguy rồi, Charlie," bà Kettle nói. "Nhưng chúng ta sẽ bảo đảm an toàn cho cụ ta. Đừng quá lo lắng kẻo nổ tung cái đầu cưng ra. Cưng đã làm đủ phần của cưng rồi." Bà mỉm cười với người khổng lồ, đang ngồi bất động, ánh mắt xa xăm. "Tôi không có ý khiếm nhã, thưa ngài Yewbeam, nhưng tôi chắc chắn Charlie đang lập kế hoạch cho ngài."
"Dạ phải," Charlie lầm bầm.
"Thế kế hoạch là gì, cưng? Cưng cho ta biết bí mật được chứ?"
"Ừm..." Charlie bắt đầu.
Người khổng lồ nói. "Nó sẽ đưa ta đi gặp vợ ta."
Bà Kettle không hề tỏ ý ngạc nhiên lấy một tẹo nào. "Tuyệt," bà nói. "Tôi xin cáo từ đây và để cho mọi người tính toán lo liệu các thứ. Chúc may mắn, tất cả mọi người." Bà lướt ra, đóng cửa lại rất khẽ đằng sau.
Rủi cái, Ông cậu Paton choáng sốc đến nỗi ông lảo đảo tới một cái ghế và ngồi phịch xuống. "Ta có tin vào tai mình không đó, Charlie? Con đã nói với ngài Yewbeam đây rằng con sẽ đưa ngài đi gặp vợ của ngài à?
"Xin lỗi con không kể trước," Charlie nói.
"Nhưng..." Ông cậu Paton nhìn người khổng lồ và lắc đầu.
Charlie cảm thấy thoái chí và bất lực. Phải mất mấy giây nó mới nhận ra người khổng lồ đang nói. Giọng trầm sâu của ngài Otus Yewbeam len vô phòng khẽ đến nỗi mà Charlie và ông cậu nó tưởng như họ đang nghe giọng nói từ một thế giới khác.
"Ta biết những gì chờ đợi ta, ông à. Ta biết ngọn lửa đó rất hung tàn và ta biết rằng Amoret đã chết thảm. Ta biết điều này đã nhiều năm rồi. Ta đã nghĩ về nó mỗi ngày kể từ khi ta biết được thực chất của việc vợ ta qua đời - hàng ngày khi ta sống trong cái địa ngục ấy, bởi vì xứ Badlock là một địa ngục, các bạn của ta à. Và ta cảm ơn con, với lòng chân thành nhất, Charlie à, đã mang ta ra khỏi đó. Có lẽ ta không ước ao chết ở đó. Ta biết kết cục của ta sẽ thế nào nếu ta ở bên vợ của ta, nhưng một ngày, một giờ, một phút ở bên bà ấy, hay một thoáng thôi, cũng sẽ đủ để xóa sạch tất cả ký ức của những năm đắng cay đó. Cho nên ta năn nỉ ông, ông Paton, Ông cậu của Charlie, làm ơn giúp Charlie mang ta đến với vợ ta."
Ông cậu Paton nãy giờ nhìn người khổng lồ như thể ngộ ra một khám phá gì đó vô cùng sửng sốt. "Rất hân hạnh," ông nói.
Bỗng một tiếng rầm rung chuyển từ bên dưới khi cửa trước mở tung, và một giọng la như bóp họng. "THẾ THÌ NÓ ĐỦ RỒI? Ta nghe bạn bè ta ở đường Piminy thông báo rằng rất có thể có một tên khổng lồ ở trong nhà của ta."
"Nội Bone!" Charlie lí nhí.
"Nghe tiếng nói đã thấy xấu xa," người khổng lồ nhận xét.
"Cực kỳ xấu xa," Ông cậu Paton đồng ý. "Nhưng đừng để điều đó làm ngài lo lắng. Hãy ở đây với Charlie. Để tôi ra xử lý việc này."
Ông cậu Paton rời phòng và gọi. "Chào buổi chiều, Grizelda. Bà lại càu nhàu nữa à?"
"Tất nhiên." Mụ ngó trừng trừng lên ông em, nét mặt xoăn lại những đường nét ác nghiệt. "Nó đâu rồi?"
"NÓ? NÓ?" Ông cậu Paton quát, đi xuống lầu. "Không có NÓ nào ở đây hết, trừ khi bà muốn hối tiếc không kịp."
Nội Bone dậm chân. "Đừng cố tỏ ra khôn lỏi, Paton. Ta sẽ không cho nó ở trong nhà của ta."
"Nhà của bà ư, Grizelda?" Ông cậu Paton hẩy vô ngực mụ. "Nhà của bà? Một nửa là của tôi, và tôi sẽ không để bà chõ mũi vô việc của tôi."
"Đừng làm thế!" Nội Bone thấy mình bị xô lùi trở lại hành lang khi Ông cậu Paton cứ thọc, thọc mụ.
"Thôi ngay!" Mụ rống rít.
Họ đã tới tầng hầm và, trong nháy mắt, Ông cậu Paton mở cửa đẩy mụ vô. Mụ trượt xuống hai bậc thang đầu tiên, cố giữ thăng bằng, miệng thét "C-Ứ-U T-AA!"
Ông cậu Paton đóng sầm cửa lại. Khi không có sẵn chìa khóa, ông lẹ làng kéo cái tủ đựng ly chén bằng gỗ sồi thật nặng chẹn trước cửa.
"Gì thế?" Ngoại Maisie hỏi, cảnh giác nhìn Ông cậu Paton.
"Tôi tạm thời phải nhốt bà chị của tôi lại," Ông cậu Paton bảo bà. "Đừng lo, bà Maisie. Bà ta sẽ hết hơi sau một phút đấy mà. Chúng ta có một cuộc hành trình dài ở phía trước, cho nên tôi muốn bảo đảm chắc chắn Grizelda ở đó cho tới khi chúng tôi trở về."
"Ông định đưa...?" Ngoại Maisie ngập ngừng, ngước nhìn lên lầu. "Đưa ngài Yewbeam kia đi?"
"Đúng thế. Chúng tôi sẽ đưa ông ấy đi nơi khác, an toàn hơn."
"Vậy là tôi mừng lắm. Tôi cứ lo sốt vó về ngài ấy. Nhưng tôi tưởng Billy bé bỏng trở về chứ. Nó vẫn còn... ở đó à?"
"Vẫn còn, bà Maisie." Ông cậu Paton nhăn mặt. "Mà tôi không biết phải cứu nó ra bằng cách nào."
"Nhưng kiểu gì cũng phải đưa nó ra," bà nghiêm sắc mặt.
Ánh sáng đang rời bầu trời. Chẳng mấy chốc đã sụp tối. Ông cậu Paton quyết định ông sẽ phải đi dập tắt đèn đường nếu không thì người khổng lồ sẽ gây quá nhiều chú ý khi ngài rời khỏi nhà.
Người khổng lồ kiên nhẫn chờ trên giường của Ông cậu Paton. Ngài đã nín thinh với một nụ cười bí hiểm thoáng nơi khóe miệng. Ngài đang nghĩ về quá khứ chăng? Charlie tự hỏi. Hay là ngài đang tưởng tượng khi ngài gặp lại bà Amoret? Căn nhà im lìm. Nội Bone đã thôi la hét, đúng như Ông cậu tiên đoán.
Khi ngôi sao đầu tiên hiện ra, Ông cậu Paton đội cái mũ phớt mềm vô, bước xuống lầu và đi ra đường. Đặt bàn tay lên cột đèn, ông lẩm nhẩm, "Cứ để nó xảy ra, nhưng mà làm ơn thật êm vào."
Một tiếng "bốp" nhỏ xíu, đèn đường phụt tắt và cái mũ phớt của Ông cậu Paton phủ đầy bụi bạc. "Cảm ơn nhiều," ông nói, mặc dù không rõ ông cảm ơn ai hay cảm ơn cái gì. Ông lột mũ và phủi vụn thủy tinh xuống đường.
Nhìn từ cửa sổ, Charlie thấy ông cậu mở hai cánh cửa sau của chiếc xe moóc và trải tấm thảm vô chỗ cũ dưới sàn xe.
"Đến lúc đi rồi," Charlie bảo người khổng lồ.
Ngài Otus đứng lên, duỗi cánh tay, gõ gõ khớp bàn tay lên trần nhà. Ngài cười và bảo, "Đây là ngôi nhà không bao giờ thích hợp với ta, Charlie Bone."
"Vâng ạ. Người ta không làm nhà cho người khổng lồ nữa."
"Họ đã bao giờ làm đâu," ngài Otus bảo.
Bước chân nặng nề của người khổng lồ đặt thịch, thịch xuống mặt cầu thang khi ngài theo Charlie xuống lầu. Ngoại Maisie trao cho ngài một hộp đồ ăn và ngài nhận lấy với một cái cúi đầu cảm tạ.
"Chúc may mắn, ngài Yewbeam," bà nói. "Tôi ước gì chúng ta có thể nói chuyện với nhau thêm một chút thời gian nữa."
"Ta đồng ý, thưa quý bà," ngài Otus nói, cắp hộp đồ ăn dưới cánh tay. "Bà rất rộng lòng." Ngài cầm lấy tay bà và đặt một nụ hôn lên đó.
"Hào hiệp quá," ngoại Maisie nói, đỏ mặt lên vui sướng.
"Nhanh lên," Ông cậu Paton gọi.
Ngài Otus bước xuống bậc cấp và rồi đứng trên vỉa hè, tròn mắt nhìn xe cộ qua lại, nhìn đèn đường và những ngôi nhà sáng choang. Một chiếc máy bay vù ngang qua đầu, đuôi nó nhấp nháy đèn giữa những vì sao.
"Ố," người khổng lồ thở hốc. "Một thế giới mới với những điều kỳ thú làm sao. Ta ước gì ta biết nó nhiều hơn."
Charlie đỡ lấy hộp đồ ăn và cất nó ở phía sau thùng xe. "Đến lúc đi rồi, ngài Otus," nó nói khẽ. "Con e rằng chúng ta sẽ phải đi trong cỗ máy này lần nữa."
"Ta không sợ đâu." Người khổng lồ bước sải một bước rộng vô thùng xe và Charlie đóng các cánh cửa xe lại. Ông cậu Paton nổ máy và Charlie leo lên ngồi bên cạnh ông.
Ngoại Maisie đứng ở cửa vẫy tay chào như thể bà sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa. Nhưng lòng tự tin của Charlie không hề lay chuyển cho tới khi họ lái xe ra khỏi thành phố, bươn vào màn đêm. Bỗng dưng một giọng nói trong đầu nó bắt đầu nghi vấn, "Ngộ nhỡ mình thất bại? Nếu như thế thì sao?"