Chất Dị Ứng Đáng Yêu


Vẻ mặt Tống Dục không nhiều biểu cảm, cũng không trả lời câu hỏi của Thẩm Mật.
“Quy tắc xã giao cơ bản, là phải giới thiệu bản thân mình trước.” Anh lạnh lùng nói.
Cậu thanh niên nghe vậy thì bật cười, gãi đầu trả lời khá tùy ý: “Đúng đúng, em quên tự giới thiệu.

Em là Thẩm Mật, bạn học cùng lớp với Nhạc Tri Thời.” Nói xong cậu ta nhìn qua số nhà: “Em không tìm lộn chỗ mà, lần trước cũng chính chỗ này dì đã ra mở cửa cho em.

Nhưng anh là?”
Vẻ mặt Tống Dục không thay đổi, vẫn nhìn vào mắt của cậu ta như cũ, hiển nhiên tạo cho người ta có cảm giác khó gần.
“Tôi là anh trai của em ấy.”
Thẩm Mật hơi ngạc nhiên: “Cậu ấy có anh trai à, mà đúng rồi, hình như em từng nghe ai đó kể qua nhưng Nhạc Tri Thời không hề nhắc với em.


Tống Dục nhíu mày: “Em ấy cũng không nói với tôi, mình có một người bạn học tên là Thẩm Mật.”
“Không thể nào? Em với dì Lâm cũng đều biết nhau mà.” Thẩm Mật cười rồi lấy điện thoại di động ra, cậu ta bấm vào album tìm ra một đoạn video mình quay, bấm phát sau đó đưa cho Tống Dục xem.
Trong giờ giải lao, cậu ta dùng ứng dụng video ngắn ghi lại cảnh Nhạc Tri Thời đang ăn vặt, phát hiện mình bị quay thì cậu mỉm cười, dùng tay chặn camera, hét lên tên Thẩm Mật bảo cậu ta đừng có quay nữa.
“Anh nhìn này, em ngồi phía sau Nhạc Nhạc.”
Tống Dục bình tĩnh xem hết video.
Thẩm Mật cất điện thoại: “Không sao, chúng ta cũng coi như đã quen biết nhau rồi, anh có thể gọi cậu ấy xuống giúp em không? Hôm nay trở lại trường học thu dọn sách, em muốn rủ Nhạc Nhạc đi cùng, thu dọn xong thì tụi em sẽ chơi bóng.”
“Em ấy còn đang ngủ.” Tống Dục cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó ngước mắt, dựa vào khung cửa nghiêm túc dạy dỗ: “Tôi nhắc nhở cậu một chút, hiện tại đang trong thời kỳ khoa học công nghệ hiện đại, có một thành tựu thành công nhất được gọi là điện thoại di động.

Hôm qua, cậu hoàn toàn có thể gọi điện thông báo cho Nhạc Tri Thời, nói em ấy vào lúc 9 giờ sáng ngày 9 tháng 6 cùng cậu trở lại trường để thu dọn sách vở.

Điều này sẽ hiệu quả hơn là đến trực tiếp nhà em ấy gõ cửa.

Dù sao…”
Tống Dục cười: “Cậu cũng không biết tối qua em ấy làm cái gì, ngủ muộn hay ngủ sớm, phải không nào?”
Sau khi nghe Tống Dục nói xong, nụ cười trên mặt của Thẩm Mật dần tắt, nhưng chỉ hai ba giây ngắn hạn, cậu ta gật đầu, đôi mắt như ánh mặt trời nói: “Đúng vậy, là em suy nghĩ không chu đáo.

Chủ yếu vì em cũng sống gần đây, nên hay tới nhà để gọi cậu ấy.

Anh có biết không, bình thường cậu ấy rất chăm chỉ, người đến lớp đọc sớm nhất cũng là cậu ấy, không ngờ sau khi thi cậu ấy lại thức khuya.


Nụ cười trên môi và những lời nói thân mật có chọn lọc của cậu ta, đều đang nhắc nhở Tống Dục rằng họ là bạn thân.
Ngăn bạn em trai ở ngoài cửa, thấy thế nào thì cũng không phải chuyện vẻ vang mà người anh nên làm.
“À đúng rồi, anh này, em vừa chạy tới đây nên hơi khát, em có thể vào nhà uống chút nước được không?” Thẩm Mật nhìn Tống Dục: “Tiện thể, em chờ cậu ấy luôn.”
Cuối cùng thì cậu ta cũng vào được nhà như ý muốn.
“Nước ở trong phòng bếp, tủ lạnh cũng có đồ uống.

Thoải mái đi.” Tống Dục nói xong thì quay vô bếp, đổ sữa ra cốc cho vào lò vi sóng để làm nóng.

Thẩm Mật cũng theo vào, cậu ta rót cho mình cốc nước sôi để nguội, uống được nửa cốc thì trên lầu có tiếng động.
“Anh? Anh ơi…” Nhạc Tri Thời hất dép, thấy cửa phòng Tống Dục đang mở, không có ai bên trong, từ trên lầu nhìn ra phòng khách hình như cũng không có ai, tưởng rằng anh không có ở nhà, cậu vừa ôm lấy Kẹo Đường, nắm lấy móng vuốt nó vừa thay đổi cách gọi: “Tống Dục?”
Tống Dục cầm cốc sữa từ phòng bếp đi ra ngoài, đến phòng khách thì ngửa đầu nhìn Nhạc Tri Thời: “Em đang gọi ai thế?”
Vừa mới thức dậy nên tóc tai Nhạc Tri Thời bù xù, lộ ra nụ cười ngây ngô vì chột dạ, ghé trên lan can gọi anh trai.
“Buổi sáng tốt lành.”
Bên cạnh Tống Dục xuất hiện một người khác, Nhạc Tri Thời sửng sốt, hơi bất ngờ hỏi: “Thẩm Mật? Sao cậu lại ở đây?”
“Định cùng cậu trở về trường thu dọn sách vở.

Cậu quên mất trước khi thi, chúng ta đã hẹn nhau thi xong sẽ chơi bóng rổ sao?” Thẩm Mật chống hai tay lên hông, nhìn Nhạc Tri Thời cười: “Bây giờ mà vẫn còn ngủ, biết mặt trời lên tới đâu rồi không?”
Nhạc Tri Thời nhớ lại: “À.

Tối qua tớ thức khuya chơi game với anh trai, quên mất chuyện dọn sách vở.”
“Không thể nào?” Thẩm Mật thở dài: “Nhưng tớ cố ý sáng sớm tới đây tìm cậu, cậu định đuổi tớ đi à?”
“Đâu có, nhưng tớ thật sự không muốn chơi bóng cho lắm, hay là chúng ta đến trường thu dọn đồ đạc trước đi.” Nhạc Tri Thời ôm Kẹo Đường nhìn Tống Dục: “Mà vừa rồi dì Lâm gọi điện cho em, bảo chúng ta đến Dương Hòa Khải Trập ăn trưa.”
Tống Dục không nói lời nào, nhưng Thẩm Mật thì kích động: “Thật sao? Tuyệt quá.

Dì Lâm nấu ăn siêu ngon luôn ấy.”
Nhạc Tri Thời vốn áy náy vì từ chối chơi bóng rổ, nên cậu đưa ra một đề nghị để bù đắp: “Thế, quyết định vậy nha, chúng ta đến trường thu dọn sách trước sau đó tới Dương Hòa Khải Trập ăn cơm.” Cậu dòm Tống Dục, bằng vẻ mặt mà mỗi lần xin xỏ sẽ xuất hiện: “Anh ơi, anh có thể lái xe đưa chúng em đến trường được không ạ?”
Tống Dục im lặng: “Anh là phương tiện đi lại sao?”
Nhạc Tri Thời lập tức phản bác: “Đương nhiên không phải, em chỉ muốn anh đi cùng em thôi.”
Cuối cùng Tống Dục vẫn đồng ý.
Nhạc Tri Thời nhanh chóng thay quần áo xuống lầu, hơn nữa rất tự nhiên chạy tới uống ngụm sữa bò ấm mà Tống Dục đang cầm trên tay.

Tuy bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến Nhạc Tri Thời đi thu dọn sách mà không có xe chở, nên anh thay quần áo rồi cùng cậu ra ngoài.
Trên đường đi bởi vì có thêm một người, khiến Tống Dục ngồi ghế lái có vẻ hơi thừa, Nhạc Tri Thời và Thẩm Mật ngồi ghế sau đang tán gẫu mấy chuyện ở lớp 12/10, chẳng hạn như lớp chưa mở tiệc để cảm ơn thầy cô giáo, hay người nào đã qua đêm trong quán cà phê Internet sau kỳ thi tuyển sinh đại học, hoặc ai đã tỏ tình với ai sau khi thi xong.
Đây đều là những thứ mà Tống Dục không quen thuộc, lần đầu tiên anh có cảm giác rằng mình không hề hiểu rõ Nhạc Tri Thời.
Lòng người đang bực bội, đường sá cũng hùa theo bằng ánh đèn đỏ ở ngã tư, chủ đề đã được Thẩm Mật chuyển thành kế hoạch nghỉ hè, cậu ta đang nói về triển lãm truyện tranh một tháng sau, cũng tình cờ là chủ đề được Nhạc Tri Thời quan tâm nhiều nhất.
“Cậu định đi á?” Nhạc Tri Thời xoay cả người qua: “Tớ cũng muốn đi!”
Tống Dục liếc em trai: “Ngồi yên đi, nguy hiểm lắm.”
Nhạc Tri Thời bị mắng, ngoan ngoãn ngồi thẳng lưng, cậu trộm nhìn Tống Dục rồi vươn tay lên sờ cánh tay anh trai: “Dạ, chờ đèn đỏ lâu quá.”
Tống Dục cảm thấy cậu đang an ủi mình, Nhạc Tri Thời dường như rất giỏi trong việc điều chỉnh tâm trạng của anh, canh thời cơ rất chính xác mà bắt lấy cánh tay anh.

Nhưng Tống Dục nghĩ, chính cậu cũng không biết rằng hành động ấy là an ủi anh đâu.
Chẳng qua là cậu đã quen với việc, làm sao ghìm cơn giận của anh lại.

Thẩm Mật ngồi phía sau đề nghị đi xem triển lãm chung, còn bảo cậu đã làm tốt bài thi rồi: “Đừng lo lắng, cậu đi theo tớ chắc chắn sẽ không bị lạc.”
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Tống Dục lại đạp ga, Nhạc Tri Thời đồng ý lời mời của Thẩm Mật.
Lúc thu dọn sách Tống Dục không thể vào, nên anh ngồi đợi trong xe.

Thẩm Mật hết sức nhiệt tình giúp Nhạc Tri Thời lấy đồ, nào là mang cái này lên mang cái kia xuống, đi tới đi lui hệt như cậu ta rỗi việc lắm, sách cần mang chẳng có bao nhiêu.
“Hết rồi hả?”
“Ừ!” Nhạc Tri Thời bỏ bó cuối cùng vào cốp xe: “Xong hết cả rồi.”
Thẩm Mật đứng sau Nhạc Tri Thời: “Cảm ơn anh Tống Dục, nếu không có anh thì chúng em đã phải gọi xe rồi.”
Tống Dục im lặng đóng nắp xe, sau đó lái thẳng đến Dương Hòa Khải Trập.

Xe tới đúng lúc Lâm Dung đang sắp xếp đồ ăn cho người phục vụ đem lên.

Qua cửa kính trong suốt, nhác thấy Nhạc Tri Thời đang đi vào, lại nhìn thấy Thẩm Mật ở phía sau, bà vô cùng nhiệt tình ra chào đón.
Hễ Thẩm Mật đến là sẽ nói: “Dì à, dì nấu ăn ngon quá, cháu lại tới làm phiền rồi.”
“Gì mà phiền chứ, cháu mà thích thì ngày nào cũng có thể ăn.” Lâm Dung cười kéo cậu ta vào trong, đến cả con trai ruột của mình bà cũng không thèm nhìn tới.
Tống Dục y như người vô hình lẳng lặng đi phía sau, chỉ có Nhạc Tri Thời quay đầu, khoác tay anh nói: “Hồi nãy có một bạn nữ đưa trà sữa cho em.”
Tống Dục thản nhiên hỏi: “Uống ngon lắm à?”
“Em không có nhận ạ.” Nhạc Tri Thời bước vào nhà hàng, chỗ ngồi của họ gần cửa sổ thủy tinh: “Em đâu phải kiểu xấu xa, đã không thích người ta mà còn thoải mái uống trà sữa của người ta.”
Tống Dục khẽ cười: “Tốt nhất em không phải vậy.”
Nhạc Tri Thời ngồi xuống, nhăn mũi nghi ngờ nhìn Tống Dục.

Cậu cảm thấy giọng anh là lạ cứ như đang giận ai vậy đó, hơn nữa còn ngồi đối diện cậu nữa chứ.
Thấy Tống Dục không lên tiếng, Nhạc Tri Thời chủ động ngồi bên cạnh anh: “Khi nào anh nghỉ hè thế, hay chúng ta đi bơi nha.

Gần đây có một hồ bơi mới mở, nước ở đó sạch lắm á.”
“Đi hồ bơi à?” Thẩm Mật đang giúp Lâm Dung bưng đĩa cá chua ngọt, cậu ta ra rồi ngồi đối diện với Nhạc Tri Thời: “Cậu đang nói đến hồ bơi hả? Tớ vừa mới làm thẻ luôn.”
Tống Dục nhếch khóe môi, nói với Nhạc Tri Thời: “Trùng hợp nhỉ, vậy sau này em muốn làm gì cũng có người làm chung rồi.”
Nhạc Tri Thời cau mày nhìn anh: “Anh không đi sao?”
Tống Dục im lặng.

Lâm Dung ra tới, Thẩm Mật nhích vào trong: “Dì vất vả rồi!”
“Không sao, lần này có thêm mấy món mới theo mùa, mấy đứa thử xem?”
Lúc ăn cơm Lâm Dung hỏi Thẩm Mật thi ổn không, cậu ta mỉm cười gắp miếng cá cho Nhạc Tri Thời: “Rất tốt ạ, chắc cháu có thể vào trường đại học mà mình mong muốn.”
“Giỏi thật ta.” Lâm Dung cười hỏi: “Cháu muốn học trường nào đấy?”
“Trường đại học W ạ.”
Thẩm Mật vừa dứt lời, đôi đũa trên tay Tống Dục cũng khựng lại.
“Cậu định học ở trường đại học W hả, tớ cũng vậy đó.” Nhạc Tri Thời ăn miếng anh đào, sau đó gắp cho một miếng lớn hơn cho Tống Dục rồi nói nhỏ với anh: “Món này ngon lắm, anh ăn thử đi.”
Thẩm Mật liếc miếng cá của mình đang nằm trong bát Nhạc Tri Thời: “Tớ biết mà, ngày nào cậu cũng nói trước mặt tớ là phải đến trường đại học W, cái tai của tớ sắp đóng kén rồi đây này.”
“Thật tốt quá, nếu mấy đứa học chung trường thì có thể giúp đỡ lẫn nhau rồi.” Lâm Dung vui vẻ múc canh sườn heo cho Thẩm Mật: “Nhạc Nhạc nhà chúng ta lúc nào cũng y như con nít, lúc còn bé dì chỉ sợ nó bị người ta ăn hiếp.

Nếu cháu cũng học trường đại học W, nhớ phải chăm sóc nó nhiều hơn chút nhé.”
Thẩm Mật cười đón lấy canh: “Đương nhiên rồi ạ, dì yên tâm.”
Nhạc Tri Thời không hài lòng cho lắm: “Con đâu còn là con nít nữa, anh trai cũng đang học ở trường đại học W mà, con có việc thì sẽ tìm anh ấy.”
Lâm Dung cố ý ghẹo cậu: “Anh của con bận muốn chết, có thời gian chăm sóc con à?”
“Thì ra anh Tống Dục cũng học ở trường đại học W!” Vẻ mặt Thẩm Mật hơi ngạc nhiên: “Thật trùng hợp, sau này chúng ta sẽ là đàn anh đàn em, quá tuyệt vời luôn.”
Tống Dục lười đáp lời, chỉ liếc cậu ta, nghĩ bụng ‘Trùng hợp cái con khỉ, người ngồi trước mặt này là vì tôi mới thi đại học W đấy!’
Được dịp khen anh trai mình, Nhạc Tri Thời rất hào hứng: “Đúng vậy, anh trai tớ siêu cấp đỉnh luôn.

Anh ấy hiện đang làm thí nghiệm với các anh chị nghiên cứu sinh khóa trên đấy.”
“Quaao!!!!” Thẩm Mật sùng bái: “Nhạc Nhạc, cậu và anh trai cậu chẳng giống nhau gì cả, nói hai người là anh em ruột cũng chẳng ai tin đâu.”
Nhạc Tri Thời không thích câu này, hơi không vui mà hất cằm: “Không giống thì anh ấy vẫn là anh của tớ.”
“Cậu dễ thương quá đi!” Thẩm Mật bất chợt khen.
Tống Dục ngẩng đầu, đôi mắt hơi híp, anh nhìn chằm vào nụ cười chói lọi như mặt trời của Thẩm Mật.
Anh đột nhiên phát hiện, giữa người với người đúng là có this có that, Hạ Tri Hứa cũng cười như ánh nắng nhưng luôn mang đến sự thoải mái cho người khác, rất dễ kết bạn.

Nhưng người đang ở trước mặt này đây, anh càng nhìn càng thấy ngứa mắt.
Trước hôm nay, Tống Dục nghĩ nguyên nhân khiến mình không thích Thẩm Mật là vì có thành kiến từ trước, lòng dạ bản thân hơi hẹp hòi.

Nhưng hôm nay gặp mặt, anh lại đánh đổ sự nghi ngờ của mình.
Thẩm Mật khác với bất kỳ bạn bè nào trước đó của Nhạc Tri Thời.
Tống Dục có thể xác nhận điều này.
“Phải không?” Lâm Dung dường như tìm thấy sự đồng cảm trên người Thẩm Mật: “Cháu biết không? Nhạc Nhạc hồi nhỏ còn đáng yêu hơn bây giờ.

Dì mà dẫn nó ra ngoài thì ai cũng nhìn cả, lúc đón ở cổng trường mẫu giáo, mọi người đều gọi nó là ‘búp bê phương Tây’ đấy.”
Thẩm Mật mở to hai mắt: “Có ảnh chụp không ạ? Cháu muốn xem cậu ấy khi còn nhỏ trông thế nào!”
Nhạc Tri Thời từ chối: “Không được, đừng có xem ảnh hồi đó của tớ.”
Nhạc Tri Thời không thích người khác nói mình dễ thương, vì trong lòng cậu định nghĩa từ dễ thương tương đương với ngây thơ, ngây thơ chính là chưa đủ lớn.
Nhạc Tri Thời luôn cố gắng hết sức để thực hiện mục tiêu, đó là làm giảm khoảng cách giữa mình và anh trai.
Lâm Dung bỏ qua lời từ chối của Nhạc Tri Thời, bà nói với Thẩm Mật: “Ảnh chụp ở nhà đấy, lần sau cháu đến chơi dì sẽ mang cho cháu xem.

Lúc trước có hai cuốn album lớn, không biết sao mà mất một cuốn rồi.”
Nói đến đây, vẻ mặt Lâm Dung lộ vẻ khó hiểu: “Bây giờ trong nhà chỉ còn một cuốn, tìm mãi không thấy cuốn kia.”
Bà vừa dứt lời, Tống Dục lập tức bị nghẹn.

Anh cúi đầu ho khan, Nhạc Tri Thời vội đưa nước rồi vỗ nhẹ vào lưng, hỏi anh có sao không.
“Có phải bị hóc xương cá rồi chăng?” Thẩm Mật rất quan tâm: “Mẹ em từng nói thử chút giấm sẽ có tác dụng, anh muốn thử không?”
Nhạc Tri Thời lắc đầu, nghiêm túc từ chối: “Đó là phương thuốc dân gian.”
Tống Dục uống hớp nước mà Nhạc Tri Thời đưa, thấp giọng nói không sao.
“Nhắc mới nhớ, có một cô gái muốn tặng bảng tên cho Nhạc Tri Thời.” Thẩm Mật cười: “Nhưng đã bị từ chối thê thảm rồi.”
“Bảng tên?” Lâm Dung nghi ngờ hỏi: “Đó không phải là thứ mà các con đeo hàng ngày ở trường sao? Lấy của người khác chi vậy, cũng đâu có xài được.”
“Dì Lâm, dì không biết rồi, bây giờ đưa bảng tên cho người khác tương đương với tỏ tình á.”
Nghe vậy, sự tò mò trong lòng Lâm Dung nóng lên hừng hực: “Thật là, Nhạc Nhạc, sao con lại không nhận?”
Nhạc Tri Thời mím môi, do dự thật lâu mới trả lời: “Con đã nhận của người khác rồi, không cần thêm ai nữa.”
“Thật sao? Con lấy của ai? Khi nào? Tại sao không nói cho dì biết?”
Phản ứng của Lâm Dung khiến Nhạc Tri Thời như có lửa đốt dưới mông, ấp úng đáp: “…Đưa bảng tên và nhận bảng tên, không nhất thiết phải có ý đó.

Đôi khi là bạn thân, cũng tặng cho nhau để giữ làm kỉ niệm mà.”
Nhạc Tri Thời hiếm khi phải che giấu thế này, vì bình thường lúc nào cậu cũng thoải mái nói toạc móng heo.
Chắc đêm qua mình ngủ không ngon nên tinh thần thấp thỏm.

Cậu tự an ủi mình như vậy.
Lâm Dung không chịu từ bỏ, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Vậy con đã lấy của ai?”
Nhạc Tri Thời chưa kịp trả lời, Tống Dục đã trực tiếp thừa nhận: “Của con.”
Ba người trong bàn ăn đều nhìn về phía Tống Dục, nhưng dáng vẻ Tống Dục vẫn thờ ơ như cũ, thản nhiên đáp: “Lúc con tốt nghiệp cấp ba, điểm khá tốt nên Tri Thời chạy qua xin vía.”
Lâm Dung nghe thấy cũng có lý: “À, ra vậy.”
Bà cầm muỗng khuấy canh trong bát, nói đùa: “Bảng tên của anh con lấy không dễ đâu, chẳng biết bao nhiêu cô gái bên ngoài đều nhớ nhung đấy.”
Thẩm Mật hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại bật cười: “Hai người là đang cắt vận đào hoa cho nhau à?”
“Tớ không có đào hoa lắm đâu.” Nhạc Tri Thời rất nóng lòng muốn bỏ qua đề tài này, vì cậu nhớ lúc mình kể được nữ sinh tặng trà sữa thì anh trai không vui cho lắm.
Cậu không muốn làm anh trai khó chịu.
Lúc cúi đầu xuống, cậu phát hiện Tống Dục đang đi đôi giày cùng kiểu dáng nhưng khác màu với mình.

Chỉ là một điểm tương đồng nhỏ, cũng khiến Nhạc Tri Thời hân hoan.
Cảm xúc của cậu thay đổi rất dễ dàng.
Lâm Dung gắp rau muống cho Nhạc Tri Thời: “Không đào hoa thì tích lũy từ từ được mà.

Con sắp vào đại học rồi.

Đừng như anh trai con, dành tâm trí quá nhiều cho việc học, chẳng khác nào thầy tu khổ hạnh.

Tuổi của con là phải ra ngoài, đi xung quanh nhiều hơn rồi làm quen thật nhiều bạn bè chứ.”
“Dì nói đúng, con cũng nghĩ vậy.” Thẩm Mật nói: “Kỳ nghỉ hè này con muốn tìm công việc làm thêm, tiết kiệm tiền tiêu vặt nữa.

Con không muốn xin tiền bố mẹ khi học đại học.”
Vốn dĩ hình tượng của cậu ta trước mặt Lâm Dung là một thiếu niên nhiệt tình hiểu chuyện nên nghe xong lời này, Lâm Dung càng thấy hài lòng: “Chà, hiện tại con đã tìm công việc thích hợp chưa?”
Thẩm Mật lắc đầu, thở dài: “Không dễ kiếm đâu ạ.

Thời nay hiếm có việc làm thêm cho một học sinh cấp ba vừa tốt nghiệp.”
Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của cậu ta, Nhạc Tri Thời nảy lên sáng kiến: “Cậu có muốn thử làm gia sư không?”
“Việc dạy thêm hiện nay rất nhiều, phụ huynh bây giờ chỉ muốn thuê sinh viên đại học nổi tiếng thôi.”
Lâm Dung cân nhắc: “Nếu không, con có thể đến Dương Hòa Khải Trập, con biết cách giao tiếp, tính tình lại tốt, có thể tới giúp dì.” Lâm Dung vỗ vai Thẩm Mật: “Dì sẽ không đối xử tệ với con đâu.”
“Thật sao ạ? Dì thật tốt quá đi!”
Nhìn cảnh tượng vui vẻ ở đối diện, Tống Dục cũng lười phản ứng, quay đầu bảo với Nhạc Tri Thời: “Em đã cân nhắc về nghề nghiệp rồi.

Kỳ nghỉ hè này em chỉ cần thư giãn ở nhà, đọc sách để làm giàu tri thức bản thân là được.”
“Em biết rồi ạ.” Nhạc Tri Thời không chút do dự nắm cổ tay của Tống Dục ở dưới bàn, nhỏ giọng hỏi: “Em đến trường đại học W tìm anh được không? Em nghe mọi người nói thư viện đại học W rất tốt.”
“Xa lắm.” Tống Dục nói.
Ngay sau đó anh lại nói thêm: “Đến khi nghỉ hè anh sẽ về nhà.” Hệt như đang an ủi.

Đồng thời Lâm Dung cũng thuyết phục cậu: “Con cứ nghe lời anh trai, ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn, giữ vững tinh thần trước khi học đã.”
Thẩm Mật nhìn Tống Dục và Nhạc Tri Thời, chợt nói: “Anh em hai người quan hệ tốt như vậy, thật ghen tị mà, lúc nhỏ tớ cũng muốn có anh trai đấy.”
Nhạc Tri Thời khá tự hào, cậu cảm thấy dù Thẩm Mật có anh trai chắc chắn cũng sẽ không giỏi và xuất sắc như Tống Dục, nên càng cảm thấy mình may mắn.
Lâm Dung thở dài: “Đúng vậy, Nhạc Nhạc từ nhỏ đã bám anh trai nhất.

Hồi đó nó thực sự không chịu tách rời anh nó nửa bước.

Ăn ngủ cũng phải cùng nhau.”
Thẩm Mật liếc nhìn Tống Dục, cười hỏi: “Vậy sau này, bọn họ có người yêu thì làm sao ạ? Không thể sống chung thì tính thế nào đây?”
Câu bông đùa này khiến hai người im lặng.

Nhạc Tri Thời giật mình, đang chớp mắt suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng điện thoại rung, là điện thoại của Tống Dục.

Tống Dục cầm điện thoại rời khỏi bàn ăn, đi tới cửa sổ cách đó không xa.

Nhạc Tri Thời yên lặng nhìn theo bóng lưng anh, trong đầu vẫn lơ lửng câu hỏi vừa rồi của Thẩm Mật.
Không lâu sau Tống Dục quay lại.

Lâm Dung hỏi anh có chuyện gì.
“Vâng.

Đàn anh gọi điện nói buổi chiều sẽ tổ chức một cuộc họp nhóm tạm thời, muốn con đến họp nhóm và báo cáo số liệu trước.”
Nhạc Tri Thời hơi thất vọng: “Vậy anh phải đi ạ?” Sau đó nhỏ giọng hỏi: “Anh không thể xin nghỉ phép sao?”
Tống Dục gật đầu, uống ngụm nước sau đó đặt ly xuống: “Anh phải đi họp nhóm, trao đổi với những người khác trong nhóm về tiến độ công việc mới nhất.

Số liệu đều nằm ở chỗ anh.

Tùy tiện xin nghỉ rất không có trách nhiệm.” Nói xong thì cầm lấy chìa khóa xe, có vẻ chuẩn bị đi thật.
Đã như thế, Nhạc Tri Thời không còn cách nào để ngăn cản anh.

Cậu cân nhắc khả năng xin đu theo nhưng giờ Tống Dục phải họp, câu đâu có vào được, biết đâu chừng còn làm vướng tay anh.
“Anh trai của cậu tuyệt thật đấy.” Thẩm Mật ngưỡng mộ nói: “Không giống như tớ, chỉ biết dắt cậu đi chơi khắp nơi thôi, chẳng quan tâm đến học tập hay công việc cả.

Đổi lại là tớ, nếu đã về nhà sẽ không đi họp nhóm đâu.”
Mấy câu thảo mai này khiến Tống Dục vô cùng chán ghét.
Thẩm Mật hiển nhiên không cho là vậy, còn bổ sung thêm: “Rõ ràng chỉ lớn hơn chúng ta ba tuổi, sao anh ấy lại trưởng thành thế chứ?”
Tống Dục đứng dậy, nở nụ cười hiền hòa với Thẩm Mật.
“Có lẽ vì tôi đã lên đại học rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui