Chất Nữ Sắc Tài Vẹn Toàn Kiếm Sống FULL


Thế này không phải là tranh hơn thua với tẩu tẩu sao?
Khương Tú Nhuận dở khóc dở cười, nhận lấy chén trà trong tay Phượng Ly Ngô nói: “Bệ hạ! Tẩu tẩu ta chẳng qua là tẫn kỳ sở dụng [*], giống như gia đình bình thường gả con gái muốn nở mặt nở mày mà thôi, nhưng chàng làm như vậy, chẳng phải lấy quốc sự ra làm trò đùa?”
[*] Dùng hết sức lực, bản lĩnh và những thứ bản thân có.
Phượng Ly Ngô lại liếc mắt nhìn nàng: “Biết ta lấy quốc sự ra làm trò đùa thì chớ chọc tới ta, lúc nào cũng nghĩ tới việc chia tay, có tin ta dẫn binh đánh thẳng vào Ngưỡng thành không?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản.

Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận dùng khăn trong tay chặn miệng hắn lại: “Đã có bản lĩnh như vậy, lúc trước ta trở về, sao không thấy chàng tới bắt ta.”
Phượng Ly Ngô bây giờ thật sự không muốn nhắc tới chuyện cũ trước kia, chỉ nghiêm mặt nhìn chằm chằm nàng nói: “Đúng là nên nghĩ tới việc trực tiếp tới c.h.é.m giết, kéo nàng và con trở về.

Thế nhưng sợ là làm như vậy...!Thì sẽ không có tình cảnh lúc này, nàng ngồi tựa vào ta như vậy.”
Lời này là lời trong lòng của Phượng Ly Ngô, thật sự lúc trước hắn tức giận như vậy mà còn có thể nhịn được, quả thực khiến người ta bội phục.

Khương Tú nhuận hơi rung động trong lòng, lại cảm thấy hắn có thể nói ra lời này khiến cho nàng vui hơn so với tặng một tòa thành trì cho nàng.
Nam nhân nói xong mím chặt môi, còn sa sầm tỏ vẻ tức giận, cũng khiến người ta vô cùng yêu thích.


Nàng nhìn hắn, không nhịn được vui vẻ mà ôm cổ hắn, hôn lên bờ môi hắn.
Phượng Ly Ngô thích nhất cái này, cũng không lo bị khó chịu, thò tay ôm chặt lấy nàng, hôn sâu hơn, ngậm lấy cái lưỡi như con cá nhỏ linh hoạt, mãi không buông.
Thế nhưng hôn tới lúc khó phân thắng bại, Phượng Ly Ngô lại chỉ có thể thở hổn hển đẩy nàng ra: “Nàng có thai, lang trung dặn dò mấy tháng đầu không thể chung phòng, nàng lại cứ trêu chọc ta như vậy, thật sự là muốn trêu c.h.ế.t ta sao?”
Khương Tú Nhuận bị bộ dạng cau mày của hắn chọc cho cười khanh khách, chỉ hỏi: “Chàng có thể thấy sắc nảy sinh vui vui vẻ, sao không cho ta thấy sắc nảy sinh lòng tham? Chính là nhìn chàng ưa nhìn như vậy, mấy ngày không ăn, ta muốn nếm thử tư vị thôi.”
Phượng Ly Ngô bị dáng vẻ vô lại háo sắc của nàng trêu chọc, ôm lấy nàng đi tới chỗ màn che, nói: “Nếu thích nếm thì ta cấp cho nàng nếm thử nhiều tư vị một chút...”
Sau đó màn che hạ xuống, âm thanh chơi đùa vang lên không ngừng.
Chuyện đồ cưới, khi hai người bọn họ ở nơi này rốt cuộc cũng bỏ qua thì trên triều đình lại như ong vỡ tổ.
Dù sao lúc trước An Tức tuy là Phượng Ly Ngô một tay nâng đỡ lên, lại tự mình xưng quốc, nếu không quy thuận Đại Tề, tất nhiên không tính là quốc thổ Đại Tề.

An Tức vương muốn quy thuận Ba Quốc, ở bề ngoài ai cũng không xen vào.
Thế nhưng tỉ mỉ truy cứu món nợ này thì chính là Phượng Ly Ngô bỏ xuống miếng đất béo bở Lương Quốc, lại chắp tay tặng cho Ba Quốc.
Có thần tử lén lút nói Nữ vương Ba Quốc rốt cuộc là cho hạ cổ độc gì cho Tân đế? Vậy mà so với họa quốc yêu cơ còn lợi hại hơn, cứ thế mãi, có khi nào lãnh thổ Đại Tề đều sẽ bị dâng tặng hết?
Có điều Tân đế đại hôn, nước An Tức lại ở xa tận chân trời, nếu An Tức vương thật sự có lòng ngưỡng mộ Ba Quốc, một lòng muốn quy thuận, những thần tử Tề triều bọn họ quả thực không có cách nào nói Thánh Vũ đế làm sai.
Mà sau khi Ba Quốc sát nhập với An Tức, lãnh thổ bỗng nhiên rộng lớn hơn rất nhiều, hơn nữa binh mã An Tức có trang bị ưu việt, nắm giữ quặng sắt, chỉ cần khai thác thích hợp thì không cần lo âu về vũ khí bằng sắt thép nữa.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành.

Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com.

Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản.


Thường bản sẽ không đầy đủ.

Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc nhất thời, hổ lang bốn phía muốn động vào Ba Quốc cũng phải cân nhắc trước sau.
Thánh Vũ đế tặng phần đồ cưới này để lấy vừa lòng Nữ vương.
Lại khiến cho nhóm phi tần trong cung định bụng xem náo nhiệt tức đỏ con mắt.
Ngày đại hôn, tất cả nhóm cung phi cũng phải mặc trang phục lộng lấy, cung nghênh Tân hậu vào cung.
Chỉ là trước đây, các nàng cậy trong hậu cung không có chủ, quần áo trang phục đều mặc tùy theo ý thích.
Hiện nay trong cung có Hoàng hậu, nhóm phi tần không thể ăn mặc trang điểm lộng lẫy giống như năm xưa, tất cả mặc lễ phục dựa theo phẩm tiết [*], số lượng trâm cài tóc cũng hạn chế nghiêm ngặt.
[*] Cấp bậc, tiết hạnh.
Các nàng dậy rất sớm, từng người từ trong cung mình đi ra rồi tập trung ở cùng một chỗ, ở dưới sự giám sát của nữ quan rửa mặt, chải tóc, mặc quần áo lễ phục.
Tào Khê đau khổ trong lòng, nhìn bộ quần áo không hề đặc sắc trên người, chỉ cảm thấy cuộc sống về sau nếu là như vậy, nàng thật sự không thể chịu nổi.
Điền Oánh còn hơn như vậy, nàng xưa nay thích trang điểm ăn mặc đẹp, cho dù gả vào phủ Thái tử, hàng năm cũng có mẫu thân phái người đưa tới đủ loại quần áo và trâm cài tóc quý giá.
Hơn nữa, tới bây giờ nàng vẫn nghĩ không ra một chuyện, lúc trước vào trong phủ Thái tử rõ ràng nàng là người đầu tiên được sủng hạnh, vì sao bỗng nhiên lại thất sủng ngay sau đó.
Nhưng trong hai năm Dao Cơ rời phủ, Phượng Ly Ngô cũng sủng hạnh nàng một lần nữa.

Tuy rằng số lần không nhiều, thường là nửa năm một lần, lại là tới lúc nửa đêm rồi rời đi ngay trong đêm khuya, hoàn toàn không thấy mặt.
Có điều có thể chứng minh, trong lòng Hoàng đế có nàng, mỗi lần hắn tới nhân lúc đêm khuya, hắn đều khao khát vạn phần, muốn tới mấy lần, tình cảnh như muốn c.h.ế.t ở trên người nàng.
Đáng trách chính là tới bình minh, bên gối nàng không còn thấy bóng người nữa, phải chờ tới lần mây mưa sau, thế nhưng không biết phải chờ tới khi nào.
Nàng vốn cho rằng, ngày tháng mình nở mày nở mặt đã đến, thế nhưng sau mỗi lần được ân sủng, ngày hôm sau đều có nữ quan mang một bát thuốc tránh thai ép nàng uống.


Hơn nữa nghe nói trên sách sủng hạnh cũng không có ghi chép nàng được Hoàng đế sủng hạnh.
Nàng tức không chịu nổi, từng tìm tới quan ghi chép sinh hoạt thường ngày của Hoàng đế chất vấn.

Sử quan cầm bút kia vậy mà lại nói láo rằng, khi đó hắn ngủ, không thấy Hoàng đế vào cung của nàng nên không viết ra.
Mà bây giờ, Dao Cơ năm đó bây giờ là Nữ vương Ba Quốc lại một lần nữa có ân sủng của Tân đế trở về Tề cung, ý nghĩ trông cậy vào có con được phù lên làm Hoàng hậu của Điền Cơ liền tan vỡ như vậy.
Thậm chí mấy tháng một lần sủng hạnh cũng lâu lắm không có nữa rồi.

Bây giờ lập lại quy củ trong cung, có hạn chế chặt chẽ về quần áo trang phục phi tử mặc trong cung, toàn bộ hậu cung trừ Hoàng hậu ra chỉ có thể chia tay trang phục tinh tế, khiến cho những phi tần không có Hoàng tử nuôi dưỡng như các nàng phải chịu đựng thế nào?
Bởi vậy lúc này Điền Oánh soi mặt vào trong gương đồng cũng hết sức u oán.

Nghĩ tới Khương Tú Nhuận liền hận tới nỗi ngứa ngáy trong lòng, thầm mắng là hồ ly yêu cơ!
Vừa ngước mắt lên lại nhìn thấy muội muội khác mẹ Điền Tĩnh của mình cũng vành mắt hồng hồng mặc cho cung nữ trang điểm.
Nàng ta ban đầu lấy thân phận dắng thiếp vào phủ Thái tử, bây giờ thân phận cũng chỉ là Tần, ở trong hậu cung vắng vẻ cho đủ số mà thôi.

Theo nàng biết, Hoàng đế cũng chưa từng sủng hạnh nàng ta, cũng không biết nàn ta u oán cái gì! Vẻ mặt giống như là bị tình lang phụ bạc vậy!
Chờ tới khi nhóm phi tần sửa soạn xong thì đứng dựa theo cấp bậc của từng người, lần lượt tới cung ở ngọ môn, trời từ từ sáng lên, trong ánh nắng ban mai chờ Tân hậu vào cung cử hành đại lễ.
Khương Tú Nhuận lại không thức dậy sớm quá.
Nàng bây giờ cực kỳ thích ngủ, hơn nữa tâm tình bất ổn không dễ kiềm chế lắm, nhớ lúc đầu nàng mang thai Bảo Lý, nàng mới về Ba Quốc, mắt của mẹ kế độc ác luôn nhìn chằm chằm, phụ vương lại không dựa vào được, mọi chuyện đều phải tính toán, đâu có lúc lo lắng buồn rầu?
Thế nên ngay cả nôn nghén cũng không có, cứ như vậy nhanh chóng sinh Bảo Lý ra.
Mà bây giờ mang thai lần thứ hai, theo lý thì đã quen thuộc rồi, hơn nữa được nuôi dưỡng nhàn hạ ở trong hành cung, công văn Ba Quốc gửi tới đều bị Phượng Ly Ngô nhận làm hết, phê chuẩn thay nàng.
Thế nhưng thân thể ngày càng được nuông chiều này, không chỉ thích ngủ, mỗi sáng sớm còn nôn nghén một phen.
Vài ngày trước, lúc nàng nghĩ đi nghĩ lại về đại lễ, lúc ăn cơm lại ăn không vừa miệng liền nôn ọe một hồi, kết quả sau khi súc miệng xong thì mất hoàn toàn khẩu vị, thế là nghẹn ngào khóc rống lên.
Phượng Ly Ngô thấy thế, hiển nhiên là vội vã buông bát đũa xuống, dỗ dành nàng đừng khóc.
Khương Tú Nhuận khóc thút thít nói: “Chính là tại chàng nhất định muốn đại hôn, bây giờ ta khổ sở như vậy, tới ngày đó, lại một phen dằn vặt, nếu ta không dậy nổi, ăn mặc sai quy cách, tóc tai bù xù, son phấn chưa có bôi đã bị đưa lên xe hoa thì làm sao bây giờ? Nhưng nếu ta dậy sớm, lúc đó muốn thì mí mắt cũng không mở ra được, nhân vật quan trọng như ta phải sống làm sao bây giờ?”

Phượng Ly Ngô dỗ dàng giống như dỗ em bé vậy, vỗ nhẹ sau lưng nàng nói: “Là trẫm sai, trẫm nóng lòng, nhất định muốn cưới nàng.

Trẫm đã dặn dò lễ quan rồi, những lễ nghi nàng phải làm đều làm đơn giản thôi.

Nữ quan có kinh nghiệm chải đầu trang điểm cũng gọi tới hết cho nàng rồi.

Đến lúc đó, nàng ngủ đủ rồi thì dậy, bọn họ sẽ nhanh nhẹn thay quần áo cho nàng, cũng sẽ không làm lỡ thì giờ, chờ vào cung làm lễ xong thì vào Phượng Minh cung ngồi, thích ăn thích ngủ đều tùy nàng, trẫm tham gia tiệc rượu với quần thần, tuyệt đối không quấy rầy nàng tự do yên tĩnh, có được không?”
Kết quả sáng sớm ngày đại hôn quả thực như vậy, vậy mà không một người nào dám vào màn thúc giục Tân hậu dậy sớm.
Rốt cuộc là trong lòng Khương Tú Nhuận có việc vướng bận nên tỉnh dậy rất sớm.
Nghe thấy tiếng gọi trong màn, trời vừa sáng nhóm thị nữ và nữ quan đã chuẩn bị sẵn sàng, tất cả dồn dập bận rộn chải đầu trang điểm, cắt tóc bôi dầu, tất cả tiến hành đâu ra đấy.
Không tới mấy chốc thì đã trang điểm hoàn chỉnh rồi.
Khương Tú Nhuận xinh đẹp, mũi cao mắt to mặt nhọn, không kỵ trang điểm đậm, cho nên tân nương bôi má môi đỏ thẫm, mặt bôi phấn trắng, vậy mà càng tăng thêm vẻ xinh đẹp, khiến người nhìn than thầm một câu quốc sắc thiên hương.
Đợi tới khi thay xong áo cưới màu đỏ thêu chỉ vàng, phong thái mẫu nghi thiên hạ của Tân hậu Tề triều khiến cho người ta nhìn không chớp mắt.
Thế là lúc ánh nắng ban mai sáng tỏ, ánh mặt trời chiếu rọi đường phố thành Lạc An, đại đội xe ngựa của Tân hậu xuất phát từ hành cung, di chuyển qua phố xá rồi mới cuồn cuộn tiến về phía hoàng cung.
Sách sử hậu thế đều ghi chép lại việc trọng đại Nữ vương Ba Quốc lấy chồng.
Cái gọi là đồ cưới trải dài mười dặm không đủ để miêu tả sự phong phú của đồ cưới vị Nữ vương này.

Người già trong thành Lạc An cũng đã thấy qua tình cảnh Tiên đế gia cưới Thái hậu, so sánh với Tân hậu quả thực khác nhau.
Suy cho cùng là Nữ vương một nước, so sánh với con gái thế gia thành Lạc An có khí thế hơn nhiều, xe ngựa chở đồ cưới tất nhiên là kéo dài một đường không nhìn thấy đuôi.
Bởi vì xe ngựa chở đồ cưới phải tuân theo nghi lễ cổ xưa của Tề triều, ba bước dừng lại một lần, xe ngựa chở đồ cưới tràn lan cả một đường, vậy mà tới khi đại lễ kết thúc, lúc chạng vạng mới xem như là đi hết thành Lạc An, hoàn toàn vào cung.
Mà Khương Tú Nhuận lại giống như lời Phượng Ly Ngô nói lúc trước, cùng hắn bái tế ở Thiên Đàn rồi chúc rượu Uý Thái hậu và bài vị Tiên đế xong liền được đỡ vào trong Phượng Minh cung.
Cũng không chờ Phượng Ly Ngô tới vén khăn voan, nàng lệnh thị nữ tháo mũ phượng xuống, rửa sạch mặt rồi thay váy bông rộng rãi rồi nằm trên giường rắc đầy hạt sen đậu phộng ngủ thật ngon.
Sau khi kết thúc tiệc rượu, lúc Phượng Ly Ngô ngà ngà say đi vào Phượng Minh cung liền nhìn thấy Tân hậu hắn hao tốn hết tâm tư mới cưới được nằm ngửa mặt ngủ say trên giường phượng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận