Charlie Bone và Quả cầu xoắn thời gian (Tập 2)

Cửa xe đóng sầm lại, mẹ Charlie và ngoại Maisie đứng bên lề đường, vẫy tay và hôn gió theo, tiễn Ông cậu Paton chầm chậm lái xe trên đường Filbert. Để tránh tai nạn bể bóng đèn, ông hay đi những con đường phụ, và sau khi lái qua vài con hẻm được chiếu sáng lờ mờ, họ đột ngột lọt thỏm vô vùng thôn quê. Nơi này không hề có đèn đường, ngoại trừ ánh đèn leo lét, nhập nhoạng từ một chòi chăn bò hay một mái hiên nhà.
Charlie sắp sửa ngủ thiếp đi thì bỗng một câu hỏi bật ra trong đầu nó.
“Anh có nói với mẹ em là bà Bloor biết một điều gì đó,” nó nói với Henry. “Bà ấy biết cái gì vậy?”
Henry ngáp.
“Đó là về ba cậu,” cậu lào khào buồn ngủ, “Ngay trước khi biến mất bà ấy bảo là bà có điều gì đó định nói với cậu. Tôi nghĩ bà ấy biết nơi ba cậu đang ở.”
Charlie ngồi nhổm thẳng lên, quăng luôn chiếc gối xuống sàn xe.
“Bà ấy không nói cho anh biết sao?” Nó cặn vặn.
“Không,” Henry lờ đờ. “Bà ấy biến mất luôn.”
“Chính xác bà ấy nói gì?” Charlie hỏi dồn.
Không có câu trả lời. Henry đã ngủ mất rồi, và Charlie không nỡ đánh thức anh ấy dậy.
“Ông cậu có nghe thấy không, Ông cậu Paton?” Charlie nói. “Bà Bloor biết ba con đã… hay đang ở đâu.”
“Ta có nghe, Charlie. Có nghĩa là ông ấy không ở xa đây. Một ngày nào đó chúng ta sẽ tìm ra ông ấy. Đó là lời hứa.”
Charlie tưởng là nó sẽ không bao giờ ngủ được sau mẩu tin đáng kinh ngạc này, nhưng trước khi nó kịp nhận ra thì hai con mắt nó đã díu lại.
Cho dù tỉnh hay mơ, Charlie không chắc, thì có một lúc trong cuộc hành trình dài ra bờ biển, Ông cậu nó bắt đầu kể về Vua Đỏ. Hình như Charlie có nghe nhắc tới cái cây biến mất mà nó đã thấy trong tuyết, hoặc cái cây đỏ lạ kỳ hiện ra trong bức chân dung nhà vua; nhưng những lời của Ông cậu Paton vẫn còn rõ mồn một trong đầu nó.
“Ta tin rằng Vua Đỏ là một cái cây, Charlie. Xem ra nó là điều mà những cuốn sách của ta cho biết. Khi nhà vua sống ở trong những khu rừng rậm, chỉ có cây cối và những con báo của ngài làm bạn đồng hành, ngài trở thành một phần của rừng. Mày hỏi, cái cây đó di chuyển được không à? Ai mà dám chắc? Ai mà biết liệu đó có phải cái cây đang đứng trong sân chơi vào lúc bình minh, sau đó lại thấy ở trong khu bỏ hoang, hoặc trong bóng mát của một công viên lớn hay không? Có lẽ, một ngày nào đó mày sẽ biết.”
Khi Charlie mở mắt ra lại, nó trông thấy một dải biển xám mênh mông. Họ đang đi dọc theo một con đường vách đá hẹp, ánh sáng đang bắt đầu điểm xuyết bầu trời. Nó nhích Henry, vẫn đang ngủ mềm bên cạnh. Henry ngọ nguậy và dụi mắt.
“Coi kìa!” Charlie nói. “Biển kìa!”
Henry nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi biết chỗ này,” cậu thét vang. “Chúng ta sắp về nhà rồi.”
“Nhưng còn phải đi vài dặm nữa,” Ông cậu Paton bảo. “Chúng ta hãy ăn sáng đi đã.”
Một tiếng kêu vang nhất trí từ các cậu bé, và chẳng bao lâu sau họ đã được thưởng thức bữa tiệc của ngoại Maisie. Bên ngoài gió buốt đang rít rú, và vì vậy họ ăn ở trong xe, ngắm nhìn những con sóng lớn sủi bọt xô ầm ầm vào bờ bên dưới.
Khi bữa sáng kết thúc, họ lại lên đường. Con đường lượn sát cạnh biển suốt đường đi, và Charlie mải nhìn không biết chán những đợt sóng, những vách đá chao đảo, và những hòn đảo mù sương, nổi trên mặt nước phía xa. Thế rồi, khi họ quẹo vô một khúc quanh, Henry reo lên:
“Chúng ta tới rồi!”
Phía trước họ là một cái vịnh nhỏ, nơi biển thật hiền lành và xanh ngắt. Khi họ lái xuống dốc về phía biển, ánh nắng mặt trời tràn ra khắp đưởng chân trời, và nước trở thành một dải thuỷ tinh lấp lánh. Giống như đi vào một quốc gia khác vậy. Những đám mây đen đã bay đâu mất, và gió đông tan đi. Cả những con sóng hoang dại vỗ ầm ầm vào bãi sỏi cũng không còn.
“Chuyện gì vậy?” Charlie hỏi. “Tất cả mọi thứ đều yên lặng.”
“Như bị yểm bùa.” Henry lẩm bẩm.
Họ đậu xe trên một mảng cỏ bên cạnh bờ biển. Phía bên kia đường, Charlie thấy một ngôi nhà trắng, đậu trên đỉnh một vách đá dốc.
“Nó đó hả?” Charlie hỏi Henry.
Henry chỉ gật đầu.
Họ băng qua đường và leo lên hai dãy cầu thang trên vách đá, được nước biển rửa sạch trắng. Ông cậu Paton đi đầu, có Charlie theo sau. Nhưng Henry thì chù chừ ở phía sau. Hình như cậu sợ cái điều có thể mình sẽ gặp trong ngôi nhà trên đỉnh những bậc thang ấy.
Có một mái hiên với cửa sơn màu xanh da trời ở bên hông nhà. Ông cậu Paton đi vô, và Charlie bước vô theo. Họ đi qua một cánh cửa nữa, rồi vô một căn phòng ngập tràn ánh mặt trời.
Một ông già ra đón họ. Tóc ông trắng và mắt xám, và mặc dù, rõ ràng là ông rất già rồi, nhưng trông nét mặt ông lại tươi trẻ, cứ như những nếp nhăn là do ông cười và do thời tiết biển mà ra.
“Ta đã thấy các con đến,” ông già nói, ôm chầm lấy Ông cậu Paton. “Còn đây là Charlie chứ gì, ồ, ồ, ồ! Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau!”
“Vâng ạ,” Charlie nói, trong khi ông cố của nó ôm ghì nó vô ngực ông.
Henry đang đứng như trời trồng, ngay bên trong cánh cửa. Cậu đang nhìn ông già trân trân. Và rồi ông già trông thấy cậu, và họ cứ nhìn sững mặt nhau, không nói một lời.
Cuối cùng, Henry bật nói, “Jamie!” Như thể ở đâu đó dưới tất cả những nếp nhăn kia, cậu đột nhiên nhìn thấy đứa em trai bé bỏng của mình, đứa em mà cậu đã bỏ lại khi cậu đi chơi ván bi cuối cùng của mình.
James Yewbeam vẫn không nói được nên lời. Mắt ông long lanh, ngấn nước, và Ông cậu Paton kéo Charlie vô trong khi hai anh em họ ôm lấy nhau.
Thật là quá sức chịu đựng của ông già. Ông chìm vào một chiếc ghế bành và lắc lắc đầu.
“Không thể tin nổi,” ông lầm bầm. “Đúng là anh!”
Rồi ông cập rập thò tay vào túi áo và rút ra một cái bao da nhỏ.
“Coi này Henry. Tôi vẫn giữ túi bi này.”
Henry ngồi lên thành chiếc ghế em mình đang ngồi.
“Anh sẽ dạy em chơi trò Thiện Xạ,” cậu nói.
“Dạy cả thời gian nữa,” James vừa nói vừa cười to.
Và rồi, một điều kỳ lạ nữa xảy ra. Một cánh cửa bật mở và bà bếp trưởng bước vô phòng. Mà có phải là bà không?
“Bà bếp trưởng?” Charlie ngạc nhiên.
“Không phải,” người phụ nữ trả lời. “Tôi là em gái của bà bếp trưởng. Tên tôi là Pearl.”
“Thảo nào biển mới yên thế,” Henry thì thầm.
Bà Pearl gật đầu, mỉm cười. Hoá ra bà Pearl đã là bà quản gia của cụ James Yewbeam suốt 20 năm qua. Kể từ khi vợ cụ qua đời.
Tất cả đám người bắt đầu bàn tán về tương lai của Henry. Cậu sẽ đi học trường thị trấn ở bên kia vịnh như thế nào.
“Ngôi trường đó nhỏ nhưng thân thiện” bà Pearl nói. “Henry sẽ nhanh chóng hoà nhập. Cậu ấy sẽ bắt đầu từ học kỳ hè, sau khi Charlie trang bị cho cậu ấy một chút kiến thức về những thứ của thời đại mới, đại loại như điện thoại di động, video, với mấy đồ linh tinh.”
Họ cũng quyết định là Charlie sẽ đến thăm Henry mỗi tháng một lần, cùng với những lần Ông cậu Paton đi thăm cha.
“Cả những ngày nghỉ nữa,” Henry nói. “Charlie phải tới đây vào những kỳ nghỉ.”
“Đương nhiên.” Ông cậu Paton nói.
Charlie chưa bao giờ đi nghỉ ở biển cả. Đó là điều Charlie luôn mơ ước, nhưng không bao giờ dám tin điều đó lại trở thành sự thật. Charlie nhìn qua cửa sổ tới chỗ mặt nước lăn tăn và bãi cát vàng.
Nó không cần phải đợi lâu mới được ra thăm biển. Cụ James Yewbeam đã thức cả đêm hôm trước, và bây giờ, sau tất cả những nỗi vui mừng, cụ đang ngủ say trong chiếc ghế. Ông cậu Paton đi lên lầu để chợp mắt một chút, trước chuyến lái xe dài trở lại thành phố. Bà Pearl bắt tay vào chuẩn bị bữa ăn.
“Hai cậu nên đi xuống bãi biển đi,” bà Pearl bảo hai thằng bé, “trông hai cậu như thiếu khí trời trong lành vậy.”
Chúng không cần thêm lời giục giã nào nữa. Charlie và Henry ở trên bãi biển suốt thời gian còn lại trong ngày. Chúng thi ném sỏi xa xuống nước, nhảy qua những vũng đá, thám hiểm những hang động mà Henry biết rất rành.
Thật nhanh chóng, những đám mây đêm bất chợt cuộn dồn khắp mặt nước, và Ông cậu Paton đang gọi bọn trẻ về ăn tối.
Họ ngồi quanh cái bàn bên trong cửa sổ nhìn ra vịnh, nơi có thể ngắm mặt nước in bóng trăng. Có nến thắp trên bàn, nhưng phần còn lại của căn phòng chìm trong bóng tối. Cụ Yewbeam luôn tháo hết bóng đèn mỗi dịp Ông cậu Paton đến thăm. Khi Charlie nhai ngấu nghiến bữa tối ngon lành do bà Pearl làm, nó không thể không nghĩ tới bà bếp trưởng ở trong những căn phòng nhỏ xíu dưới lòng đất của bà, cách xa biển và mặt trời.
“Con ước gì bà bếp trưởng tìm được một nơi giống như thế này để sống,” nó nói.
Bà Pearl bảo với nó rằng bà bếp trưởng rất hạnh phúc về nơi bà đang sống. Bà thích công việc trông nom bọn trẻ ở Học viện Bloor.
“Bọn ta thường nói chuyện qua điện thoại hàng giờ,” bà Pearl nói. “Và Treasure – tên của bà ấy – Treasure kể cho tôi nghe tất cả mọi việc đang xảy ra với những hậu duệ của Vua Đỏ, và đôi khi tôi nghĩ chính tôi mới là kẻ bị thiệt thòi.”
“Nhưng bây giờ bà có anh Henry rồi,” Charlie nói.
“Giờ, tôi có Henry.” Mắt bà Pearl lóng lánh. “Và tôi thấy rằng cậu ấy sẽ là một tên bất trị đây.”
Tất cả cùng phá ra cười vì câu nói của bà. Sau đó, Ông cậu Paton đứng lên, nói:
“Đi thôi, Charlie. Chúng ta phải đưa mày về nhà, không thì ngày mai mày sẽ chẳng thể nào thức dậy kịp đi học đâu.”
“Ôi trường học,” Charlie thở dài. Nó ước gì có thể ở lại lâu thêm chút nữa.
Hai anh em - một rất già và một vẫn còn là trẻ con - đứng ở đầu những bậc thang trên vách đá và vẫy chào tạm biệt khi Ông cậu Paton và Charlie leo vô chiếc xe đi đêm màu xanh da trời. Charlie ngồi lọt thỏm vô chiếc ghế bên cạnh Ông cậu và chiếc xe rùng rùng sống dậy.
“Con nghĩ Henry sẽ OK, phải không Ông cậu?” Charlie nói.
“OK ấy hả?” Ông cậu Paton nói. “Cậu ấy sẽ toả sáng rực rỡ ấy chứ. Giỏi lắm, Charlie!”
Ông c ậu Paton mở tiệc
Hàng năm, vào ngày sinh nhật của Ông cậu Paton, nội Bone và các bà em của bà thường đi du lịch ngắn ngày. Họ ghét phải mua quà, hoặc phải “buông ra những lời chúc vớ vẩn”, theo như lời của nội Bone.
Năm nay sinh nhật của Ông cậu Paton rơi đúng vô ngày đầu tiên của kỳ nghỉ. Ngoại Maisie quyết định là trước khi Charlie và Ông cậu nó lại lên đường ra bờ biển, Ông cậu Paton nên tổ chức một bữa tiệc thật sự để thay đổi không khí.
“Chúng ta chưa bao giờ tổ chức tiệc đàng hoàng ở trong cái nhà này,” bà nói. “Mà, đám bạn mới của Charlie có những bố mẹ thú vị đến thế, nên chúng ta phải gặp mặt họ thôi.”
Thư mời được gởi đi, và ngạc nhiên thay, tất cả mọi người đều nhận lời. Kể cả ông thẩm phán.
Bữa tiệc được giữ bí mật đối với nội Bone, phòng trường hợp bà cố ngăn chặn nó diễn ra. Ngoại Maisie xoay sở giấu rượu sâm-banh dưới một cái bao để trong tủ đựng thực phẩm, và chiếc bánh sinh nhật thì được nhét vô một cái sọt ghi chữ “súp-lơ”. Nội Bone ghét súp-lơ, vì vậy bà sẽ tránh xa nó ra.
Vào buổi sáng trước bữa tiệc, Charlie xách giúp vali của nội Bone xuống lầu. Bà đi sát ngay sau nó khi nó đi dọc hành lang ra cửa trước. Bỗng, có một tiếng “choang”, rồi tiếng thuỷ tinh rơi. Charlie thả chiếc vali xuống và nhìn quanh.
“Trời ơi,” nội Bone kêu lên. “Tấm hình lại bể nữa rồi, Paton vừa mới thay kính cho nó xong.”
Bức hình Henry và gia đình nằm dưới sàn; tấm kính lồng trong khung bể nát thành hàng ngàn mảnh. Nội Bone đã cố ý ném nó xuống đất? Trên mặt bà có một nụ cười đắc chí.
“Hừ, vậy là thoát nợ thằng nhóc con,” bà nói, lấy mũi ủng đẩy khung hình ra.
Charlie im thin thít. Phải chi nội biết sự thật nhỉ, nó nghĩ.
Khi bà vừa ra khỏi nhà, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ra tay,” ngoại Maisie thét lên. “Chúng ta hãy biến ngôi nhà cũ này thành một thiên đường.”
Lúc 7 giờ, công việc chuẩn bị của họ đã xong xuôi, ngoại Maisie, Ông cậu Paton, Charlie và mẹ chờ khách tới.
Tancred và cha mẹ tới đầu tiên. Ngay khi gia đình Torsson vừa bước qua cửa trước, tất cả các ngọn nến trong phòng bỗng lay lắt dữ dội. Một vài ngọn phụt tắt.
“Xin lỗi,” ông Torsson nói to. “Chúng tôi sẽ cố giữ gió cho kín kín lại.”
Ngoại Maisie thích thú.
“Tài quá!” Bà nói. “Chúng tôi rất vui lòng với chút gió mát ở đây.”
Benjamin và cô chú thám tử tới tiếp theo, họ nhanh chóng được nối gót bởi Fidelio và gia đình Gunn hát hò, cùng Gabriel và cha mẹ. Ông Silk chuyên viết truyện về những vụ giết người bí hiểm, và khi ông biết được cô chú Brown là thám tử tư, thì ông liền giở sổ tay ra và mau chóng chìm vào cuộc chuyện trò với chú Brown.
Gia đình Onimous, những con mèo lửa, và gia đình Vertigo cùng tới một lúc. Ba của Olivia là một đạo diễn phim lừng danh. Ngay lập tức, chú ấy muốn biết xem ông Onimous có bao giờ quan tâm đến sự nghiệp điện ảnh hay chưa.
“Hiện nay chúng tôi đang tìm diễn viên cho bộ phim Gió Trong Rặng Liễu,” chú ấy nói.
“Để tôi suy nghĩ coi,” ông Onimous bảo.
Lúc 8 giờ, bữa tiệc đã tưng bừng hết cỡ. Charlie nghĩ là tất cả mọi người đã tới đông đủ, nhưng Ông cậu Paton bảo với nó là có một vị khách nữa sắp tới. Vài phút sau, chuông reng. Charlie ra mở cửa trước và thấy bà bếp trưởng ở ngưỡng cửa.
“Bà Pearl cập nhật cho tôi tin tức Henry. Rốt cuộc cũng có một kết thúc hạnh phúc cho cậu ấy.”
“Và cả cho bà Bloor,” Charlie nói.
Nó dẫn bà bếp trưởng vô nhà bếp, nơi Gabriel Silk đang giúp phục vụ đồ uống.
“Có một điều tôi muốn biết,” bà bếp trưởng nhấm nháp ly rượu của mình. “Dorothy đã tìm ra Quả Cầu Xoắn Thời Gian ở đâu?”
“Con đã đưa cho bà ấy,” Gabriel đáp. “À, mà bà ấy bảo con đưa nó cho bà.”
Charlie ngạc nhiên khi nghe thế.
“Ồ, Ồ” bà bếp trưởng nói. “Con tìm thấy nó ở đâu?”
“Thầy Pilgrim đưa nó cho con.” Gabriel thưa.
“Ra thế,” bà bếp trưởng chậm rãi gật đầu. “Thầy Pilgrim là một người bí hiểm.”
“Bà nghĩ bây giờ bà Bloor đang ở đâu?” Charlie hỏi.
“Chị ấy có thể sẽ tới Paris, đúng như chị ấy vẫn dự tính. Chị ấy sẽ kiếm cho mình một căn hộ xinh xắn và sẽ mở lớp dạy vĩ cầm. Hay chị ấy sẽ gia nhập dàn nhạc giao hưởng? Ai mà biết? Chị ấy sẽ lại chơi vĩ cầm, như lâu nay vẫn mong ước. Và chị ấy sẽ được an toàn.”
Rồi bà bếp trưởng nhìn Gabriel, nói, “Cám ơn con, Gabriel.”
Đột nhiên có một tiếng “rầm” ngoài cửa trước. Lại một tiếng nữa. Ai đó thậm chí không thèm nhấn chuông.
RẦM! RẦM! RẨM!
“Ai đó…?” Ông cậu Paton hỏi:
Charlie theo Ông cậu ra cửa.
Nội Bone đứng ở bậc thang trên cùng, với ba bà em ở đằng sau.
“Gì thế này?” Nội Bone hạch hỏi.
“Chúng tôi tổ chức tiệc,” Ông cậu Paton lãnh đạm nói. “Các bà làm gì ở đây?”
“Sao cậu dám tiệc tùng trong nhà của ta. Dẹp ngay tức khắc,” nội Bone quát.
“Dẹp luôn!” Bà cô Lucretia tiếp lời.
“Tất cả mọi người về hết!” Bà cô Eustacia thêm.
“Không thể tiệc tùng mà không xin phép,” bà Venetia thòng vào.
“IM MỒM!” Ông cậu Paton nói. “Tôi có thể tổ chức tiệc. Nếu các bà quên thì tôi nhắc, đây cũng một nửa là nhà của tôi.”
“Có rắc rối gì vậy, ông Paton?” Ông Torsson ra xem có gì mà ầm ĩ vậy.
“Không có chi,” Ông cậu Paton đáp. “Không có gì mà tôi không xử lý được.”
Ông cậu Paton có xử lý được việc đó hay không, không liên quan. Ông Torsson liếc một cái bốn bà chị đang điên tiết, ông phùng má và thổi họ lăn xuống những bậc thang, bay vèo qua bên kia đường.
Nội Bone suýt nữa bị một chiếc xe buýt tông phải.
Charlie kinh hãi và sửng sốt nhìn các bà cô nhà Yewbeam lồm cồm bò dậy, vuốt tóc, phủi bùn khỏi quần áo, và dứ dứ nắm đấm về phía Ông cậu Paton và ông Torsson.
Một tiếng sấm gầm vang, và một đám mây bụi thình lình cuốn họ trôi trên con đường. Họ vừa trôi vừa rú rít vừa nguyền rủa.
“Chúng ta sẽ phải trả giá cho vụ này,” Ông cậu Paton lầm bầm.
“Nhưng không phải tối nay,” Charlie nói.
Ngay khi bốn bà chị hoàn hồn và đi hẳn, Olivia Vertigo đề xuất:
“Khiêu vũ đi!”
“Phải đấy, nhảy đi!” Fidelio thét.
Chưa ai kịp ngăn lại, chúng đã kịp dọn dẹp bàn ghế trong phòng ăn và cuốn tấm thảm lên. Emma tra dĩa nhạc vô máy CD và cả ba bọn chúng bắt đầu nhảy quanh phòng.
Những cậu bé khác ban đầu còn lùi lại, nhưng rồi, ngoại Maisie chộp ngay thắt lưng của ông thẩm phán và kéo ông nhảy khắp phòng. Sau đó thì, không ai có thể cưỡng lại âm nhạc được nữa. Rất nhanh, căn phòng vốn thường lạnh lẽo và buồn tẻ đã đầy những thân hình đu đưa, lắc lư. Ông cậu Paton thậm chí còn thuyết phục được cô Ingledew ra sàn. Căn phòng chật cứng nên hai người nhảy thật sát nhau. Charlie nhận thấy hình như cô Ingledew không phiền chút nào.
Nó không thấy mẹ nó ở trong phòng, và vì thế nó đi kiếm mẹ. Mẹ nó đang ngồi trong nhà bếp, nhìn đăm đăm qua cửa sổ. Những bông tuyết nhỏ bay phấp phới, lả tả từ trên trời xuống, Charlie biết mẹ không trông thấy tuyết.
“Ba sẽ trở về mà,” Charlie nói lặng lẽ.
Khi mẹ quay qua nó, trông mẹ không buồn gì cả, thật ra mẹ đang mỉm cười.
“Con biết không, Charlie, mẹ bắt đầu tin con rồi,” mẹ Charlie nói. “Sau những gì xảy ra với Henry, mẹ có thể tin vào bất cứ chuyện gì.”
HẾT TẬP II
{Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại . .com - gác nhỏ cho người yêu sách}
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Mai – Hải Băng – Thi_kute
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)​


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui