Bách Niên ngẩng đầu nhìn Lưu Mạn thật lâu. Hắn nhớ rất rõ, lần đầu tiên hắn gặp cô là ở sân trường. Ở cái cây cổ thụ lớn, cô gái ngồi xuống nựng một bé mèo nhỏ bị bỏ rơi. Từng ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu rọi xuống làn da tinh mịn. Tưởng đâu cô sẽ nở nụ cười nhưng trái là là đang rơi nước mắt.
Có ai vừa nựng mèo vừa khóc không?
“Hôm đó, em nói với con mèo rằng nó cũng bị bỏ rơi giống em. Từ hôm đó tôi nghĩ sau này, tôi sẽ không bỏ rơi em. Nên xin em hãy tin tôi.”
Lưu Mạn cúi mặt, nước mắt rơi lã chã lên tôi cháo nóng. Cô vẫn tiếp tục ăn. Nhưng sao cổ họng nghẹn cứng lại, là cháo mà khó nuốt đến vậy ư?
Ăn xong Bách Niên chở cô ra bờ sông thành phố.
Bây giờ là 2 giờ sáng, con đường cũng trở nên vắng vẻ hơn. Hai người ngồi trong xe. Lúc này, Bách Niên nắm tay cô và nói:
“Mạn Mạn, năm tôi 19 tuổi. Tôi bị tai nạn giao thông 2 thận vỡ làm đôi thận. Mẹ tôi là người thích hợp. Nếu không có mẹ, không có tôi của ngày hôm nay. Tôi nợ mẹ quá nhiều. Hơn nữa, ở bên em tôi thấy thoải mái và hạnh phúc. Em bắt tôi chọn, tôi làm sao chọn bây giờ Mạn Mạn?”
“Sau 2 năm, tập đoàn phát triển và địa vị Bách gia được củng cố theo ý của mẹ là tôi sẽ được tự do. Tôi thề với em trong 2 năm đó tôi với cô ấy sẽ không phát sinh chuyện gì. Mạn Mạn, hợp đồng tôi cũng ký luôn rồi!”
Nghe rất thuyết phục.
Lưu Mạn quay sang nhìn thấy người đàn ông phía bên cạnh nằm gục trên vô lăng khóc. Cô cảm giác được sự bất lực của hắn.
“Cho tôi 2 năm, tôi dùng cả đời để yêu em, bù đắp cho em có được không?”
Lưu Mạn đột nhiên siết chặt tay hắn:
“Bách Niên, thầy thích em ở điểm nào?”
“Thích em vì là em.”
“Lúc em cần anh nhất, anh sẽ có mặt?”
Bách Niên ngẩng đầu lên rồi gật đầu quả quyết.
“Nếu em và cô ấy cùng ốm thì sao?”
Hắn chớm người qua ôm lấy Lưu Mạn:
“Mạn Mạn, sau này tôi không cho phép em mang mình đi so sánh với bất kỳ ai. Em yên tâm cho dù có phải đánh đổi tất cả tôi cũng sẽ bước về phía em.”
Lưu Mạn gật đầu: “Bách Niên em mệt rồi. Em muốn ngủ một chút.”
“Được! Em ngủ đi!”
Lưu Mạn không muốn nghĩ nữa, toàn thân cô mệt mỏi. Ngay lúc mày đây cô chỉ muốn chìm vào giấc ngủ. Bách Niên đắp áo khoác vest của hắn lên cho cô, Lưu Mạn khẽ nói:
“Bách Niên, ngày mai ba em mổ sớm.”
“Được anh sẽ đánh thức em.”
“Bách Niên, em thật sự rất sợ ba em xảy ra chuyện.”
“Mạn Mạn có nhiều chuyện em nghĩ tiêu cực sẽ thành sự thật. Vậy cho nên tốt nhất hãy tin tưởng vào điều tốt.
“Mạn Mạn?”
Hắn nói xong đã thấy cô hai mắt nhắm nghiền lại, hơi trở trầm ổn.
…
Sáng sớm mở mắt, Mạn Mạn thấy xe đậu gần bệnh viện. Cô giật mình:
“Bách Niên, bây giờ là mấy giờ?”
“5 giờ sáng.”
Lưu Mạn vội mở cửa đi ra.
“Mạn Mạn, em đợi anh một chút.”
Bách Niên đưa một túi lớn cho Lưu Mạn: “Anh có mua một số đồ dùng thiết yếu. Em cần gì cứ nhắn anh. Sáng nay anh có việc. Khi nào xong anh sẽ đến.”
Cô gật đầu.
“Mạn Mạn, sẽ không sao!”
Lưu Mạn gật đầu rồi cầm túi lớn chạy vào trong. Ca phẫu thuật sẽ diễn ra vào lúc 8 giờ sáng. Trước khi tiến hành phẫu thuật, Lưu Mạn và mẹ sẽ được hướng dẫn ký giấy cam kết. Lúc đó bác sĩ có nói một câu khiến cô lo lắng:
“Hiển nhiên việc phẫu thuật không phải lúc nào cũng thuận lợi. Có những trường hợp phát sinh ngoài mong muốn. Người nhà cũng chuẩn bị sẵn tinh thần và tâm lý. Chúng tôi sẽ cố gắng làm hết sức.”
Lưu Mạn chỉ biết nhắm mắt niệm Phật. Mong ơn trên có thể che chở cho ba cô.
Lưu Mạn không biết, trong thời gian trên, Bách Niên đi chụp hình cưới với Thanh Thanh Huyền.