Sáng hôm sau, Lưu Mạn tỉnh dậy trong vòng tay của Bách Niên. Lưu Mạn nhìn người đàn ông trước mặt, cô thật sự không cưỡng lại được vẻ đẹp mê hoặc của hắn. Khẽ chạm đầu ngón tay lên sóng mũi.
“Tiểu Mạn, em thích tôi nhiều đến như vậy sao?”
“Không có!”
“Rất ghét anh. Cực kỳ căm ghét anh!”
“Vì anh hôn người khác?”
“Em ghen sao?”
“…”
Bách Niên phì cười: “Cô ấy là bạn của anh.”
“Vậy cho nên có thể tuỳ ý hôn?”
Lưu Mạn xoay người nhưng bị hắn giữ chặt lại:
“Ai cho phép em đi?”
Nam nhân bắt lấy cổ tay cô, bàn tay đẩy vai cô, chợt ấn Lưu Mạn vào trong chăn.
Hắn với tay kéo chiếc quần của cô xuống.
“Bách Niên, anh muốn làm gì?”
“Phạt em. Sau này em còn đi lung tung tôi sẽ đem em ra mà trừng phạt.”
Tiếng động mờ ám vang lên bên tai, thật sự đem đến kích thích không nhỏ. Hắn càng lúc càng hoang dã, càng điên cuồng. Lưu Mạn chỉ có thể vùi mặt vào lòng ngực của hắn vất vả chịu đựng đến lúc yên tĩnh.
Hắn nằm gục lên người Lưu Mạn, mồ hôi thấm ướt qua từng tấc da thịt của cô. Ở cô hắn có cảm giác tham luyến không muốn tách rời. Muốn triền miên dây dưa mãi không dứt.
Hắn đứng dậy rời khỏi chăn ấm. Lưu Mạn thức dậy không nổi liền ngủ thêm một chút. Trong lúc ngủ, cô bị tiếng động bên ngoài làm thức.
Lưu Mạn ngồi dậy vươn vai.
“Tiểu Mạn Mạn, em thức rồi sao? Mau rửa mặt ra ăn sáng đi nào! Em thay quần áo thể dục nhé!”
“Tại sao?”
“Chúng ta đi leo núi.”
Lưu Mạn vào trong nhà vệ sinh, một lúc sau trong bộ dạng chỉnh tề bước ra.
Bách loay hoay trong bếp chỉ để làm bữa sáng.
“Đây là đích thân anh làm. Em mau ăn đi!”
“Tại sao lại hôn cô gái khác để em nhìn thấy. Để cho em đau lòng rồi đối xử tốt với em?”
“Tại vì anh không buông bỏ em được. Lưu Mạn, anh không thể ngừng thích em.”
Hắn bước lại gần cô, bàn tay vươn ra ôm lấy cô.
“Tiểu Mạn Mạn, đừng rời xa anh.”
Thoáng chốc cô thấy trong mắt hắn thật sự chứa đựng hình bóng của cô.
“Chúng ta đừng dày vò nhau nữa. Làm em đau, anh cũng đau lòng."
“Được.”
“Vậy đi thôi.”
Lưu Mạn ôm Bách Niên. Cô như bị chìm đắm vào hủ mật ngọt.
Hai người ăn xong, chuẩn bị một ít quần áo. Lúc rời đi Bách Niên cố ý đặt điện thoại ở trên bàn.
“Anh không mang theo điện thoại sao?”
“Anh không muốn ai làm phiền chúng ta.”
“Còn có ai sao?”
Ở bên này, bà Oanh gọi cho Bách Niên nhiều lần vẫn không được. Chỉ thấy hắn để lại lời nhắn: “Con sẽ về kịp lễ cưới.”
Bách Niên lái xe, rất nhanh 2 người đã đến chân núi. Hắn mang theo balo ở phía sau, đưa tay ra:
“Em sẵn sàng chưa?”
Lưu Mạn gật đầu. Không ngờ thể lực cô yếu đến như vậy. Mới leo núi chưa được 5 phút lại mệt muốn đứt hơi.
“Bánh bèo.”
“Anh nói ai bánh bèo?”
“Ở đây còn ai khác.”
“Được, đố anh bắt được em?"
Hai người chạy đuổi bắt nhau. Bách Niên chạy ôm lấy eo cô xoay một vòng.
“Bắt được rồi này.”
Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô hôn lên rồi cắn nhẹ một cái.
“Á.”
“Sao lại cắn em?”
“Để lại ký hiệu.”
“Vậy thì em cũng để lại.”
Vừa dứt lời, Lưu Mạn cắn thật mạnh vào cần cổ của hắn. Sau đó cô hôn lên.
Cổ hắn rướm máu.
“Về sau nhìn vào vết này cho biết anh là của em.”
Hai người đến một nhà nghỉ dưỡng ở trên núi. Tại đây có thể nhìn xuống khung cảnh bên dưới thành phố. Nếu về đêm chắc sẽ rất đẹp. Khu nghỉ dưỡng theo phong cách gần gũi thiên nhiên. Cây xanh và hoa chen khắp lối. Ngoài nhân viên ra không còn ai khác.
Lưu Mạn thắc mắc: “Bách Niên, ở đây đẹp thế sao chỉ có 2 chúng ta?”
“Anh đã bao trọn chỗ này. Anh muốn chúng ta có không gian riêng."
Hai người cứ thế ở bên nhau tận hưởng. Đến ngày sắp về, Bách Niên tặng cho Lưu Mạn một chiếc nhẫn.
Hắn quỳ xuống đeo vào cho cô.
“Tiểu Mạn Mạn chiếc nhẫn này có khắc tên hai chúng ta: Mạn Niên.”
Lưu Mạn đeo nhẫn vào cô ôm lấy người đàn ông.
“Sau này có con em nhất định sẽ đặt tên con là tên 2 chúng ta.”
Lưu Mạn ngẩng mặt lên nhìn những vì sao lấp lánh trên bầu trời. Cô cảm thấy Bách Niên cũng giống như những vì sao soi sáng cho cuộc sống của cô.
“Cảm ơn anh.”
Bách Niên đứng dậy, ánh mắt nghiêm túc:
“Dù anh có làm bất cứ chuyện gì đều nghĩ cho em. Em nhất định phải tin tưởng anh.”
Lưu Mạn gật đầu. Hai người cụng ly uống cạn rượu vang đỏ.
Bách Niên hít thở, hắn nắm chặt hai vai của Lưu Mạn.
“Tiểu Mạn Mạn, anh sẽ kết hôn.”
“Em chỉ mới học năm I.”
Lưu Mạn nói đến đây khóe miệng khẽ mỉm cười. Hai má ửng đỏ ngại ngùng.
“Không phải. Tôi sẽ kết hôn với người khác. Ba tôi nói nếu không kết hôn sẽ để em và mẹ em vào tù.”
“Bách Niên, anh nói cái gì vậy?”
“Ba tôi vừa từ Mỹ trở về vì chuyện của mẹ. Ông ấy lăn lộn nhiều năm trên thương trường. Chỉ cần ông ấy muốn, mọi chuyện phải nghe theo ông ấy.”
“Rốt cuộc, anh vẫn phải lấy chị ấy?”
Bách Niên gật đầu, hắn nắm chặt hai vai của Lưu Mạn hơn. Hắn chỉ mong cô hiểu cho hắn.
Vừa rồi hắn còn đưa cô lên trời xanh, bây giờ lại kéo cô xuống địa ngục.
“Bách Niên, vậy cho nên anh đối xử tối với tôi chỉ để nói anh sẽ kết hôn?”
Lưu Mạn vung tay tát hắn. Cô tát bằng tất cả sự bực tức, thất vọng. Má của hắn sưng lên, in hằn 5 dấu tay.
“Lưu Mạn, tại sao anh nói nhiều như vậy em vẫn không hiểu?”
“Tại sao có nhiều cách giải quyết khác mà anh chọn kết hôn?”
“Em còn cách nào nói tôi nghe thử?”
Lưu Mạn lùi về sau. Trong đầu cô lúc này thật không nghĩ được gì cả. Nhưng cô không tin ở thời đại bây giờ còn những chuyện như vậy xảy ra.
“Em không nói được chứ gì? Vậy thì em nên hiểu không còn cách khác. Tôi bắt buộc phải kết hôn vì em đó. Em hiểu không?”
“Vì em sao?”
“Đúng chính là vì em. Vì mẹ của em. Nếu không, em nghĩ mẹ tôi dễ dàng tha cho mẹ em sao? ”
Lưu Mạn khuỵu xuống, lòng ngực tức tối. Cô nói gì cũng không lại lý lẽ của người đàn ông trước mặt.
“Ngày mai tôi phải kết hôn.”
Lưu Mạn nắm chặt lòng bàn tay, móng tay sắt ngọn cắm vào da thịt đến bật máu cũng không đau bằng những lời hắn nói.
Lưu Mạn đứng dậy câu cổ ôm hôn hắn. Hắn cũng đáp lại cô.
Sau đó cô đẩy hắn ra:
“Ngày mai anh đừng đi đâu cả. Ở bên em có được không?”
Bách Niên thở dài. Dòng nước mắt chảy xuống, hắn nghiến răng. Tay đấm mạnh xuống gạch. Một lần, hai lần rồi rất nhiều lần. Đến khi tay nhuộm đỏ.
“Những gì vừa rồi tôi nói với em, là em không hiểu hay cố tình không hiểu?”
“Lưu Mạn nếu còn cách khác tôi đã làm rồi. Tôi nói ra vì không muốn giấu em. Chẳng qua là hình thức, là ký một tờ giấy sau đó tôi lại về với em. Chúng ta vẫn như cũ. Chuyện của cô ấy, tôi không liên quan.”
“Cô ấy đẹp như vậy, anh có chắc là không động đến cô ấy?”
“Lưu Mạn, trong đầu em chỉ nghĩ có chuyện này thôi sao? Tôi là người không phải là thú. Tôi yêu em. Chỉ chung thủy với em.”
Thấy hắn đau khổ, Lưu Mạn chạy lại ôm lấy hắn.
“Được. Em sẽ chấp nhận. Sẽ vì tình yêu của chúng ta mà chờ anh.”
“Lưu Mạn cuối cùng em cũng nghĩ thông suốt. Cảm ơn em. Anh chỉ yêu em. Em hãy tin anh.”
“Được. Em tin anh!”