Chất nữ

 
 
Đám nhân vật phong lưu trong thành Lạc An gặp nhau, tiền tài dư thừa, ở trong lò sưởi đốt loại than tinh luyện tốt nhất, trong phòng ấm áp như mùa xuân.
 
Phượng Ly Ngô cũng cảm thấy nóng, hai thị nữ hầu hạ cởi trường bào khoác bên ngoài cho hắn, lộ ra cánh tay và lồng ngực rắn chắc, hắn chỉ mặc mỗi áo mỏng ở trong rồi ngồi xuống chiếu.
 
Nam tử bấy giờ lén lút gặp gỡ đều là như thế, để ngực trần ngồi xuống mới thể hiện lòng dạ thẳng thắn vô tư của quân tử, say sưa uống đồ nóng cũng rất phóng khoáng.
 
Nhưng Khương Tú Nhuận không thể phóng khoáng giống như Phượng Ly Ngô. Những cái khác không nói, chỉ riêng vải bố quấn lấy bộ ngực sữa ở bên trong nếu nàng cởi áo ra thì muốn che cũng không che được nữa.
 
Vì thế, không cần hai thị nữ lại gần, nàng tự cởi áo choàng bên ngoài ra sau đó ngồi xuống trước, ho khan hai tiếng nói: "Hôm qua ta nhiễm phong hàn, không dám cởi hết quần áo."
 
Chỉ là bộ dạng nàng ngày thường tuấn tú, lúc khước từ hơi có vẻ tiểu tử thẹn thùng. Loại hành vi chịu nóng sợ lạnh này không làm cho người ta nhìn chăm chú, cảm thấy đây là người kỳ lạ không thích hòa mình với mọi người.
 
Thời gian gần đây Lưu Bội không thấy vị tiểu công tử Ba Quốc này. Vốn tưởng hắn đắc tội thuộc hạ đắc lực của Thái tử nên tự rụt cổ cụp đuôi làm người.
 
Ai ngờ vị này im hơi lặng tiếng hơn một tháng, giờ lại theo Thái tử tới nơi này dự tiệc cùng bọn họ.
 
Bởi vậy có thể thấy được, người này là nhân vật có khả năng giao thiệp tài tình. Lưu Bội cảm thấy hẳn là nên mời thiếu niên anh hùng này một ly.
 
Cái gọi là tinh tuý "rượu hoa", chính là giữa mùi hương nồng đậm, một bên mỹ nhân một bên thưởng rượu.
 
Ở nơi xa hoa vàng son này, không cần phải chú ý tôn ti cao thấp. Ngoại trừ Khương Tú Nhuận mặc mũ áo chỉnh tề ra, những nam nhân khác đều có thể dùng từ “hành vi phóng đãng” để hình dung.
 
Khương Tú Nhuận không muốn bản thân gây chú ý, hoa không chơi được thì phải uống nhiều một chút.
 
Lưu Bội đưa chén rượu qua, nàng cũng không khước từ, một hơi uống cạn.
 
May mà kiếp trước nàng tham dự rất nhiều yến tiệc linh đình, tửu lượng tạm được. Chỉ có điều bây giờ thân thể này còn chưa được rèn luyện trong men rượu, cũng không biết có chống đỡ hết bữa rượu này được không.
 
Đúng lúc này, ở bên cạnh có mấy người thân quen với Phàm Sinh nhìn công tử Tiểu Khương không vừa mắt.
 
Nhìn thấy hắn tuy rằng cùng đi với Hoàng Thái tử nhưng Hoàng Thái tử lại không quan tâm tới hắn nên suy đoán tiểu tử này mặt dày đi theo, muốn làm thân và nhận lỗi với Thái tử.
 
Như vậy nghĩ, lòng xem thường càng tăng lên, một công tử thấy nàng uống một hơi cạn sạch, giễu cợt nói: "Rượu này rất quý mà công tử ngươi nốc cạn như vậy, chẳng lẽ ngươi ở Ba Quốc chưa từng uống qua rượu ngon như vậy sao?"
 
Lời này vừa dứt, có vài vị công tử ở đây bật cười ha ha.
 
Khương Tú Nhuận yên lặng nuốt hơi men xuống, trong lòng hiểu rõ. Tiếp xúc với đám con cháu quyền quý này cho dù nàng khom lưng uốn gối cũng sẽ không được bọn họ tôn kính, mà nay Hoàng Thái tử không tỏ thái độ, chính là bất mãn với nàng vì trước đây giấu dốt.
 
Cho dù lúc này nàng bị mấy kẻ ăn chơi trác táng này giễu cợt chế nhạo tới uất ức, Hoàng Thái tử cũng sẽ không ra tay cứu.
 
Nghĩ tới đây, đã không còn đường lui nên Khương Tú Nhuận thản nhiên hơn rất nhiều.
 
Công tử miệng lưỡi ngông cuồng ở kinh đàn lại xuất hiện, nàng nghiêng mặt dùng ngón tay gõ nhẹ chén rượu: "Chẳng qua là rượu long thảo chôn dưới đất mười năm, mùi vị rất thơm nhưng đáng tiếc khui rượu không đúng cách. Vốn hẳn nên dùng chùy gõ nhẹ, cho rơi bùn đất xuống mới dẫn ra được mùi vị tinh túy của rượu. Nhưng nô bộc ngu ngốc, vậy mà lại dùng dao sắt mở nắp làm thay đổi mùi vị, không uống vội thì thật sự khó mà nuốt trôi!"
 
Người nọ nghe xong sửng sốt, chỉ cảm thấy rượu này rất thơm, sao có thể như lời công tử Tiểu Khương nói? Lập tức muốn so đo, gọi người khui rượu lên, hỏi hắn dùng cái gì khui hũ rượu.
 
Kết quả, vậy mà đúng công tử Tiểu Khương nói, quả thật dùng dao sắt mở nắp.
 
Các vị đang ngồi đây tự xưng là cao nhân [*] ẩm thực, cái gì cũng biết, lại không nhìn rượu giỏi bằng tiểu tử chưa lớn này, nhất thời cũng quên cả khinh thường, trong lòng rất kinh ngạc.
 
[*] Người có học thức trác tuyệt, vượt hẳn người thường.
 
Biểu hiện của Khương Tú Nhuận lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng chỉ trong lòng nàng biết, rượu đối với nàng mà nói, chỉ là thứ cay nồng trên đầu lưỡi mà thôi.
 
Thời bấy giờ, rượu lâu năm dính bùn toàn dùng dụng cụ cắt gọt để khui, tránh cho bùn đất rơi xuống, mà cách này cũng chính là cách mở hũ rượu long thảo. Nhưng về sau nàng kết bạn với một vị công tử chú trọng ăn uống, hắn mới nói tỉ mỉ cho nàng biết chuyện này.
 
Lúc đó hắn nói với Khương Tú Nhuận, rượu long thảo tuy rằng tráng dương nhưng mùi gốc rất tanh, nếu lúc mở hũ có thể làm bùn đất rơi xuống, ngược lại càng có thể phát huy độ thơm ngon của long thảo.
 
Nàng nhanh trí nói chuyện này ra, quả nhiên làm tất cả kinh sợ.
 
Lưu Bội nghe nàng nói như vậy, bèn gọi người khui thêm một vò nhỏ, dựa vào lời công tử Tiểu Khương nói mà mở rượu, sau đó nhấm nháp thử, quả thật mùi vị có chút thay đổi, mùi rượu càng đậm.
 
Khương Tú Nhuận mượn cớ nói chén rượu vừa rồi quá mạnh nên nàng không uống được nữa, vì vậy chậm rãi gắp thức ăn.
 
Trong lòng nàng có tâm sự, thật sự ngóng trông tiệc rượu sớm kết thúc, nói chuyện quan trọng với Thái tử.
 
Nhưng Phượng Ly Ngô giống như không có ý muốn đi, mặc cho nữ tử mềm mại tựa vào ngực rót rượu, còn dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve ngực và eo hắn...
 
Xem ra người tuy không biết vị thịt cũng không bỏ lỡ thịt.
 
Vị Hoàng Thái tử này lúc không bàn chính sự thì bộ dạng quả là hoang đường phóng đãng, thật đúng là khiến cho Khương Tú Nhuận mở mang tầm mắt.
 
Nàng lo lắng trong lòng, mồ hôi cũng ra càng nhiều. Nếu Thái tử không chịu giúp đỡ, nàng nên làm gì tiếp bây giờ?
 
Trong lòng Khương Tú Nhuận nhanh chóng có biện pháp cân nhắc thay thế. Lúc này lợi thế trên tay nàng rất ít. Ở thời điểm này kiếp trước, nàng đang ở trong Hoán Y cục giặt quần áo, không rõ chuyện bên ngoài, lúc ca ca tới thăm cũng chỉ nhân tiện nói một chút tin tức, vốn không thể dùng...
 
Trong lúc nàng sốt ruột lo lắng, Lưu Bội lại cười nói: "Công tử Tiểu Khương thật kén ăn, chú ý được cả mùi rượu, hẳn là yêu cầu với mỹ nhân cũng rất cao? Vì sao không đáp lại mỹ nữ bên người, có phải muốn ta đổi cho quân một người khác không?"
 
Lời này vừa dứt, mọi người cũng nhìn qua. Quả nhiên thân hình vị tiểu công tử này cứng đờ, nữ tử bên cạnh tựa sát vào hắn nhưng hắn không hề sờ mó chỗ nào.
 
Mọi người lại có chuyện nói, có người cười bảo: "Quân câu nệ như vậy, chắc do tuổi còn nhỏ nên chưa có người chỉ dạy đúng không? Nếu là thế thì nên tìm người lớn tuổi một chút, chọn lấy mỹ nữ có kinh nghiệm rồi thừa dịp uống rượu long thảo có sức mạnh nên thử làm một lần đi!"
 
Nữ tử bên cạnh nàng nghe vậy nở nụ cười, tự thò tay lần xuống giữa đũng quần tiểu công tử, ra sức bộc lộ bản lĩnh của bản thân.
 
Khương Tú Nhuận sao có thể để nàng ra tay thành công? Sợ tới mức nhảy dựng lên, nói uống rượu quá nhiều, muốn đi ra ngoài rồi vội vã chạy ra khỏi phòng sưởi.
 
Chờ đi xuống nhà xí, nàng mới thở phào một hơi. Trong lòng cũng biết không thể ở lại nơi này lâu, bằng không sớm hay muộn cũng bị lột sạch quần áo vạch trần thân phận.
 
Thế nhưng không chờ nàng đi ra ngoài đã có người cao lớn tiến vào. Khương Tú Nhuận ngẩng đầu lên, thật đúng là chuyện đen đủi tới không ngừng, chẳng biết Tần Chiếu chặn ở cửa nhà xí từ bao giờ.
 
Tần Chiếu tìm đến đây vì vừa rồi hắn ngồi đối diện vị công tử Tiểu Khương này, nhìn tiểu tử này ra vẻ đức hạnh, trong lòng càng ngày càng tức giận, chỉ im lặng uống hết chén này đến chén khác.
 
Mãi cho tới khi tiểu tử này làm bộ sợ nữ nhân chạy ra ngoài, hắn mới thừa dịp say rượu cùng xuống tầng theo tới đây.
 
Cũng không phải hắn muốn tiếp cận tiểu tử này, nếu tiểu tử này đã mắng hắn là chó, vậy hắn cũng không cần ra vẻ quân tử nữa. Lần ra sẽ tay dạy dỗ, trực tiếp ấn tiểu tử này vào thùng phân, khiến cho hắn hiểu rõ ai mới là con chó không bỏ được thói ăn phân!
 
Nghĩ như vậy, hắn duỗi tay túm lấy tóc Khương Hòa Nhuận, đẩy tiểu tử này vào lại nhà xí, hướng về phía thùng phân.
 
Sức lực nam nhân vốn rất lớn, huống chi là một viên võ tướng?
 
Khương Tú Nhuận bất ngờ bị hắn đẩy vào, mắt thấy đầu sắp phải chạm vào thùng phân rồi.
 
Kiếp trước, nàng không chống cự nổi sức mạnh của hắn, bị cưỡng bức thất thân. Mỗi lần nghĩ tới tình cảnh lúc đó, lòng nàng đều phẫn nộ oán hận.
 
Về sau nàng giữ vẻ bình thản ngoài mặt với Tần Chiếu, cố gắng theo hắn học tập vài chiêu phòng thân của nữ tử, không cần dùng sức mạnh chém giết, chỉ cần dựa vào sự nhanh nhạy là có thể giải vây lúc nguy khốn.
 
Chưa từng nghĩ, lúc này lại phải trả lại những gì đã học cho sư phụ!
 
Giữa lúc giằng co, nàng móc từ trong ngực ra một con dao găm, cổ tay đưa ra sau lưng đâm vào người phía sau.
 
Tần Chiếu không ngờ tiểu tử gầy yếu như gà này lại có chiêu ngầm! Lập tức chỉ có thể buông tay đoạt dao rồi giải quyết tiếp.
 
Chiêu phòng thân chính là để dùng vào lúc đối phương không kịp phòng bị, Tần Chiếu né tránh được chiêu thứ nhất, chiêu thức thứ hai sẽ không cách nào dùng được nữa.
 
Tuy rằng nàng nhanh nhẹn cắt mấy nhát vào mu bàn tay Tần Chiếu, nhưng rất nhanh, dao găm bị cướp đi.
 
Tần Chiếu hoàn toàn bị tiểu tử này chọc cho tức giận rồi... Hôm nay nếu không biến tiểu tử này thành trò cười cho thiên hạ thì hắn sẽ đổi họ theo tiểu tử này!
 
Tần Chiếu bây giờ không muốn nhét Khương Hòa Nhuận vào thùng phân nữa, còn muốn lột quần áo tiểu tử này, để hắn dính phân khắp ngươi, phơi mông chạy một mạch về phủ chất tử!
 
Nghĩ như vậy, hắn lập tức hung hăng ra đòn vào bụng Khương Tú Nhuận, khiến nàng đau không phản kháng lại được rồi roẹt một tiếng xé tan trường bào của Khương Tú Nhuận ra.
 
Hắn xé tới cùng, không riêng gì áo ngoài, ngay cả áo lót cũng kéo ra, làm vải quấn ngực bên trong lộ ra.
 
Tần Chiếu ngây ngẩn cả người. Nếu nhìn không hiểu tác dụng của vải bó ngực, vậy thì lúc này "hắn" không có cổ áo che lấp, cần cổ có đường nét mảnh khảnh cũng lộ rõ.
 
Hình ảnh trắng như tuyết xinh đẹp như vậy, Tần Chiếu có chút trở tay không kịp.
 
Khương Tú Nhuận nhân cơ hội này đẩy hắn ra, chịu cơn đau bụng khép quần áo lại.
 
Đầu óc nàng trống rỗng, thân phận nữ tử của mình bại lộ, loại tội lừa gạt Tề đế này chắc chắn sẽ liên lụy tới huynh trưởng...
 
Trong lúc nhất thời, không gian yên tĩnh lại, chỉ còn hai người sau khi chiến đấu đang khôi phục lại hơi thở gấp gáp.
 
Tần Chiếu trừng to mắt, mày rậm nhếch cao, bỗng nhiên duỗi tay muốn sờ soạng vào vải bó ngực của nàng.
 
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại truyền tới giọng nói lạnh lùng của Phượng Ly Ngô: "Các ngươi ở nhà xí cùng nhau chè chén sao? Thời gian cũng không sớm nữa đâu, mau ra đi!"
 
Đây là nhà dột còn gặp mưa, trước cửa nhà xí rất nhiều thị phi.
 
Việc đã đến nước này, Khương Tú Nhuận hít sâu một hơi, chỉ chờ ra ngoài rồi nói thật với Hoàng Thái tử, xem có thể cố gắng xoay chuyển tình thế, thuyết phục Thái tử tha cho ca ca nàng một mạng hay không...
 
Nhưng vào lúc này, Tần Chiếu vẫn luôn chắn trước mặt nàng lại bỗng nhiên cởi áo ngoài ra rồi ném lên người nàng.
 
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui