Lúc này mọi người trong triều đang lo lắng chiến sự Bắc Hồ, Đoan Khánh đế căn bản không có tâm trạng gặp mặt sứ giả tiểu quốc, sau bao ngày phơi nắng, cuối cùng cũng cho phép vị sứ giả này vào ngự thư phòng yết kiến theo thỉnh cầu.
Sứ giả kia còn mang theo lễ vật là một bàn cát. Lúc thái giám bày bàn cát lên bàn rồng, Đoan Khánh đế nhìn kỹ, sắc mặt đã trở nên u ám, bởi vì bàn cát này chính là bản đồ ba quận Bắc Hồ.
Một Ba Quốc nho nhỏ, vất vả lắm mới tới được một lần, không cống châu báu mỹ nữ thì thôi đi, lại còn can thiệp vào việc nội bộ của Đại Tề, thật đúng là không biết chừng mực, cũng khó trách có thể làm ra chuyện hoang đường tặng người làm ấm giường cho con trai của hắn.
Lúc Đoan Khánh đế nội giận lôi đình, buông lời quở mắng, Cơ Vô Cương vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Ba quận thuộc về ai không chỉ riêng liên quan lớn tới vận mệnh Tề Quốc, mà còn kéo theo vận mệnh Ba Quốc ta. Cho nên Ba vương lo lắng Hoàng đế Đại Tề và Bộ binh không hiểu rõ việc nội bộ ba quận, cố ý phái thần tới nhắc nhở bệ hạ.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đoan Khánh đế nghiêm mặt nói: “Nhắc nhở chuyện gì?”
Cơ Vô Cương khẽ ngẩng đầu nói: “Thật ra bình định ba quận không cần kỵ binh lưỡi giáo làm gì. Chiêu hàng Bắc Hồ nội bộ rối loạn chỉ cần dùng kế sách dụ dỗ là được, tới lúc đó Bắc Hồ vẫn giữ nguyên lời hứa dâng ba quận lên, Đại Tề không cần chịu tổn hại, chẳng phải tất cả đều vui vẻ sao?”
Đoan Khánh đế nghe xong nheo mắt lại hỏi: “Ba Quốc hiểu rõ loạn nội bộ của Bắc Hồ?”
Cơ Vô Cương gật đầu nói: “Ba Vương chúng ta có tỷ tỷ từng gả vào Bắc Hồ, hiểu rõ nội tình ở Bắc Hồ. Lần này rối loạn nội bộ cũng bởi vì hai huynh đệ Thiền Vu [*] cấu kết hòng chia rẽ bộ tộc, chỉ cần bắt được hai huynh đệ Hốt Lặc vương, những cái khác không còn đáng lo nữa.”
[*] Tên hiệu của vua Hung Nô.
Cơ Vô Cương có tài ăn nói hơn người, lời giải thích này chính là Khương Tú Nhuận tự mình sáng tác. Trước khi gặp Ba vương, nàng mượn việc gom góp lương thực để gặp Cơ Vô Cương nhiều lần, hai người một người hỏi một người đáp, không chê vào đâu được.
Cho nên lời giải thích phen này thật giống như là một người hiểu rõ nội bộ Bắc Hồ nói ra.
Mấy ngày nay Đoan Khánh đế liên tục theo dõi tin báo ở tiền tuyến, cộng thêm vô số mật thám rải rắc khắp nơi, việc nội bộ Bắc Hồ thu được không khác lời Cơ Vô Cương nói bao nhiêu, có điều không tỉ mỉ bằng.
Cơ Vô Cương được Khương Tú Nhuận chân truyền [*], tự nhiên biết chỗ ngứa của Hoàng đế, chỉ kể rõ Ba Quốc mong Đại Tề nhanh chóng kết thúc chiến tranh để tránh việc dân chạy nạn qua cửa khẩu tràn vào Ba Quốc, vân vân. Trong lúc vô ý còn nói ra biện pháp giải quyết, nói sơ sơ đường đi lối lại hằng ngày của Hốt Lạc vương, gần đây sắp rời khỏi bộ lạc.
[*] Trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh tuý của một người hay một phái nào đó truyền lại.
Nói nếu như lợi dụng khi đó, xác thực là có thể bắt sống phản vương, xoay chuyển càn khôn.
Đoan Khánh đế xuất thần nhìn về phía ba quận trên bàn cát, hồi lâu không nói gì.
Cơ Vô Cương bèn quỳ rạp xuống đất, vương nữ Khương Tú Nhuận từng phân tích tính cách của Đoan Khánh đế cho hắn nghe, nếu hắn đoán không nhầm, hắn ta nhất định sẽ động lòng, cho Phượng Vũ tranh công.
Quả nhiên, Đoan Khánh đế im lặng rất lâu rồi nói: “Nếu như Quốc quân Ba Quốc nguyện giúp Đại Tề ta lập kỳ công, trẫm chắc chắn bằng lòng bảo vệ Ba Quốc vĩnh viễn.”
Cơ Vô Cương trầm giọng nói: “Lúc nghe tin Đại Tề chuẩn bị dẹp phản loạn ở Bắc Hồ, Quốc quân bèn xếp mật thám vào bên cạnh Hốt Lạc Vương. Ba Quốc nguyện dùng toàn bộ quốc lực trợ giúp Đại Tề của bệ hạ hoàn thành sự nghiệp to lớn ngàn năm... Chỉ là tuổi tác Ba vương đã lớn, vẫn luôn nhớ đại vương tử và nhị vương tử, nếu bệ hạ nhớ tới tình cảm liếm độc [*], kính xin đồng ý để con trai út làm vật thế chấp đổi hai vị vương tử về...”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[*] Cách ví von trợ giúp nhau lúc nguy hiểm.
Ngày ấy, Cơ Vô Cương ở trong ngự thư phòng của Hoàng đế Đại Tề bí mật nói chuyện rất lâu.
Khương Tú Nhuận vẫn luôn ngồi uống trà trên tòa nhà cao tầng cách cửa cung một con đường, ở vị trí của nàng, vừa vặn nhìn thấy một góc cửa cung.
Thiển nhi lén nhìn tiểu chủ tử, nhìn nàng giống như thảnh thơi lắm nhưng tay vẫn luôn nắm chặt thành quyền.
Mãi tới khi có người đi ra từ cửa cung, Khương Tú Nhuận đứng lên nhìn thấy rõ người kia là Cơ Vô Cương, hắn đứng ở trước cửa cung chậm rãi sửa lại mũ trên đầu mình.
Đây là ám hiệu hai người giao hẹn lúc trước. Ý của hành động chỉnh mũ trên đầu là việc thành rồi!
Khương Tú Nhuận từ từ ngồi xuống, chậm rãi thở ra một hơi, cái thở phào này nhịn hai đời rồi. Cuối cùng nàng cũng có thể dẫn huynh trưởng trở về cố hương rồi.
Chỉ là thật có lỗi với Thái tử điện hạ Đại Tề, biện pháp ám sát Hốt Lặc Vương trục lợi, thật ra là kế sách kiếp trước Phượng Ly Ngô nghĩ mãi mới ra sau khi ác chiến hồi lâu không có kết quả.
Kiếp trước, tiết mục dũng cảm bắt thủ lĩnh của kẻ địch này, các quán trà khắp kinh thành đều tranh nhau truyền tụng. Khương Tú Nhuận cũng nghe được từ miệng Tần Chiếu rất nhiều chi tiết nhỏ người ở trên phố xá không biết.
Đương nhiên kiếp này thế sự thay đổi rất nhiều, cho nên khi Khương Tú Nhuận biết Phượng Ly Ngô sẽ dùng binh với Bắc Hồ, bèn phái Cơ Vô Cương giỏi lợi dụng những mối quan hệ, thâm nhập vào bên trong Bắc Hồ, để cầu vạn sự ổn thỏa.
Đoan Khánh đế có thành kiến quá sâu sắc với Phượng Ly Ngô, sao có thể bỏ qua cơ hội làm Phượng Ly Ngô mất mặt?
Hơn nữa ba quận kia quá mê người, Đoan Khánh đế chắc chắn sẽ không cho Phượng Ly Ngô nuốt miếng thịt mỡ này.
Đương nhiên, cũng chỉ có Khương Tú Nhuận biết trước tình hình. Ba quận kia không phải vật gì tốt, một năm sau, bởi vì bão tuyết hiếm thấy mà ở biên cương chết vô số dê bò, Bắc Hồ đổi ý, sai khiến quân tốt ngụy trang thành giặc cỏ không ngừng tập kích.
Vì thế tướng soái đóng quân ở ba quận phải xuất chinh liên tục, hỗn loạn không ngừng. Kiếp trước Phượng Ly Ngô có vô số thuộc hạ là tướng tài, xem như có thể gắng gượng khống chế cục diện ba quận. Không biết ở kiếp này, nếu Phượng Vũ thật sự giành được công lao, chiếm ba quận làm lãnh địa của mình, có bị hành hạ tới sứt đầu mẻ trán hay không?
Rất nhanh, mật sứ ở tiền tuyến của Đoan Khánh đế và mật thám Ba Quốc liên lạc bàn bạc, tất cả làm việc dựa theo kế hoạch.
Ngay lúc Thái tử điện hạ giằng co với phản quân, mỗi ngày tiêu tốn vô số lương thảo, Nhị điện hạ giám sát vận chuyển lương thảo lại nhanh tay bày bố, âm thầm cho người mai phục, một lần hành động bẻ được đầu phản vương Hốt Lặc và chiêu hàng được một vị phản vương khác.
Thế là tin vui Nhị điện hạ Phượng Vũ bày mưu nghĩ kế không tốn một quân tốt mà kết thúc chiến tranh nhanh chóng truyền từ ngoài ngàn dặm xa xôi về khắp truyền đình.
Thời khắc cả triều hoan hô ba quận trở về rồi, Đoan Khánh đế vui vẻ ưng thuận thỉnh cầu vốn không tính là khó của Ba Quốc, ân chuẩn cho hai vị vương tử Ba Quốc về nước tận hiếu với Quốc quân Ba Quốc.
Có điều, công tử Tiểu Khương là người thương yêu muội muội, nước mắt giàn giụa, nói thẳng để muội muội Dao Cơ một mình ở lại Tề triều, lo lắng nàng ấy không có người thân chăm sóc, hơn nữa nàng ấy vào phủ đã một năm mà vẫn không sinh được con, ước hẹn thử cưới nên chấm dứt, nhường chỗ lại cho nữ tử có thể sinh con dưỡng cái mới tốt.
Đoan Khánh đế cũng biết Thái tử sủng ái vị Dao Cơ này, có thể khiến cho con trai lớn đau khổ vì mất người yêu, thật sự là chuyện khiến cho người ta vui vẻ. Có điều, hắn cũng không muốn trở mặt với con trai lớn, bèn đẩy cho Hoàng hậu bệnh tật lâu không ra ngoài, nói thẳng chuyện con dâu hoàng thất, còn cần chủ hậu cung làm chủ.
Úy Hoàng hậu cực hận Dao Cơ lúc trước tát mình, nghe thấy lời này, bèn sai nữ quan bên người tới phủ Thái tử nhìn xem thế nào.
Kết quả nữ quan kia trở về nói, Dao Cơ cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, mắng mỏ nhị ca công tử Tiểu Khương nhiều chuyện, nàng và Thái tử ân ái, không muốn chia lìa.
Một khắc này, Úy Hoàng hậu dường như ăn thuốc tiên có tác dụng giúp chân khí [*] và sức sống trở về, tinh thần cả người sảng khoái, vung bút hạ Phượng chiếu, ân chuẩn yêu cầu xin rời phủ cho Dao Cơ.
[*] Chân khí lại được hình thành từ Tông khí và Nguyên khí. Nguyên khí là thứ khí đã có sẵn trong cơ thể mỗi người khi còn là bào thai, Tông khí được hình thành từ Dinh khí (là thứ khí do đồ ăn thức uống đem lại) và khí trời mà chúng ta vẫn hít thở vào hàng ngày. Khi Dinh khí kém thì Tông khí kém và vì vậy rất khó tạo được Chân khí tốt.
Từ khi bà mất Mao lang, sống không có tình yêu, mỗi ngày ở trong cung đều nhìn vật nhớ người, ban đêm nước mắt làm ẩm vạt áo. Thống khổ như vậy, sao bà có thể chịu một mình? Bèn muốn khiến cho con trai lòng dạ sắt đá cũng phải cảm nhận một phen.
Tiểu tiện nhân còn muốn ăn vạ trong phủ Thái tử không đi sao? Nghĩ thật hay! Tiện thể cắt đứt mối nhân duyên của nàng ta và con trai, không bao giờ có thể trở về đây được nữa!
Đối với việc này, Đế Hậu bất hòa đã lâu hiếm khi chung lòng, thông đồng muốn phá tình duyên của con trai.
Đoan Khánh đế ở trước mặt quần thần nhận lời với hai vị công tử, Đại Tề và Ba Quốc hòa hợp vĩnh viễn, nếu có người dám to gan xâm chiếm Ba Quốc thì đó là coi thường uy quyền của Đại Tề, nhất định sẽ phái kỵ binh bảo vệ liên bang toàn vẹn.
Lúc Khương Chi thấy nô bộc của mình thu dọn vàng bạc châu báu và chuẩn bị hành trang, vẫn không thể tin được có thể trở về cố quốc bất thình lình như vậy.
Mà thê tử Ổn Nương cũng cảm thấy bàng hoàng.
Có điều Khương Tú Nhuận đã cho tẩu tử ăn thuốc an tâm, mặc dù rời khỏi Đại Tề, thế nhưng cho dù ca ca trở về cố quốc, cũng tuyệt đối không cho hắn bị cuốn vào tranh chấp vương đình. Đợi tới thời cơ, bọn họ thậm chí có thể cùng nhau rời khỏi Ba Quốc, sống những tháng ngày ung dung.
Ổn Nương biết tiểu thúc tử là người có chủ ý, hơn nữa dù sao trượng phu cũng là vương tử Ba Quốc.
Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó. Nếu nàng đã là con dâu Khương gia, sao có thể khuyên trượng phu không trở về nhà? Nghĩ thoáng như thế, nàng bèn nhanh chóng sai khiến người hầu giải quyết việc buôn bán trong kinh thành, cầm cố cửa hàng, chuẩn bị rời khỏi thành Lạc An.
Chỉ là trong phủ chất tử thu dọn ồn ào, quản sự bên phủ Thái tử lại vô cùng sốt ruột!
Giữa ban ngày ban mặt, vì sao bỗng nhiên hai người “Dao Cơ” và công tử Tiểu Khương lại cùng nhau phải trở về Ba Quốc?
Thái tử căn bản không có dặn dò việc này!
Mặc dù quản sự có lòng ngăn cản, thế nhưng là Đế Hậu cùng nhau hạ chỉ, cho dù hắn khôn khéo thế nào cũng không thể kháng chỉ không tuân theo!
Khương Tú Nhuận cũng dùng lời nói nhỏ nhẹ trấn an quản sự, nói là hợp tan là chuyện bình thường của sự đời. Chỉ là từ biệt từ nay về sau, không gặp nhau nữa, cũng không thể tham gia đại hôn của điện hạ, người không tới nhưng quà không thể không có.
Quà tặng nàng cố ý chuẩn bị cho đại hôn của Phượng Ly Ngô cất trong hộp gỗ đàn hương đặc chạm trổ tinh xảo, nhờ quản sự chuyển dùm.
Từ nay về sau, mỗi người một ngả, nàng không trở lại thành Lạc An của Đại Tề giàu có đông đúc nữa!
Công tử Tiểu Khương đi rất tiêu sái, thị vệ Thái tử cho nàng, một người cũng không giữ lại.
Thế nhưng quản sự nào dám cứ như vậy cho người đi, một mặt sớm phái mười mấy người đi đưa tin, cưỡi ngựa chạy không ngừng nghỉ tới Bắc Hồ xa xôi truyền tin cho Thái tử điện hạ, mặt khác, dặn dò bọn thị vệ Khương Tú Nhuận bỏ lại bám theo nàng từ xa, tuyệt đối không thể để cho công tử Tiểu Khương phát hiện, cần phải bảo vệ nàng chu toàn.
Thật ra Khương Tú Nhuận cũng lo Thái tử bất ngờ trở về. Dựa theo tính tình của hắn, nếu như biết tất cả những chuyện này là do nàng gây ra, thật sự không biết sẽ làm ra hành động kinh người gì.
Cho nên trước khi ra khỏi biên giới Đại Tề, Khương Tú Nhuận vẫn có chút lo lắng đề phòng, cả một đường ăn gió nằm sương, không dám lãng phí chút thời gian nào.
Mãi tới khi đội kỵ mã vào tới biên cảnh Ba Quốc, nàng mới từ từ bớt lo lắng.
Cơ Vô Cương vẫn luôn đi theo cả một đường, nhìn thấy mấy ngày nay vẻ mặt Khương Tú Nhuận uể oải, bộ dạng không có chút sức lực nào nên có phần lo lắng.
Cho nên tới thị trấn, gọi quận trưởng sắp xếp chỗ ở cho vương tử xong, bèn gọi lang trung tới bắt mạch cho Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận cũng nghĩ tới chuyện mình lâu rồi không có kinh nguyệt. Bởi vì không muốn để cho Thái tử biết mình lén uống thuốc tránh thai, vẫn luôn kéo dài thời gian xem bệnh, hiện tại đúng là có thể thoải mái kiểm tra sức khỏe rồi.
Vốn tưởng rằng chỉ là uống thuốc có tính hàn nên mới bị chậm kinh. Thế nhưng lang trung chỉ biết có quý nhân cần xem bệnh, không hề biết thân phận của bọn họ.
Xem bệnh xong, lang trung có chút ngập ngừng nhìn về phía Khương Tú Nhuận mặc nam trang, không thể tin được mà cẩn thận chẩn đoán lại một phen.
Thiển nhi ở bên cạnh chỉ cảm thấy sốt ruột, lúc hận không thể đánh cho lang trung một trận, hắn mới Khương Tú Nhuận từ trên xuống dưới một phen rồi nói: “Vị gia này... Mạch của ngài giống như là, rõ ràng là có tin vui!”