Bác sĩ lại đứng đó: “Em gái à. Trong cuộc sống này có nhiều chuyện không muốn làm nhưng vẫn phải làm đó là trách nhiệm. Có những chuyện muốn làm nhưng không thể làm đó chính là số phận.”
Lưu Mạn nhìn bác sĩ không hiểu.
Bác sĩ nắm tay Lưu Mạn: “Với cương vị một người chị muốn khuyên em gái chính là: Dù em có đến với người đàn ông đó hay không thì tôi khuyên em nên giữ lại 2 mầm sống ở trong bụng. Đó là con của em. Là trách nhiệm không phải là số phận.”
Bác sĩ đưa xe lăn đến trước giường rồi nói:
“Tôi dẫn em đến một nơi.”
Bác sĩ đích thân đẩy Lưu Mạn vào phòng siêu âm. Tại đây, cô cho Lưu Mạn xem hình ảnh siêu âm của đôi song thai. Hơn nữa, bác sĩ còn cho Lưu Mạn nghe tiếng tim đập của hai bé.
Không kìm được xúc động, Lưu Mạn lấy tay che miệng, nước mắt không ngừng rơi.
Bác sĩ sau đó đẩy Lưu Mạn về phòng. Cẩn thận đỡ cô nằm lên giường đắp chăn lại cho cô.
“Nếu em muốn tôi giúp, tôi sẽ giúp em. Những hoàn cảnh như em tôi đã thấy nhiều rồi. Tôi không hy vọng em sẽ bỏ 2 đứa bé này. Các con vô tội.”
Bác sĩ sau đó ra ngoài. Khi nhìn y tá lại lắc đầu. Có lẽ trong nghề quá lâu, cô đã quen. Mỗi lần như vậy cô đều cố gắng khuyên các mẹ giữ lại con. Chỉ hy vọng điều cô làm không vô ích.
…
Bách Niên ngồi ở khoảng sân bệnh viện suy nghĩ rất lâu. Hắn không thể nào hình dung được có con sẽ như thế nào? Sự nghiệp hắn sẽ ra sao khi bản thân hắn là phó giáo sư, có gia đình còn làm bạn gái là sinh viên có bầu.
Tất cả những gì hắn có được sẽ vì đứa bé trong bụng Lưu Mạn mà đánh đổi. Có đáng không?
Hắn không dám đối mặt với Lưu Mạn đành nhắn tin cho cô nói là cần thời gian suy nghĩ.
Ở bên này nhận được tin nhắn, Lưu Mạn còn hy vọng rằng tình yêu của hắn và cô đủ lớn để vượt qua.
…
[Bách Gia]
Thanh Thanh Huyền cầm que thử thai lên xem. Cô vui mừng khi 2 vạch hiện đó. Cảm giác này quá sung sướng. Là mang thai con của người cô yêu. Sinh ra đứa trẻ giống người mình yêu thì hạnh phúc gì bằng.
Cô ta chạy nhanh xuống nhà ôm lấy bà Oanh:
“Mẹ, xem này…”
“Trời ạ. Tạ ơn tổ tiên Bách gia.”
Bà Oanh ngăn cô ta lại: “Này, sau này không được chạy nhanh. Ăn uống cẩn thận biết chưa. Mẹ sẽ sai người hầu nấu vài món cho con tẩm bổ.”
“Mẹ, chuyện này chúng ta nên nói với Bách Niên.”
Bà Oanh gật đầu nhưng sau một lúc suy nghĩ bà bảo Thanh Huyền cùng bà ta đến bệnh viện kiểm tra trước.
Hai mẹ con ngay lập tức vào bệnh viện.
Cần kết quả trên tay, Thanh Huyền suýt chút khóc vì hạnh phúc.
“Mẹ ơi, là thật rồi.”
Lúc bà Oanh và Thanh Huyền vui vẻ ra về, tình cờ nhìn thấy Lưu Mạn.
Thanh Huyền lại kéo bà Oanh: “Mẹ, cô ta làm gì ở đây? Con linh tính có việc không lành?”
Bà Oanh cầm túi xách đi thẳng lưng: “Con đi theo ta.”
Bà ta rất nhanh đã vào phòng của viện trưởng.
“Cơn gió nào thổi Bách phu nhân ghé qua?”
Viện trưởng không thích bà Oanh nhưng vì bà ta là chủ đầu tư của bệnh viện nên không thể không tiếp đón.
“Viện trưởng, tôi nhờ ông một việc.”
“Muốn gì phu nhân cứ nói.”
Bà Oanh nói xong, viện trưởng đưa tay đập bàn: “Không được. Chuyện này ảnh hưởng quy tắc nghề nghiệp. Nếu tra ra được, tôi mất chức.”
Bà Oanh đứng dậy chỉ tay vào mặt viện trưởng: “Ông còn không đưa hồ sơ bệnh án của con tiểu tam đó thì người mất chức là ông. Ngay lập tức!”
Trước sự uy hiếp, rất nhanh bệnh án của Lưu Mạn đến trước mặt 2 mẹ con họ.
Thanh Thanh Huyền đọc qua một lượt sau đó ném nó vào viện trưởng.
“Con khốn!”
“Này…”, viện trưởng định mắng nhưng thôi đành phủi tay ra ngoài.
Bà Oanh kéo tay Thanh Huyền lên khoa sản.
“Chúng ta đi gặp con nhỏ đó! Nhưng con nhớ phải kiềm chế cảm xúc. Tuyệt đối không được mắng chửi gì nó nghe hong?”
“Tại sao?”
“Tin mẹ đi!”
Bà Oanh cùng Thanh Thanh Huyền gõ cửa phòng bệnh của Lưu Mạn. Bà ta kéo con dâu của mình đi thẳng vào phòng Lưu Mạn tự nhiên ngồi xuống sofa.
Lưu Mạn thấy vậy liền ngồi dậy gật đầu chào. Bà Oanh vào thẳng vấn đề chính:
“Cô mang thai?”
Lưu Mạn gật đầu.
“Là con của Bách Niên?”
Cô tiếp tục gật đầu.
“Nó có chịu trách nhiệm?”
Lưu Mạn còn chưa kịp nói bà Oanh đã nhìn ra câu trả lời trong mắt cô. Bà tiếp tục hỏi:
“Vậy cô có biết con dâu tôi cũng mang thai?”
Lưu Mạn sốc khủng khiếp, trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Tay run bần bật:
“Mang thai? Không thể nào. Anh ấy bảo không có động vào chị…”
Bà Oanh đứng dậy tiến về phía giường bệnh, bà nâng cằm cô lên:
“Nhìn cho rõ đi. Kết quả khám thai.”
Lưu Mạn lắc đầu, tính đến thời điểm hiện tại cô vẫn còn rất tin tưởng lời của Bách Niên.
“Cô không thắc mắc gần đây những đêm nó không về là đi đâu sao? Cô không biết thật hay giả vờ không biết?”
“Anh ấy bảo…”
“Lời đàn ông có vợ nói, cô cũng tin? Cô đúng là xứng đáng để con tôi chơi đùa.”
“Chơi đùa?”
Từng giọt, từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống.
“Những lời của bà nói tôi liền tin sao? Bà đang muốn chia rẽ chúng tôi?”
Bà Oanh nháy mắt với Thanh Huyền. Cô ta bước lại nắm tóc Lưu Mạn ép cô nhìn vào màn hình điện thoại.
“Xem đi. Những cảnh trên điện thoại không thể nào là giả được.”
Đúng vậy, những hình ảnh ân ái của bọn họ đã được Thanh Huyền ghi lại.
Lưu Mạn lắc đầu nhắm mắt. Cô hét lớn:
“Tôi không muốn xem. Các người mau cút đi.”
Thanh Huyền hả lòng hả dạ. Mang một xấp tiền lớn đặt vào tay của Lưu Mạn:
“Em gái, chị khuyên em cầm tiền này rồi giải quyết nhanh gọn lẹ. Sau đó trở về tiếp tục học hành. Em muốn đấu với chị? Còn non lắm!”
Bọn họ cứ thế đi ra ngoài, không dùng bất cứ hành động vũ lực nào. Nhưng trong lời nói mang tính sát thương chí mạng.