MẤT CÂN BẰNG
Khi họ đến được thành phố thì trời đã tối. Ông cậu Palton không lái xe thẳng tới đường Filbert, như Charlie đã mong chờ. Thay vào đó, ông đậu xe ngay bên ngoài tòa nhà quen thuộc và huyên náo nơi gia đình Fidelio sinh sống. Ngôi nhà Gunn.
“Chúng ta làm gì ở đây?” Charlie hỏi.
Ông cậu Palton xoay người lại. “có vẻ như đây là giải pháp tốt nhất.” ông nói, nhìn vào Billy.
Billy đã im lặng gần như suốt quãng đường. Nó thậm chí cũng chẳng buồn tự hỏi mình sẽ đi đâu hay mình sẽ bị đem bán ở đâu. Có lẽ nó đã từng trông đợi là nó sẽ được sống tại ngôi nhà số 9, mặc dù với bà nội Bone ở bên, nó sẽ chẳng thể nào trốn được lâu. Bây giờ, cùng lúc, Billy há hốc miệng khi ông cậu Palton nói.
“Ý ông nói là cháu sẽ sống ở đây?” Billy hỏi.
“Ta không thể nghĩ ra nơi nào tốt hơn,” ông cậu Palton nói. “Tất nhiên, ông bà Gunn đã đồng ý kế hoạch. Mi sẽ không bị để ý đến trong một ngôi nhà đã có tới bảy đứa lóc chóc. Đây là giải pháp của ông Crowquill.” Giọng ông cậu nhỏ lại. “Và cũng là một giải pháp tốt. Ông ấy luôn lo lắng cho mi, Billy à.”
Và rồi Charlie đã đoán được tại sao Christopher Crowquill lại cứu ông cậu Palton. Christopher đã bị ốm, cai cũng thấy điều đó. Ông ấy dễ dàng là một nạn nhân của nhà Bloor. Nhưng ông cậu, người đã được thừa hưởng một tài phép chết người thì không như thế. Christopher đã cứu người duy nhất mà ông ấy biết có thể bảo vệ Billy raven. Billy trông đã vui vẻ hơn. “Vâng, đó là một ý kiến hay. Cháu đã ở với gia đình Fidelio trước đây.”
Ngay khi họ ra khỏi xe, tiếng ồn trong căn nhà Gunn đã nuốt chửng họ. Đủ thứ loại nhạc cụ đang được đập, nện, thổi và cạo. Giọng nam trầm oang oang của ông Gunn và giọng nữ trầm cũng to không kém của bà Gunn đang cạnh tranh với các loại nhạc cụ của mấy đứa con, và cả tòa nhà đang rung lên.
“May là cái nhà này chưa sập.” ông cậu Palton nói. Ông nhấn một cái nút bên cạnh cửa chính.
Ngay lập tức một giọng nói đã được thu âm sẵn gầm lên, “CỬA! CỬA! CỬA!”. Rõ ràng chuông cửa chẳng có tác dụng gì trong cái cảnh om sòm huyên náo này.
Anh trai của Fidelio, Felix, ra mở cửa. “Charlie Bone!” nó kêu lên. “Fidelio đã phát ốm vì lo lắng cho em đấy. em đã ở đâu vậy?”
“Đó là một câu chuyện dài.” Charlie bước vào trong căn nhà, theo sát phía sau là Billy.
“Billy raven. Hai lúc nào cũng đi cùng với nhau,” Felix nói, tay sập cửa lại.
“Chờ đã,’ Charlie nói. “ông cậu của em vẫn còn ngoài đó. Anh cảm phiền tắt đèn giùm.”
“Tai họa đến rồi! ông Yewbeam!” nó mở cửa và ông cậu bước vào đại sảnh tối om.
Ông bà Gunn vẫn tiếp tục bữa ăn trong nhà nhà bếp, trong khi Felix rống lên, “đèn, đèn, ba mẹ ơi! Tắt đèn! Ông Palton người tăng áp đang ở đây!”
Charlie không thấy mặt ông cậu nhưng nó biết ông đang đỏ mặt bởi cái cách ông hắng giọng.
Vẫn hát, bà Gunn thò đầu ra khỏi nhà bếp. “cái gì, cái gì, cái gì, cái gì, cái gì, cái gì, cái gì, cái gì, cái gì?” bà vẫn luyến láy theo âm C trưởng.
“Ông YEWBEAM, mẹ ơi!” Felix lại gào lên “ông Yewbeam. Tắt đèn!”
“Chúa ơi!” bà hát lên rồi tắt đèn nhà bếp.
Lai có một tiếng gầm như hát của ông Gunn khi ông vấp phải con mèo điếc, và tiếng gào của con mèo bị dẫm phải đuôi.
“A, Billy đã được tìm thấy rồi,” bà Gunn nói khi nó thận trọng bước vào nhà bếp. “chào Billy, con sẽ được an toàn ở đây, cưng à. Quá nhiều trẻ con, quá nhiều âm nhạc. Đây là một nơi ẩn trốn lý tưởng đấy.”
Ba vị khách ngồi ở bàn ăn, trong khi họ ăn bánh sandwich, Felix kể cho họ nghe một số tin tức từ học viện Bloor. Felix mới có bằng âm nhạc và sắp sửa tham gia một tua diễn vòng quanh thế giới cùng với nhóm nhạc của mình khi nó được nhà Bloor triệu đến để thế chỗ cho một giáo viên âm nhạc đã biến mất một cách bí ẩn. “Tên là Ebony.” Felix nói.
“Chúng em biết.” Charlie nói.
“Không thể từ chối được,” Felix thêm vào, “mức lương rất hấp dẫn.”
“Ta cá là như thế,” ông cậu Palton nói. “các chuyện khác thì sao?”
“Còn chuyện gì mà không xảy ra nữa chứ,” giọng Felix xúc động, “Gabriel silk đã bị hôn mê. Nó phải bỏ học.”
“Cái gì?” Charlie la lên. “nó xảy ra như thế nào?”
“liên quan đến cái áo choàng,” Felix nói. “nhưng một đứa bạn khác nữa của em, đứa mà làm bão ấy…”
“Tancred? Điều gì đã xảy ra cho nó vậy?”Charlie làm rớt cái bánh và con mèo nhảy tới vồ lấy nó.
“Nó cứ điên tiết lên,” Felix nói, “khiến cho mưa cứ rơi lên đầu đám bạn nó. Fidelio đã bị dầm mưa vài trận, Lysander cũng thế và Emma Tolly đã có một khoảng thời gian cực kỳ tệ hại. Mấy đầu ngón tay của nó bị sét đánh.”
“Không phải chứ!” Charlie không thể tin được điều đó. Cái gì đã xảy ra cho Tancred, khiến nó đối xử với bạn bè của nó như vậy? Charlie đã nghĩ tới việc nghỉ học một tuần để nghỉ ngơi, nhưng bây giờ chuyện đó không còn cần thiết nữa. Nó phải tìm ra chuyện gì đang diễn ra ở học viện Bloor. Những lời nói của bà bếp vang lên trong đầu nó. “Ta là đá nam châm, Charlie. Ta giữ sự cân bằng. Một khi sự cân bằng đó mất, chúng ta sẽ thua.” Vậy thì điều gì đã xảy ra cho bà bếp?
“Ba chọi sáu,” Charlie thầm nghĩ. “hoặc bảy nếu tính luôn Manfred.”
“Chuyện gì vậy, Charlie?” ông cậu Palton hỏi.
Charlie ngước lên “cháu phải quay về học viện Bloor.”
“Không phải đêm nay, nhóc ạ,” ông nói. “đèn sẽ bị cháy. Thậm chí họ còn không mở cửa nữa kìa.”
“Vậy thì ngày mai,” Charlie đáp. “ngay khi có thể, nếu cần con sẽ đi bộ.”
“Không cần như vậy đâu” Felix nói. “anh sẽ cho em quá giang.”
Khi Charlie và ông cậu Palton sắp sửa đi, có một tiếng động kì cục bên dưới bàn và ông Gunn lại véo von, “Pusskins lại ăn củ cải nữa rồi.”
Charlie thở phào khi thấy Billy cũng cười. Nó rõ ràng là đã ở đúng chỗ - ít nhất là cho tới bây giờ.
Ngay khi Charlie bước vào căn nhà số 9 và tắt đèn ở phòng ngoài đi, bà nội Bone quát nó từ phòng khách. “khỏi cần kể lể với tao là mày đã ở đâu mấy ngày nay. Tao đã biết cả rồi, thằng ngốc ạ”
“Thôi đi, Grizelda.” Palton làu bàu.
Ngoại Maisie tóm lấy nó, lôi nó vào nhà bếp được thắp sáng bởi những ngọn nến và khiến nó nghẹt thở trong vòng ôm của bà. Mẹ nó cũng ôm nó, và khi Charlie gần chết ngạt, nó mới được phép ngồi xuống bàn và uống một cốc ca cao.
Tất nhiên ngoại Maisie và mẹ nó đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho nó, nhưng ông cậu Palton nhắc đi nhắc lại là nó phải được đi ngủ trong khi nó đang kể cho họ nghe về lâu đài gương.
Mắt Charlie ríu lại khi nó leo lên giờng ngủ. Cái thứ cuối cùng nó thấy được trước khi chìm sâu vào giấc ngủ là ánh sáng nhập nhòe của con bướm trắng khi nó đậu trên cái bàn cạnh giờng.
Felix Gunn đã giữ đúng lời hứa. Nó xuất hiện trong một cái xe cà tàng kiểu Pháp nhỏ, ngay khi Charlie vừa ăn sáng xong.
“Ai đó?” bà nội Bone hỏi khi Felix đưa Charlie tới học viện Bloor.
“Không phải chuyện của bà.” Ngoại Maisie đáp.
Nhưng, tất nhiên, bà nội Bone bị thôi thúc phải tìm ra. Liệu có phải sự xuất hiện của Felix đã lôi kéo sự chú ý của bà đến gia đình Gunn hay không Charlie chẳng bao giờ biết được. Có lẽ nhà Bloor chưa bao giờ thật sự xem nhà Gunn là đồng minh của Charlie cho tới khi anh của Fidelio xuất hiện trước cửa nhà số 9. Nhưng một khi nhà Bloor bắt đầu có hứng thú với gia đình Gunn, hậu quả có thể rất bi thảm.
Charlie có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng ngay khi nó bước vào phòng học. Fidelio đưa ngón tay cái lên, nhưng mọi người nhìn nó một cách ngờ vực. Nó có cảm giác như thể trên đầu mình đang mọc ra hai cái sừng vậy. “và mình chỉ mới đi vắng có hai ngày.” Nó tự nhủ.
Charlie cuối cùng cũng bắt kịp Fidelio trong giờ giải lao.
“Anh không biết là ai đã loan tin đồn này ra, nhưng có một số câu chuyện kinh dị xung quanh em và Billy,” Fidelio bảo, khi chúng cùng nhau đi qua bãi cỏ. “mọi người nói là em đã bị đuổi.”
“Tốt hơn em nên nói sự thật cho anh biết.”
Fidelio đề nghị chúng vừa đi vừa nói vì có những kẻ nghe lén ở khắp mọi nơi. Vài phút sau, Lysander nhập hội. Charlie chưa bao giờ thấy nó chán nản như vậy. nó cũng chính là người đã phát hiện ra Gabriel nằm bất tỉnh dưới cái áo choàng màu xanh da trời.
“Anh đã cảm thấy rất lo lắng khi nó tiến đến phòng âm nhạc,” Lysander bảo Charlie. “Đặc biệt khi Fido đã thấy Dorcas Loom mang cái áo choàng ấy lên tòa tháp. Ngay khi anh phát hiện ra Gabriel, anh đã báo với thầy Saltweather. Ông ấy đã gọi xe cứu thương.”
“Bồ đã chọn đúng người đấy,” Fidelio nói một cách nghiêm trang. “nếu bồ báo với Manfred, Gabriel tội nghiệp có lẽ chẳng bao giờ được đưa tới bệnh viện.”
Đó quả là một suy nghĩ hết sức sáng suốt.
“Hình như có động đất xảy ra vào đêm hôm đó,” Fidelio nói sau một hồi ngẫm nghĩ. “Một tiếng động ầm ầm dưới lòng đất nhưng sáng ra mọi việc trông rất bình thường.”
“Dưới đất?” Charlie nhíu mày.
“Và bây giờ thì nhìn Tancred kìa.” Lysander chỉ tay qua bãi cỏ. “Tancred và cái thằng oắt con ấy.”
Charlie nhìn Tancred và Joshua đang cười cợt với Dorcas về mọi người. Áo của Joshua dính đầy những chiếc lá khô.
“Nhưng làm thế nào..?” Charlie hỏi.
“Từ tính!” Lysander rít lên qua hai hàm răng nghiến chặt.
“Joshua ?” Charlie nói một cách ngờ vực.
“Em sẽ ngạc nhiên đấy,” Lysander nói dứt khoát “mẹ của anh biết mọi thứ về nó. Người ta không cần phải khỏe mạnh, đẹp trai hay thậm chí khéo léo. Chỉ một số người có nó. Họ có thể xoay bạn vòng vòng quanh những ngón tay của họ.”
“Nhưng Tancred,” Charlie vẫn không tin. “Anh ấy đang đứng về phía chúng ta. Làm sao mà anh ấy có thể trở mặt như thế? Ý em là nó đã không xảy ra với anh.”
“Anh đã được chuẩn bị,” Lysander nói. “Nhưng từ tính là một tài phép đầy quyền năng. Em phải cảm nhận nó, Charlie. Khi Joshua mỉm cười với em, có sự lôi kéo nào đó khiến em muốn làm bạn với nó, bất kể bản thân em nghĩ như thế nào.”
“Em cũng cảm thấy có gì đó” Charlie thú nhận, “nhưng em không để nó tóm được em.”
Lysander gật đầu một cách thông minh và chín chắn theo kiểu của nó. “Và Emma cũng như thế.”
“Emma mạnh hơn em tưởng,” Charlie nói. “nhưng còn Tancred. Làm sao anh ấy có thể để bản thân mình bị cuốn đi như thế?”
Lysander thở dài. “Tancred là một đứa tốt nhưng nó hơi vênh váo. Joshua đã lợi dụng điều đó. Và bây giờ Tancred đã rơi vào tay nó.”
“Em không tin được” Charlie nói. Ở phía bên kia sân chơi, ai đó đang hét lên. Một trong những đứa con gái mới đến nhập học đã bị té sóng xoài vì một khúc gỗ lớn. Idith và Inez đang đứng cách đó vài mét, trông cực kì nham hiểm.
“Chính là chúng,” Lysander nói. “chúng là những con quỷ, cả hai đứa.”
Olivia và Emma đã trông thấy tụi nó và đang chạy đến trong khi một đám mây đen đột ngột xuất hiện ngay trên đầu hai đứa nó. Khi chúng chạy tới, cơn mưa cũng đi theo chúng. Ba đứa con trai quay người lại và chạy đi núp dưới những gốc cây. Charlie thấy loáng thoáng khuôn mặt đang cười của Tancred còn Joshua tilpin thì cười nghiêng ngả.
“Anh ấy cố ý làm như vậy,” Olivia gào lên khi nó thu mình lại để che mưa. “Mừng là bồ đã quay lại, Charlie. Có lẽ bồ có thể làm điều gì đó với Tancred .”
Charlie không biết mình có thể làm gì. Nó nhìn những khuôn mặt đang vây quanh nó. Thật là tốt khi biết rằng vẫn còn một vài đứa bạn mà mình có thể trông cậy được. Và rồi nó thấy tay của Emma. Các đầu ngón tay đều được băng lại. Chỉ có hai ngón tay cái là thoát được đòn tấn công sấm sét đó.
“Có thật là Tancred không vậy?” Charlie nhìn trừng trừng vào những cái băng.
“Mình không biết,” Emma nói “một phút khi mình đang đứng cạnh đống gỗ, nói chuyện với Olivia và tiếp đến có một tiếng sấm vang dội, một ánh chớp nháng lên và mọi người vừa la hét vừa chạy vội vào trong. Mình cảm thấy giống như bị chích ở những đầu ngón tay…”
“Và mình nhìn xuống những ngón tay của bạn ấy,” Olivia tiếp, chỉ vào tay Emma, “Chúng đầy máu đỏ tươi.”
“Bây giờ mình đỡ nhiều rồi.” Emma lắc lắc cái tay. “Và mình không thể chứng minh được đó là Tancred.”
“Đúng là anh ấy mà,” Olivia khăng khăng. “Bồ cần phải làm gì đó, Charlie!”
“Mình?” Charlie trợn mắt trong khi mấy đứa khác đang chăm chăm nhìn nó.
“Em có thể bắt đầu bằng việc kể cho tụi anh biết em đã ở đâu.” Lysander nói.
“À được.”
Charlie mô tả vắn tắt hành trình của nó trên bãi biển đầy vỏ sò và cái lâu đài gương kì lạ ấy. Cả bọn há hốc miệng kinh hoàng khi nó kể tới đoạn Tantalus Ebony và Christopher Crowquill. Không đứa nào lên tiếng cho tới khi Fidelio phát ra một tiếng khụt khịt trong cổ họng và nói. “Thật thế à? Kinh khủng quá!”
Charlie không kể cho chúng nghe việc nó đã tin Albert Tuccini là cha nó. Sự thất vọng vẫn khiến nó đau khổ.
“Thật là kinh khủng,” Lysander lặp lại “nhưng rất có thể tất cả chúng ta đều biết Albert Tuccini, đúng không? Ông ấy đã đến đây trình diễn màn độc tấu piano trong suốt học kì mùa xuân. Bạn không nhớ à?”
Tất cả lại tràn về như thác lũ. “Tất nhiên” Charlie nói một cách chậm rãi và buồn bã. “Và khuôn mặt đằng sau cửa sổ trong nhà của các bà cô, và cây đàn piano phía trên, sau trận hỏa hoạn đó. Đó luôn là Albert Tuccini không phải là một ai khác.”
“Những bà cô Yewbeam của em!” Lysander nhướng đôi mắt to màu nâu của nó lên trời. “Họ là những tội phạm, Charlie ạ. Họ đã lợi dụng người nhạc công tội nghiệp đó, giả vờ như là đang giúp ông ấy nhưng thật ra chỉ kiếm tiền từ những buổi hòa nhạc của ông ấy thôi. Thật là một đám làm ghê tởm.”
“Anh có thể nhắc lại đó,” Charlie nhăn nhó nói.
Cơn mưa tai quái của Tancred dừng lại trước khi giờ giải lao kết thúc, và năm đứa tụi nó có thể chạy vào lớp mà không bị ướt thêm tí nào nữa.
Charlie quyết định là nó phải tìm bà bếp. Chỉ có bà ấy mới đủ thông minh để khuyên nó phải làm gì bây giờ… Nhưng khi không thấy bà xuất hiện trong giờ ăn trưa, Charlie lại e ngại rằng bà bếp đã trở thành con mồi của những thế lực hung ác đang tung hoành trong học viện Bloor.
Giờ ăn trưa là cơ hội duy nhất mà Charlie có thể vào nhà bếp. Trong lúc Fidelio đang canh chừng, nó lượn lờ quanh quầy bán trước khi chui tọt vào cái nhà bếp ồn ào.
“Muốn gì vậy nhóc?” phụ tá của bà bếp hỏi, một người phụ nữ trẻ dáng người mảnh khảnh với khuôn mặt đỏ bừng và mái tóc bồng lên.
“Cháu đang kiếm bà bếp,” Charlie trả lời.
“Bà ấy không được khỏe, cưng à. Bà ấy đi nằm rồi.”
“Ồ,” Charlie không rõ mình phải làm gì bây giờ. Căn phòng bí mật của bà bếp nằm sau một cái buồng để chổi tầm thường. Không ai trong đám nhân viên biết rằng về sự tồn tại của nó. Có lẽ bà bếp đang ở trên căn gác lạnh lẽo nơi mà nhà Bloor nghĩ rằng bà ngủ ở đó. Charlie có một linh cảm rất mạnh rằng bà ấy đang ở trong căn phòng ấm cúng dưới lòng đất.
“Cám ơn cô,” Charlie nói với người phụ tá. Nó giả bộ như đi ra phía cửa nhưng khi người phụ tá vừa quay lưng đi, nó cúi người xuống và trườn nhanh như chớp đến một trong các quầy hàng. Nó phải đợi cho đến khi một người phụ tá khác nữa đi về phía bồn rửa chén, nó vụt chạy đến cái buồng để chổi , giật mạnh cánh cửa, trượt vào trong và sập mạnh cánh cửa lại.
Một cái chốt nhỏ ở phía sau cái buồng có vai trò như quả đấm cửa, và khi Charlie xoay nó, một cánh cửa khác mở ra một đường hầm tối. Charlie đóng cái cửa thứ hai lại. Bây giờ nó đang đứng trong bóng tối mịt mùng. Bà bếp thường có một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng đường hầm. Nhưng hôm nay thì không, sự bứt rứt khó chịu của Charlie giờ đây đã biến thành linh tính về một điềm gở.
Nó mò mẫm đường đi dọc theo bức tường, vấp ngã dúi dụi, rồi lại lần mò từng bước một cho tới khi nó tìm thấy một cái buồng nhỏ. Nó mở cửa và bước vào căn phòng trước đây đã từng là một phòng khách ấm áp, còn bây giờ thật khó mà nhận ra nó. Vì một điều, sàn nhà dốc một cách đáng sợ. Tất cả các vật dụng rơi lăn lóc và nằm dồn một đống ở cuối phòng.
Ánh sáng lờ mờ từ cái đèn đã lật nhào soi cho Charlie thấy một thân hình nằm sóng sượt trên sàn nhà trước cái bếp màu đen đã lạnh ngắt. Con chó May Phúc nằm bên cạnh.
“Bà bếp!” Charlie kêu lên.
May Phúc chuyển cái nhìn đau khổ qua Charlie khi nó chạy tới chỗ họ.
Bà bếp trông thật dễ sợ. Mái tóc màu xám của bà giờ đây đã bạc trắng. Khuôn mặt lúc nào cũng hồng hào tươi vui của bà trắng bợt và bà có vẻ như đã gầy đi rất nhiều.
“Charlie,” bà rên rỉ, “cháu đã quay trở lại.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy hả bà?” Charlie gào lên.
“Sự cân bằng đã mất. Ta đã nói với con rồi chứ? Chúng ta phải giữ sự cân bằng.”
“Nhưng con nghĩ là bà giữ được sự cân bằng ấy chứ. Bà từng nói bà là đá nam châm,” Charlie gần như phát điên.
“Ta không thể giữ nó mà không có con.” Bà bếp nói, vẻ phật ý. “Cả con và Billy đều đi, và thằng bé với cái từ tính chết tiệt đó đã thống trị tất cả.”
“Xin lỗi,” Charlie lí nhí, “con đưa Billy đến lâu đài gương.”
“Ta đã nghe cả rồi. Thiên thần Alice đã nói với ta tất cả. Về chuyện ông Crowquill tội nghiệp đó. Hãy cảnh giác, ta biết một số điều khả nghi về cái kẻ tên Tantalus Ebony đó. Hãy đỡ ta đứng dậy nào Charlie.”
Khi Charlie kéo bà bếp đứng dậy, bà nói “ta cảm thấy quá tệ hại nên ta quyết định nghỉ ngơi một lát. Và cái bếp tắt ngấm khi mọi chuyện xảy ra.” – bà chỉ đống đồ vật lộn xộn ở cuối phòng – “và ta không thể nào thắp lại được.”
Sàn nhà quá dốc đến độ Charlie còn thấy khó khi giữ thăng bằng chứ đừng nói đến chuyện đỡ bà bếp dậy. Trong khi bà níu chặt lấy mặt lò sưởi, nó nhanh chóng đem lại cho bà một cái ghế và nhét vài tờ báo dưới chân ghế. Khi cái ghế đã đứng vững, Charlie giúp bà bếp ngồi xuống.
Bà ngả lưng ra và vỗ vỗ vào ngực mình. “Aaah! Tốt hơn rồi đấy.” May Phúc nhảy tới gần cái ghế. “Con chó già này đã ở cùng với ta.” Bà lắc lư cái đầu đầy nếp nhăn của con chó.
“Nó đã xảy ra khi nào?” Charlie hỏi.
“Đêm thứ hai. Sau khi họ tìm thấy Gabriel. Không thể nói ta ngạc nhiến đến cỡ nào khi cả hai đứa đều đi và đứa con trai nhà Torsson lại cư xử tệ hại như vậy.”
“Con nghĩ là con đã làm đúng khi đưa Billy đến lâu đài bằng gương.” Charlie nói.
“Đừng biện bạch, Charlie Bone,” bà bếp nói một cách giận dữ. “Con đã không nghĩ tới Billy. Con tự hão huyền rằng con sẽ tìm thấy cha con ở đó mà chẳng suy xét gì. Một lần nữa con lại bỏ đi mà không hề nghĩ đến những người khác.”
Charlie thở dài não nề. “con thật sự muốn giúp Billy mà. Nó chỉ là,…, à, thật ra con cũng muốn tìm cha con nữa.”
Bà bếp nhìn nó đăm đăm trong một thoáng. “ta không thể đổ tội cho con, Charlie à,” bà dịu giọng, “ta rất tiếc là con đã không tìm thấy cha mình.”
Charlie tránh cái nhìn của bà và nhìn xuống chân. “vậy bây giờ con có thể làm gì?”
“Thật tình là ta không biết. Chúng ta cần một đứa trẻ được thừa hưởng phép thuật khác. Một người mà có thể đặt tình bạn lên trước quyền lợi của mình. Một người mà sẽ cộng tác với chúng ta, Charlie. Và rồi, sự thăng bằng có thể được thiết lập lại.”
“Con nghĩ là con biết đứa trẻ đó,” Charlie nói, “nhưng họ sẽ không thừa nhận nó đâu.”
“Bất kể đứa trẻ ấy là ai, nó cũng cần một tài năng đặc biệt mạnh để xoay chuyển mọi thứ.” Bà bếp đứng dậy và vuốt lại cái tạp dề nhăn nheo. “Tốt hơn là con nên đi ngay Charlie. May Phúc và ta sẽ đi theo sau một nhịp.”
Khi Charlie cuối cùng cũng xoay sở để ra ngoài nhà bếp, nó thấy Fidelio đang ngồi một mình, trong khi người phụ tá có mái tóc bồng đang lau dọn những cái bàn trống. “Cháu từ đâu chui ra vậy?” cô ta quát Charlie.
“Nó đi tìm khăn lau,” Fidelio nói, nó đang ngồi trước cái bàn với một vũng đầy bánh vụn và nước cam phát gớm.
“Mấy đứa con trai này,” cô ta cằn nhằn, “mấy đứa con gái của ta chẳng bao giờ làm như như vậy cả.”
“Rất vui khi biết điều đó, thưa bà.” Fidelio nói “chúc buổi trưa tốt lành nhé.” Và nó lôi Charlie lúc này đang lặng thinh ra khỏi quầy bán thức ăn tự chọn.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”giọng Fidelio the thé khi hai đứa đi dọc theo hành lang có những bức chân dung.
“Bà bếp đang trong tình trạng rất tệ” Charlie nói buồn bã. “Và em phải tìm ra người có thể xoay chuyển tình thế.”
“Một nhiệm vụ bất khả thi,” Fidelio rên rỉ.
Chúng gần đi tới hội trường và thấy Manfred đang sải bước xuống cầu thang, Charlie thì thầm, “có thể không như vậy đâu.”
***
Bài tập trong phòng nhà vua hôm ấy khó chịu hơn Charlie tưởng rất nhiều.
“Chào mừng đã quay trở lại, Bone.” Manfred nói khi Charlie bước vào.
Charlie ngồi bên cạnh Emma trong khi sáu khuôn mặt trông không lấy gì làm thân thiện lắm ngồi phía bên kia bàn. Tancred ngồi một mình, Charlie để ý thấy, vì thế vẫn còn hy vọng là nó chưa bị Joshua khống chế hoàn toàn. Bên cạnh Emma, Lysander vẫn gục đầu xuống. Nó cứ cắm mặt xuống bài tập, tránh không nhìn vào mắt ai.
Hai đứa sinh đôi bắt đầu gây sự: sách vở của Charlie bay vèo qua bàn và Emma bị một hộp đựng bút đánh trúng. Và khi sách bài tập của Lysander bị xé tung và quăng lên trần nhà thì nó mất bình tĩnh.
“Thôi đi, hai cái đứa rác rưởi kia!” nó hét toáng vào mặt hai đứa kia và ném sách vào người chúng.
Hai đứa sinh đôi cùng hụp xuống. Chúng không la hét, không cau có thậm chí cũng chẳng buồn nhíu mày. Bộ mặt chúng hoàn toàn trống rỗng, vô hồn. Manfred gào lên “lần tới mày còn mở miệng ra nữa thì sẽ bị cấm túc đấy, Sage.”
Lysander phát ra một âm thanh khó hiểu rồi ngồi xuống.
Joshua mỉm cười với Tancred, và một vài phút sau, Charlie, Emma và Lysander đã là nạn nhân của một trận mưa như trút khiến đầu tóc, sách vở chúng ướt đẫm. Ngạc nhiên là Manfred lại ra tay cứu chúng nó.
“Dừng lại đi, thằng kia.” Manfred hét bảo Tancred.
Bằng cách nào đó, Charlie sống sót qua buổi chiều và cả ngày hôm đó. Nhưng tối thứ năm nó nằm thao thức, rất lâu sau khi đèn tắt, cố gắng quyết định xem bước tiếp theo sẽ là gì.
Nó nghe tiếng dập cửa xe đánh sầm và rồi những bước chân dậm thình thịch trên khoảng sân bên dưới. Charlie chạy tới cửa sổ và nhìn xuống dưới. Manfred và Weedon đang lôi một thằng nhóc tóc trắng tiến đến cửa chính.
Billy đã bị phát hiện.