Một năm nay, Phượng Ly Ngô say mê mưu quyền, chuyên tâm sắp đặt, nắm lấy thời cơ lên ngôi.
Đồng thời chiếm đoạt Ngụy Quốc, mở rộng bờ cõi, giải quyết xong mầm họa bên trong Tề Quốc.
Trong lòng hắn giống như gương sáng, chuyện cần làm thật sự quá nhiều, quả thật không nên thay đổi tướng mạo chạy tới vùng khỉ ho cò gáy Ba Quốc làm trò nhàm chán.
Một năm nay, hắn liên tục ép buộc bản thân chẳng quan tâm tới Khương Tú Nhuận nữa. Hắn thật sự làm được, cũng cho rằng lòng mình đã bình lặng lại như nước.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một người không cần làm nữ nhân của hắn, trăm phương nghìn kế rời khỏi hắn, làm nam nhi hiển nhiên cũng nên bày ra thái độ khinh thường.
Chờ tới khi hắn bình định bốn phương, cắm cờ chiến của Đại Tề ở bốn phía Ba Quốc, làm cho toàn tộc nữ nhân kia quỳ mọp ở trước mặt hắn, nhìn nàng hối hận không thôi vì lúc trước bỏ hắn.
Thế nhưng khi nghe nói hội minh ở Ba Quốc, Ba vương sẽ dẫn hoàng thất tới Mai thành, Phượng Ly Ngô đang ở biên cương bí mật điều tra rốt cuộc không nhịn được nữa, không chỉ phái Quý Bỉnh Lâm tới đây, còn ra lệnh cho cao thủ dịch dung trên giang hồ hóa trang cho mình, bí mật tới nhìn nữ nhân rất lâu rồi không thấy một chút.
Nhưng Phượng Ly Ngô bất kể thế nào cũng không ngờ là nữ nhân kia sinh con rồi!
Nếu không phải nghe thấy người khác khe khẽ bàn luận trên yến hội, vương nữ Ba Quốc chưa cưới đã sinh con chưa lâu, vậy mà khôi phục được thân thể mê người như vậy, hắn vẫn còn không biết tin nữ này đã sinh con.
Ai cũng không biết, lúc hắn nghe thấy tin này, cao bùn dịch dung bôi khắp mặt run rẩy tới nỗi gần như biến dạng, chỉ cảm thấy kích động không thôi, nghĩ có phải Khương Tú Nhuận mang thai ngay lúc rời đi rồi lén lút sinh con của hắn ra không?
Thế nhưng ý nghĩ xa xỉ này cũng vì chính tai nghe thấy Khương Tú Nhuận phủ định mà bị đập tan.
Hiện tại các nước tranh bá, mưu quyền giang sơn, tất cả cũng không áp chế được lửa giận trong lòng Phượng Ly Ngô, hắn lập tức sai người tìm những thị vệ ẩn náu ở Ngưỡng thannhf tới.
Lúc ám hiệu phát ra, mấy thị đó đang tạm giữ chức vụ trong doanh trại Ba Quốc, mặc quân phục Ba Quốc tới gặp mặt Tân đế.
Nói thật ra, Phượng Ly Ngô nhìn thấy những bộ quân phục này cảm thấy rất chướng mắt, thế nhưng lúc muốn khiển trách, có thị vệ gan lớn nơm nớp lo sợ thẳng thắn, bây giờ bọn hắn tạm giữ chức ở quân doanh vì vương nữ thấy bọn hắn không có chỗ dựa, thương hại bọn hắn nên mới cho công việc làm, Phượng Ly Ngô cũng hơi ngừng lại, không còn lời gì để nói.
Dù sao người lúc trước nói rõ sau này nếu như không có sự cho phép thì không được truyền tin của Khương Tú Nhuận về, xác thực là hắn.
Kết quả mấy thị vệ này đều phải chết đói ở đầu đường Ba Quốc, cũng không dám quay lại Tề triều xin vàng, cho nên hiện tại không thể trách cứ mấy thị vệ này không tùy cơ ứng biến, không truyền lại tin Khương Tú Nhuận sinh con.
Sau khi hỏi mấy thị vệ, đứa nhỏ kia sinh giờ Thìn đúng là nhìn giống hắn. Nhưng thị vệ còn nói, nghe bà đỡ nói đứa nhỏ kia sinh non, sinh ra sớm hai tháng, nếu là vậy thì thời gian không khớp rồi.
Lại khéo léo hỏi, người có khả năng thông dâm với Khương Tú Nhuận nhất chính là Cơ Vô Cương.
Phượng Ly Ngô cũng nhớ ra người này, lúc trước hắn ta ở trong thành Lạc An gắng hết sức tiếp cận Khương Tú Nhuận, hắn sớm nhận ra hắn ta không phải thứ gì tốt! Vậy mà chân trước vừa rời thành Lạc An, chân sau không thể chờ mà có gian tình với nhau.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phượng Ly Ngô chẳng muốn hỏi nữa, một năm tu thân dưỡng tính, tận lực quên dần đi, lúc nhìn thấy tiểu nữ nhân kia sống tốt, tinh thần phấn chấn, thuận lợi mọi bề thì tất cả sụp đổ tan tành.
Hắn không hỏi nàng, là muốn khiến cho nàng nghĩ lại sai lầm của mình, rốt cuộc là bỏ lỡ cái gì, không phải là cho nàng ở nơi hoang vu hẻo lánh này, cùng gian phu hoàn thuận vui vẻ sống cuộc sống gia đình tạm bợ!
Quý Bỉnh Lâm vừa rồi nghe theo Hoàng đế triệu kiến thị vệ tới, ở một bên sợ hãi trông coi, nghe thị vệ trả lời, nhìn mặt rồng ngày càng tức giận.
Quý đại nhân thật sự đổ mồ hôi lạnh thay tri âm tri kỷ của mình.
Có điều từ sau khi Phượng Ly Ngô đăng cơ, vui buồn hay tức giận càng ngày càng không lộ ra ngoài mặt. Tuy rằng nghe tin Khương Tú Nhuận sinh con trai quả thật khiến cho người ta có cảm giác sấm nổ bên tai, thế nhưng sau khi thánh thượng phất tay cho thị vệ lui thì không nói gì nữa, chỉ là trong mắt thì lại tràn ngập sát khí...
Hội minh chỉ có một ngày, không có vị Quốc quân nào dám ở trên lãnh thổ nước khác quá lâu.
Cho nên ban đêm, có rất nhiều Quốc quân đã trở về nước.
Khương Tú Nhuận nhận được tin báo từ lễ quan là nhóm Quốc quân đã rời đi thầm thở một hơi dài nhẹ nhõm.
May là sứ giả Đại Tề tới, phá rối thế tấn công tạo sức ép về mấy nước nhỏ của Lương Quốc, bằng không cống nạp năm nay của Ba Quốc e rằng lại phải tăng thêm mấy lần.
Có Tề triều uy hiếp, Lương Quốc tất phải nhanh chân làm thanh thế của mình lớn mạnh.
Tuy rằng thần dân Ba Quốc tin chắc rằng được Đại Tề che trở, nhưng nàng lại tự biết, cho dù Phượng Ly Ngô đại nhân không so đo với tiểu nhân, chỉ sợ cũng lười quản chuyện không quan trọng như Ba Quốc.
Đợi tới khi trở lại Ngưỡng thành, tin tức phụ vương qua đời cũng không giấu được nữa, tới lúc đó Lương Quốc có thừa cơ hôi của lúc cháy nhà hay không, khó nói lắm...
Khương Tú Nhuận có tâm sự đầy bụng, nhưng cũng biết chuyện tới nước này phải bước từng bước, chuyện quan trọng sau khi trở lại là quét sạch thế lực Thân gia, chấn chỉnh quân vụ, củng cố triều đình vững chắc.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy Quốc quân Lưu Bội đến đây, muốn gặp Ba vương đang “dưỡng bệnh” ở bên trong một lần.
Khương Tú Nhuận hiển nhiên để huynh trưởng Khương Chi đứng ra thay, lấy lý do thân thể phụ vương suy nhược không thích hợp gặp khách từ chối.
Mà Lưu Bội kia cũng không phải bởi chuyện gì khác, là đặc biệt tới vì muốn nói chuyện với Ba Vương về hôn sự với vương nữ Khương Tú Nhuận.
Vì biểu hiện thành ý, hắn còn nói đề nghị nếu thông gia, Ba Quốc và Lương Quốc là quan hệ thông gia liên bang, không chỉ không cần trả lại khoản phí mượn binh lớn trong quá khứ, hơn nữa hai nước còn có thể gắn bó như môi với răng, cùng sống cùng chết, Lương Quốc sẽ che chở Ba Quốc cùng tồn tại mãi mãi.
Lưu Bội từ trước tới nay biết cách làm người, nếu cầu hôn, hiển nhiên không thể bày ra tư thế vương tử nước mạnh.
Không chỉ mang cống phẩm dưỡng sinh tới Ba Quốc, còn có quà tặng cho vương nữ và con thơ của nàng.
Trong đó có một con ngựa gỗ là khoe khoang nhất, là một con ngựa gỗ thích hợp cho trẻ con kể cả lúc lớn lẫn lúc nhỏ. Ở trên bố trí cơ quan liên kết, nếu trẻ nhỏ cưỡi lên, chân đạp bàn đạp, sẽ có vô số trục khuỷu của ngựa nhỏ đồng thời chạy nhanh.
Những món đồ chơi này sơn màu tươi đẹp, cứ như vậy đặt ở trên kệ quà, dọc đường rêu rao rồi mới khiêng vào.
Tâm tư Lưu Bội linh hoạt, cũng biết rõ Khương Tú Nhuận không ham châu báu lắm. Lúc trước nàng và Thái tử Tề triều hòa hợp như vậy, còn ồn ào chia tay, nói chung đều là do Phượng Ly Ngô có tâm tư gạo nấu thành cơm rồi, xem nhẹ vị chất nữ tiểu quốc này.
Lần này hắn cầu hôn không phải đùa giỡn, quả thật muốn cưới người trở về Lương Quốc, hiển nhiên phải bày ra mườn phần thành ý, thể hiện rằng mình sẽ thật sự coi đứa trẻ kia như con đẻ.
Mặt khác cũng cũng là cho nhóm công tử, Quốc quân viện cớ chưa rời đi nhìn, đại vương nữ Ba Quốc, Lưu Bội hắn chọn trúng rồi, những kẻ khác nên biết tự lượng sức, chớ nên nổi lên tâm tư gì khác.
Mai thành quá nhỏ, hành cung thu xếp cho khách quý cũng chỉ có mấy cái.
Lưu Bội rêu rao cả một đường như thế, kiêu ngạo gánh mấy chục quà đi gặp nhạc phụ đại nhân tương lai, khiến cho công tử và bọn thị vệ chưa có đi đều đứng hết ở trước cửa viện xem náo nhiệt.
Có người lớn giọng, ghen tức nói: “Công tử Lưu này đúng là đồ háo sức, biết rõ vương nữ kia chưa kết hôn đã sinh con cũng muốn cưới? Là Lương Quốc không có nữ tử có thể lấy sao?”
Có người khác cười nhạo: “Vị Khương Cơ kia đâu phải nhan sắc tầm thường? Lúc buổi sáng, ta thấy công tử ngài cũng nhìn không chớp mắt còn gì. Nữ tử xinh đẹp như thế, đừng nói một đứa con, cho dù sinh thêm mấy đứa cũng không cần lo không gả được...”
Trong tiếng người nghị luận, Quý Bỉnh Lâm cũng chắp tay ở trước cửa viện nhìn, còn Phượng Ly Ngô khôi phục bộ dạng dịch dung thì đứng ở bên cạnh hắn.
Quý đại nhân nhìn mà căm phẫn trong lòng, cảm thấy Lưu Bội xưa nay đi tiểu không soi lại bản thân bao giờ [*].
[*] Đây là một cách nói châm chọc. Nước tiểu phản quang, có thể sử dụng như gương. Ý nói là nên nhận rõ mình là ai đi!
Hắn cảm thấy mình có chỗ nào xứng với vương nữ Khương Tú Nhuận vậy? Bàn về dáng dấp và tài năng tất cả đều không bằng đương kim thánh thượng Đại Tề! Vậy mà cũng có mặt mũi đi cầu hôn?
Đang suy nghĩ trong lòng, hắn xoay người muốn cung thỉnh thánh thượng trở về, không nhìn hành động khoe khoang này nữa.
Nhưng ai biết lúc xoay người, thánh thượng bên cạnh và cả tử sĩ bảo vệ hắn đều không thấy đâu...
Bởi vì có Khương Chi đi đối phó Lưu Bội, Khương Tú Nhuận dứt khoát không lộ diện.
Bảo Lý là đứa nhỏ được mẫu thân yêu thương, trong thời gian ở cữ được ăn no, cái gì cũng không thiếu, chưa bao giờ mệt nhọc vô cớ. Lúc này mới ba tháng, ban đêm sao có thể không bú sữa mẹ.
Mấy ngày nay Khương Tú Nhuận mệt nhọc, cho Bảo Lý bú và dỗ bé ngủ xong thì dặn dò bà tử ôm hắn sang gian phòng sát vách ngủ.
Ban đêm có ba bà tử thay phiên nhau trông coi tã bé, nếu đói bụng tỉnh dậy thì ôm tới để Khương Tú Nhuận cho ăn.
Chờ sau khi nằm xuống, vì cả một ngày mệt mỏi nên nàng rất nhanh ngủ thiếp đi.
Chỉ là ngủ được nửa giờ, chợt cảm thấy mình dường như bị vùi vào một cái hang ấm áp trong núi, bị bao bọc sưởi ấm... Chỉ chốc lát cảm giác ấm áp này tràn lên tới mặt, có thứ gì đó vuốt ve ở môi mình, lại tiếp tục lan tràn vào trong miệng...
Không biết tại sao, loại cảm giác cực kỳ quen thuộc này khiến cho tâm trạng của người ta cực kỳ sung sướng.
Thời khắc này Khương Tú Nhuận đang mơ màng ngủ, chỉ nghe theo ý muốn thở một hơi dài nhẹ nhõm, tay ôm chặt thứ trên người...
Thứ ở trên miệng hình như cứng đờ lại, rời đi một chút, nhưng bị cánh tay của nàng cuốn lấy, bèn lại dán về lại, răng môi quấn quýt với nàng càng thêm nóng bỏng.
Cảm giác này thật sự quá chân thực rồi, chìm sâu trong giấc mộng, lúc đầu lưỡi của mình bị hung hăng mút, nàng cũng tỉnh táo một chút.
Khi cùng Khương Tú Nhuận rốt cuộc cũng ý thức được thứ đè lên người mình là nam nhân thật sự, quả thật sợ tới nỗi muốn hét lên!
Thế nhưng còn chưa kêu lên thì đã bị bàn tay nam nhân kia bịt chặt, sau đó là tiếng nói trầm thấp: “Chờ kêu lên, ngay cả ta cũng không nhận ra sao?”
Tiếng nói quen thuộc lướt qua tai, Khương Tú Nhuận thật sự giật mình.
Lúc này nàng hiển nhiên nghe ra là người nào rồi! Nhưng cũng bởi vì đã biết nên nàng càng muốn kêu to... Tân Đế vốn nên ở trong thành Lạc An, ở xa ngàn dặm, thế nào mà lại bò lên giường của nàng?
Hắn... Đây là chuẩn bị tới tự mình bóp chết nàng sao?
Lúc này Phượng Ly Ngô bị mùi sữa trên người Khương Tú Nhuận khiêu khích tới nỗi quả thật không thể tự kiềm chế nữa rồi.
Từ hơn một năm trước, sau khi nàng không từ mà biệt. Hắn liền cự tuyệt dục niệm, không lại gần nữ sắc nửa bước.
Không phải hắn có ý muốn thủ thân vì nữ tử bạc tình này, thật sự hình thành khẩu vị kén ăn rồi, hắn đối với dung chi tục phấn [*] khó mà nuốt trôi.
[*] Loại nữ tử phấn son tầm thường.
Đối với nam nhân mà nói, say mê mưu quyền, mở mang bờ cõi, chưa chắc đã không phải là một cách phát tiết dục vọng. Một năm qua, Phượng Ly Ngô lên ngôi, bận bịu quốc sự nhiều nên cũng không cảm thấy mình thiếu thốn cái gì.
Đêm nay, hắn tới nơi này cũng chỉ là muốn chất vấn nữ tử không tim không phổi này, phát tiết lửa giận trong lòng mà thôi.
Nhưng ai biết, khi hắn lẻn vào trong phòng ngủ, nhìn gương mặt ngủ say trên gường của nàng, cũng giống như trước đây ở trong phủ Thái tử, thoải mái ngủ say giữa khuỷu tay hắn, Phượng Ly Ngô thậm chí có chút không khống chế được chính mình.
Gần giống như người quá đói, chợt nhìn thấy một miếng thịt thơm ngon, thật sự là ngón tay cũng bắt đầu khẽ run, cả người không khống chế được mà co giật!
Chính hắn cũng không rõ mình làm gì, vì sao không có tiền đồ mà nằm trên người nữ nhân này, như đói như khát, không ngừng điên cuồng như vậy.
Nhưng trong nháy mắt môi lưỡi quấn quýt, toàn thân hình như có cái gì đó sượt qua trong nháy mắt, cả người kích động khó kiềm chế, còn hoài nghi bản thân một năm qua đúng là sống qua ngày như xác chết di động sao?