Chất Dị Ứng Đáng Yêu


Suốt hai tuần lễ liên tiếp, phương tiện di chuyển của Nhạc Tri Thời đều là ngồi sau yên xe Tống Dục, tâm trạng chưa bao giờ ổn định như thế.

Cậu cảm thấy Tống Dục đưa đón mình đi học, cho mình leo tầng 5 đến phòng tự học là có mục đích, nhưng đầu óc cậu khá đơn giản nên không nghĩ ngợi nhiều.
Bác sửa xe ở cổng trường đã sửa xong xe đạp, nhưng Nhạc Tri Thời vẫn đứng im không nhúc nhích, trong đầu đã giăng đầy lý do chỉ đợi đến ngày Tống Dục đuổi mình thì lôi ra dùng.

Đáng tiếc, đến cuối cùng cậu chẳng xài được cái nào cả.
Mùa đông cũng là kỳ thi cuối kỳ, có lẽ sợ bị vượt mặt nên cả hai ập đến cùng một lúc mà không hề báo trước, khiến cho Nhạc Tri Thời trở tay không kịp. 
Kì thi sắp diễn ra, nhà trường yêu cầu học sinh lớp 9 học bù nửa ngày thứ 7 trước tuần đầu tháng 3, còn lớp 12 thì một ngày.

Ngay cả đội luyện thi Olympic của trường Bồi Nhã được miễn học bù, cũng không may mắn tránh khỏi.
Nhạc Tri Thời muốn ở lại đến trưa, đợi Tống Dực cùng về nhà.

Nhưng đang là mùa cúm, trường thống nhất khử trùng phòng học, trừ phòng trúng giờ học ra thì tất cả những phòng khác đều phải khử trùng.

Không còn cách nào khác, Nhạc Tri Thời chỉ có thể tự mình về nhà trước.
Cậu đứng ở đầu hành lang, nhắn tin cho Tống Dục để báo tình hình. 
Tin nhắn vừa gửi xong, cậu lập tức nhận lại một chữ ‘ừ’ từ anh.
Lâu lắm rồi mới về chung với Tưởng Vũ Phàm, Nhạc Tri Thời bất chợt hưng phấn rủ cậu ta đến tiệm của dì Dung ăn tối.

Từ lâu Tưởng Vũ Phàm đã nghe nói tiệm nhà cậu rất khó đặt bàn, nên cực kỳ vui sướng đồng ý, cậu ta định gọi điện báo với ba mẹ nhưng lại quên mang điện thoại theo. 
Nhạc Tri Thời móc điện thoại của mình ra: “Dùng của tớ này, may mà hôm nay tớ đem điện thoại đó.”
Từ phòng làm việc của giáo viên dạy toán đi ra, Tống Dục nhìn hành lang dài trên tầng 3.

Học sinh cấp 2 tan học đã về gần hết, chỉ còn lác đác vài người, trong không gian vắng vẻ tiếng nói chuyện cũng trở nên đặc biệt lớn.
Lúc ngang qua phòng sinh hoạt, anh liếc vào một cái, thấy nhân viên vệ sinh đang khử trùng phòng.
Tần Ngạn cầm hộp thức ăn nhanh từ dưới cầu thang chạy lên thì đụng mặt anh: “Lẹ lẹ, gà rán đến rồi.

Thầy Trương tìm cậu có việc gì thế?”
“Không có gì, về chuyện thi đua thôi.”
“Lúc nãy shipper không tìm được chỗ giao đồ, làm tớ đợi muốn chết, lạnh quéo càng.” Mặc dù trường Bồi Nhã quản lí không quá nghiêm, nhưng vẫn không được mang đồ ăn ngoài vào trường, bọn họ chỉ còn cách leo hàng rào để lấy.
Tần Ngạn xoa xoa tay, lấy hộp gà rán từ bên trong ra: “Lúc tớ đứng đợi, trông thấy có cặp vợ chồng cãi nhau dữ dội lắm.

Hên là tớ FA…” Anh ta uống ngụm coca rồi nói tiếp: “Tớ còn thấy mấy đứa học sinh cởi đồng phục, tụ tập hút thuốc lá, trông cứ như đóng phim xã hội đen ấy…”
Cửa sổ đóng chặt, gió bên ngoài rít gào như tiếng móng tay cào lên bảng đen.

Tống Dục nhíu mày, vừa cầm đũa lên đã đặt xuống, hỏi: “Là mấy đứa cấp 2 à?”
“Sao cậu biết?” Tần Ngạn nhét miếng lớn gà rán lớn vào miệng, nói không rõ nên vội hoa tay múa chân để miêu tả: “Một đứa dáng cao gầy cắt đầu đinh, theo sau nó là đứa mập lùn cùng đứa tóc nâu còi xương.

Còn lại đều không phải học sinh trong trường, không biết là học sinh trường khác hay mấy đứa tạp nham lêu lổng bên ngoài lẻn vào nữa, trông không giống loại hiền lành, một đám chẳng thèm kiêng nể nghênh ngang hút thuốc ở nhà xe.

Cậu nói xem, bây giờ mấy đứa học sinh cấp 2 như vậy à… “
Không chờ anh ta nói hết câu, Tống Dục đã đứng dậy rời đi.
“Này, cậu đi đâu thế? Không ăn nữa sao?”
“Có chuyện.”
Anh gọi cho Nhạc Tri Thời hai lần nhưng đều máy bận.

Tống Dục chạy tới chỗ để xe, chỉ cần nhìn một cái cũng biết xe của Nhạc Tri Thời không còn ở đó nữa.

Bình thường cậu đều để xe ở chỗ này, bây giờ không thấy đâu, mọi thứ đã quá rõ ràng.

Anh vội vàng đạp xe về nhà bằng tốc độ nhanh nhất.
Đến ngã ba đường, Tống Dục dừng đèn đỏ, trong tai nghe vẫn thông báo đường dây bận như cũ, lặp đi lặp lại.
[Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.

]
Gió bắc ở đầu đường thổi mạnh khiến lòng người bực bội.

Đèn đường bên kia đã chuyển sang màu xanh, những chiếc xe đạp phía sau chạy qua mặt anh, Tống Dục nhìn con đường mà bình thường anh không đi.
Đón xe buýt về nhà sẽ qua sáu điểm dừng, có chút xa.

Nên bình thường Nhạc Tri Thời thích đạp xe đi đường tắt, băng qua con hẻm ở tòa dân cư bỏ hoang sẽ gần hơn rất nhiều.

Tống Dục biết tất cả những điều này, cho dù anh không thường xuyên cùng cậu về nhà.
—-
Trong con hẻm cũ từ lâu ít người qua lại.
Thùng rác màu xanh ở đầu đường bị ai đó đá đổ xuống đất, Vương Kiệt nhai kẹo cao su, mang dáng vẻ của thằng nhóc giang hồ chợ cá, những người theo bên cạnh ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng mũi giày chà nát.

Nhìn tàn thuốc trên đất, Nhạc Tri Thời nghĩ đến bọn phản diện trong truyện tranh, thích làm các tư thế trông rất gì và này nọ, nhưng thật ra thì fail lòi.
“Mấy người ỷ đông hiếp yếu thì giỏi lắm à?!” Tưởng Vũ Phàm chắn trước mặt Nhạc Tri Thời: “Hừ! Có giỏi thì ở trường một đấu một!”
Vương Kiệt nhổ kẹo cao su đang nhai trong miệng, dính xuống dưới đất trước mặt Nhạc Tri Thời.
“Một đấu một? Mày cũng xứng à?” Vương Kiệt vừa nói xong thì tên bự con phía sau vỗ vai Nhạc Tri Thời, đánh giá cậu: “Ở trường mày kiếm chuyện với mấy anh em bọn tao đúng không? Khuôn mặt xinh xắn thế này, sao cứ thích chơi trội vậy?”
Nhạc Tri Thời không trả lời, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.

Nhưng thật ra trong đầu cậu đang nghĩ lần này phải tìm cách né đòn, không được để Vương Kiệt bọn họ đánh trúng mặt nữa, cậu nhất định phải đánh Vương Kiệt một trận tơi bời hoa lá.

Lần trước đánh nhau xong cậu hối hận đến nỗi ngồi xem phim hành động cả đêm, càng xem cậu càng không hài lòng với khả năng đánh đấm của mình.
Dáng vẻ làm ngơ của Nhạc Tri Thời, chẳng khác nào đang sỉ nhục một đại ca như gã: “Ê! Đang nói chuyện với mày đấy!” Dứt lời, gã bự con tiến lên đẩy mạnh vào ngực Nhạc Tri Thời.  
Tưởng Vũ Phàm lo lắng la lên: “Anh làm cái gì thế hả?! Đừng có động tay động chân nha!”
Nhạc Tri Thời tháo cặp đưa cho Tưởng Vũ Phàm, nháy mắt với cậu ta rồi quay sang nói với tên bự con: “Không liên quan đến cậu ấy, mấy người để cậu ấy đi đi.”
“Ranh con này cũng có nghĩa khí ghê.”
“Tớ không đi.” Tưởng Vũ Phàm định cởi cặp sách ném xuống đất, nhưng bị Nhạc Tri Thời ngăn lại: “Ôm lấy, đừng làm bẩn.”
Nếu không, về nhà phải giải thích với anh Tống Dục thế nào đây?
Vương Kiệt dòm cậu, định tự mình ra tay nhưng bị tên mặc đồ đen cản, cậu ta không làm được gì đành quát: “Nhạc Tri Thời, qua đây, tao với mày giải quyết.”
“Giải quyết như nào, tôi còn phải về nhà ăn cơm.” Nhạc Tri Thời mặc kệ cậu ta, nhìn lướt qua đám người trước mặt, một con chim bay qua đỉnh đầu, bóng đen lướt qua tầm mắt của cậu: “Các người lên một lượt luôn không?”
Nhưng câu nói của cậu bị át bởi tiếng thắng xe và tiếng xe đạp bị ném xuống đất, không ai nghe thấy lời tuyên chiến đậm chất anh hùng này.

Nhạc Tri Thời cũng không có vì thế mà tức giận, bởi vì người đến là Tống Dục.
Lúc anh quay đầu tóc bị gió thổi rối tung nhưng vẫn đẹp trai lai láng, ngay cả vẻ lo lắng hoảng hốt trên mặt cũng khiến trái tim người khác xốn xang.

Xe đạp bị ném đi, áo khoác đồng phục học sinh dày cộm cũng bị cởi ra ném vào góc.

Rõ ràng là có thói quen sạch sẽ nhưng vào lúc này anh cũng không quan tâm có bị bẩn hay không, hay sau đó làm thế nào để làm sạch nữa.
Tống Dục ngược chiều ánh sáng bước về phía cậu, cảnh này y chang hình ảnh anh hùng xuất thế trong tim của Nhạc Tri Thời.
Cánh tay bị anh nắm lấy, kéo ra che chắn ở phía sau, y như hồi còn nhỏ vậy.
“Con mẹ nó! Là thằng nào nữa đây?” Tên bự con liếc Vương Kiệt, có vẻ khá khó chịu vì bị lệch kèo.

Vương Kiệt cũng rất bực bội, tình huống đột ngột xảy đến ngoài dự liệu của cậu ta.
“Tôi là anh trai của em ấy.” Tống Dục tháo đồng hồ đeo tay đưa cho cậu: “Đứng xa ra một chút.”
Giọng Tống Dục rất khẽ, xen lẫn chút dịu dàng.

Nhạc Tri Thời đứng trong gió nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, nguyên vẹn như lúc mới mua, vừa mới vừa sạch sẽ, chẳng giống đã dùng bốn năm chút nào.

Kim giây tíc tắc từng nhịp, đẩy nhanh nhịp tim của cậu.
Thấy đối phương không cao bằng mình, phe mình cũng đông hơn nên gã bự con không sợ nữa, còn ra sức khiêu khích anh: “Rồi sao? Mày muốn chịu đòn thay cho nó đúng không?”
Tống Dục nhướng mày, gân xanh ở đuôi lông mày như ẩn như hiện nhảy lên.
“Tôi đánh người thay cho em ấy.”
Lần cuối cùng Tống Dục đánh nhau trước mặt Nhạc Tri Thời, là lúc cậu còn học tiểu học. 
Khi ấy cậu bị bắt nạt rất thảm.

Vì tham ăn, cậu đã cắn mấy miếng bánh quy do trường phát, trên mặt lập tức nổi mẩn đỏ sưng tấy, bị bạn học nam xa lánh chê cười, nói cậu xấu xí, còn vây lại nhét bánh quy vào miệng cậu.

Chuyện cũng lâu rồi nên Nhạc Tri Thời đã quên mất mình kêu cứu thế nào, chỉ nhớ mỗi dáng vẻ của Tống Dục, anh giống như anh hùng bước ra từ trong truyện tranh vậy.
Nhưng kết cục thì không được ngầu cho lắm, hai người bọn họ một thì đánh nhau bị thương, một thì bị dị ứng đến biến dạng, nên Lâm Dung đã phạt ngồi ở lối vào tiệm Dương Hòa Khải Chập làm linh vật.
So với Nhạc Tri Thời đã từng trải, Tưởng Vũ Phàm hoàn toàn là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
“Không, không phải chứ, anh trai cậu trâu bò thế này cơ à …” Cậu ta nhìn Tống Dục một mình quật ngã tên bự con kia, mấy tên còn lại thì co rúm một chỗ không dám xông lên.
Nhạc Tri Thời tay cầm đồng hồ, nói: “Anh ấy từng học Taekwondo.” Rồi cậu bổ sung thêm: “Tớ cũng vậy.”
Tưởng Vũ Phàm mở to mắt, ngó Nhạc Tri Thời đang dửng dưng quan sát trận đấu.
Hèn chi lần trước ở trong phòng rửa tay có thể 1 chọi 4.
‘Đại ca’ mà Vương Kiệt tìm đến chẳng qua chỉ là con hổ giấy, Tống Dục đến đầu ngõ đã nhận ra rồi.

Anh chỉ sợ bọn họ giấu dao kéo gì đó, nhưng nhìn một hồi thấy quần áo bọn họ không có túi hay cầm theo cái gì, thậm chí trên tay một vết chai cũng không có, thân thể cũng chẳng phải loại rắn rỏi cường tráng, chính xác mà nói là một tên bự con to xác nhưng vô dụng.
Đánh giặc đánh kẻ cầm đầu, chỉ có bọn ngốc mới ngu ngơ lao vào đại.

Tống Dục chẳng muốn phí thời gian, anh đạp một cú vào ngực gã bự con nhưng không đạp quá mạnh, nếu không e sẽ vào cục cảnh sát mất, đành khéo léo dùng lực hạ gục tên đại ca này.
“Anh Trương!”
Ngoại trừ Vương Kiệt, những tên khác cũng xúm tới.

Một tên tóc đỏ dáng người nhỏ bé từ phía sau nhảy lên ôm cổ Tống Dục, định giữ chặt anh để những tên khác đánh hội đồng. 
Tống Dục nhíu mày, có chút bực, túm tay đối phương vung qua vai quật ngã xuống đất, bụi bay mù mịt.
Nhìn thấy màn bạo lực như thế, không còn ai dám lại gần nữa.

Tên đại ca dưới đất vừa định bò dậy, Tống Dục đưa chân đạp cho mấy phát, khiến gã sợ đến nỗi chỉ cần thấy anh nhấc chân là phản xạ có điều kiện mà lui về phía sau.
“Lên nữa không?” Tống Dục hỏi.
“Đệch! Coi như bố mày xui khi tin lời bọn mày!” Đối phương miệng thì chửi, nhưng chân lùi vội.
Tống Dục buông lỏng hai tay, xoay xoay cổ tay, trên mặt vẫn như cũ không có biểu cảm: “Sau này cấm các người đụng vào em ấy, tôi mà biết được thì không chỉ đơn giản như hôm nay đâu.”
Nhạc Tri Thời nhìn anh Trương mập bò từ dưới đất dậy, y chang bọn phản diện trong truyện tranh, đánh thua sẽ nói những câu như: “Tao sẽ trở lại tìm mày.” Mặt đen như đít nồi, dẫn người chạy mất hút.
Vương Kiệt rõ ràng là người tức giận nhất, mọi thứ không phát triển như dự liệu của cậu ta.

Ánh mắt cậu ta tức giận nhìn Tống Dục, hai tay siết chặt thành cú đấm.
“Đừng nghĩ nữa.” Tống Dục không thèm nhìn cậu ta, cúi người nhặt áo khoác dưới đất.
“Tôi không có hứng thú đánh nhau với con nít.”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Ngạn: Lại bị cho leo cây zòy!!!HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI MỐT.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui