Tuy rằng trước đây đã biết Khương Hòa Nhuận tủi thân cầu toàn trong thành Lạc An tất cả là giả vờ, thế nhưng lúc Phượng Ly Ngô thật sự bị con chó săn quen thói a dua nịnh hót ngày xưa bóp cổ uy hiếp, hàm răng vẫn bị mài tới nỗi ngứa ngáy như trước.
Khương Tú Nhuận cũng không muốn cùng hắn làm một đôi oan hồn dưới nước, bày ra lá át chủ bài xong, thấy hắn trừng mắt nhìn mình dường như muốn ngừng thở, ngữ khí của nàng hòa hoãn cho bệ hạ Đại Tề lối thoát: “Nghe nói cá ở sông Hắc Đầu ở An Tức rất thơm ngon, bệ hạ có muốn thử một lần hay không? Chỉ cần báo cho đầu bếp dùng tương ớt địa phương hầm cách thủy, để một vòng bành mì lên nồi canh cá là ngon lắm!”
Sau cùng Phượng Ly Ngô từ từ thở ra một hơi, ánh măt không rõ tức giận hay vui vẻ nhìn nàng hồi lâu rồi mới gọi Đậu Tư Võ đứng ở ngoài cửa: “Đi! Dựa theo lời Nhã Luân Nữ vương, mò một con cá sông hầm cách thủy ăn.”
Có lẽ dưới bếp sớm chuẩn bị xong thức ăn, chỉ trong chốc lát, đã có người liên tục bưng đồ ăn lên bàn trong phòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Tú Nhuận ngước mắt nhìn, món ăn chuẩn bị tốt, bèn dời bước tới trước bàn, tự mình cầm bình rượu lên rót rượu vào trong chén cho Phượng Ly Ngô.
Đáng tiếc chén rượu dâng lên, nam nhân cũng không có ý nhận lấy.
Khương Tú Nhuận cũng không cưỡng cầu, đứng dậy, đẩy cửa sổ đối diện sông của quán rượu ra.
“Bệ hạ có thể lại đây cùng ngắm trăng hay không?” Khương Tú Nhuận nhẹ giọng gọi, nhưng không thấy Phượng Ly Ngô có tư thế muốn di chuyển.
Nàng cũng hiểu rõ hắn, buồn bực sẽ phản kháng rất lâu, thế là dứt khoát đi tới, đưa tay kéo hắn tới.
Chạm vào một đôi tay mềm mại trơn bóng giống như mỡ dê, cho dù muốn nhẫn tâm mặc kệ, cũng phải tích trữ sức lực.
Cứ như vậy, Khương Tú Nhuận cố hết sức lôi kéo nam nhân cao lớn bước vài bước tới trước cửa sổ.
Ngoài cửa sổ lúc này, mặt sông một mảnh sáng bạc, bởi vì nước sông chảy qua nên đáy sông nhấp nhô không bằng phẳng, hiện ra ba vòng xoáy trên mặt nước, bởi vì khúc xạ dưới đáy sông, vậy mà trên mặt sông nổi bật lên ba cái bóng trăng tròn.
Khương Tú Nhuận chỉ vào bóng trăng tròn, nhẹ giọng nói: “Lúc trước chọn nơi này là bởi vì nơi này nổi tiếng ba ánh trăng trong nước... Ngài và ta xa cách hai năm, cũng ít đi hai lần nhìn thỏ ngọc trăng tròn, liền một lần ở đây xem toàn bộ rồi, đúng là tiêu tan mấy phần tiếc nuối...”
Nếu lúc nàng nói chuyện không cố hết sức giả giọng nam thì giống như nước suối mát lạnh, khiến cho tâm trạng của người ta vì thế mà hòa hõan lại.
Lúc nàng nhìn trăng tròn, Phượng Ly Ngô lại nhìn gương mặt của nàng.
Khi nàng nói “tiêu tan đi mấy phần tiếc nuối”, trong mắt rõ ràng có buồn rầu vô tận... Có khoảng khắc như thế, Phượng Ly Ngô thậm chí cảm thấy rằng, cho dù lúc trước nàng cắt dứt quan hệ ra đi, thế nhưng trong lòng nàng vẫn còn có hắn...
Nghe xong lời của nàng, lại nhìn bờ sông ngoài cửa sổ, sương mù giăng trên mặt sông mang theo mấy phần thê lương không nói nên lời. Phượng Ly Ngô nhất thời hoảng hốt, vậy mà không nhớ nổi đêm trung thu lần trước rốt cuộc mình vượt qua thế nào.
Ước chừng là sau khi nàng rời đi, buổi tối nào cũng giống như nhau, một chiếc đèn lẻ loi, một cuốn sách, nửa là tịch mịch nửa là tương tư, chống đỡ hắn vượt qua hơn một nửa buổi đêm.
Lúc này, nàng ở ngay bên cạnh hắn, hương thơm có thể ngửi thấy, nhưng hắn vẫn cứ không chịu mất mặt ôm nàng vào lòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng không cần hắn, cùng người khác sinh con, nhưng hắn lại không phải nàng thì không thể, đây là loại sa đọa thấp hèn cỡ nào?
Cho nên, hắn muốn hù dọa nàng, khiến cho nàng biết mình rốt cuộc là phạm vào lỗi không thể tha thứ gì. Thế nhưng ở trên lầu cao, nhìn nàng bị dọa tới nỗi nôn mửa, sắc mặt trắng bệch, hắn liền đau lòng.
Nhưng chờ tới lúc nàng lên lầu, Phượng Ly Ngô ra lệnh cho mình không thể mềm lòng, không đánh gẫy tính khí phản nghịch của nữ nhân này, cho dù bắt nàng về Đại Tề, nàng cũng sẽ không sống yên ổn.
Chỉ là hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, nữ nhân này lại có tính toán từ trước, vậy mà treo lưỡi dao sắc trí mạng ở trên thành An Tức, loại cảm giác căm hận khi bị nữ nhân mình yêu thương tính toán thật sự khiến người ta nổ tung trái tim.
Nhưng bây giờ, nàng lại nói, hẹn gặp ở chỗ này, thật ra chỉ vì thưởng thức thêm ánh trăng với hắn, bù đắp tiếc nuối trong lòng, lửa giận ngập trời giống như bị chậu nước dội tắt, trong lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều.
Cho nên, ở phía trước cửa sổ trầm mặc một lát, hắn mới lạnh lùng nói: “Xa nhau, trong lòng nàng có còn nhớ tới ta không?”
Khương Tú Nhuận quay đầu nhìn hắn, vốn phải là thanh niên có tinh thần phấn chấn nhưng giữa lông mày lại có khắc dấu vết chữ xuyên (川) nhàn nhạt.
Nàng chậm rãi đưa tay vuốt giữa trán hắn, trầm mặc một lúc rồi nói: “Sao có thể không nhớ...”
Phượng Ly Ngô xiết chặt eo của nàng, rốt cuộc ôm nàng vào trong ngực. Thế nhưng, lời nói phát ra trong miệng lại có ngữ khí hung hăng: “Nhưng là nhớ tới làm sao dìm chết ta?”
Khương Tú Nhuận không muốn tiếp tục đề tài khó giải này, thấy hắn cuối cùng cũng nói chuyện, bèn nắm tay hắn trở về chỗ ngồi, cầm một khối bánh trung thu cho hắn ăn.
Ngày hôm nay Phượng Ly Ngô không ăn cơm, hiện tại đang đói bụng, có điều thật sự không muốn bỏ qua cho nàng nhanh như thế, chỉ hừ một tiếng vẫn không há mồm. Khương Tú Nhuận giơ tay bên mép hắn mãi, hai mắt dịu dàng nhìn hắn.
Phượng Ly Ngô nhìn hai mắt như nước suối hài hòa tĩnh lặng, rốt cuộc cũng hơi há mồm, mặc nàng nhẹ nhàng đưa bánh trung thu vào.
Mùi vị bánh tất nhiên là ngọt ngào vừa miệng, nhân bánh cũng là nhân đậu đỏ xay nhuyễn Phượng Ly Ngô thích ăn.
Nếu há mồm ăn cái thứ nhất, thời gian còn sót lại, hai người cũng giống như ăn ý đạt được nhận thức chung, không nhắc tới tính toán quốc sự, chỉ bình phẩm món ăn và thưởng thức rượu, ôm ấp ngắm trăng chung thôi.
Đậu Tư Võ đứng ở ngoài cửa nhìn Bạch Thiển mãi vẫn chưa ăn cái gì, còn ân cần bưng khay cơm tẻ thịt thà đầy đủ tới cho nàng.
Đáng tiếc Bạch Thiển không cảm kích, còn hung hăng trừng mắt nhìn Đậu Tư Võ một cái. Đậu Tư Võ tràn ngập oan ức trong lòng, nhỏ giọng nói: “Chỉ là mỗi người hầu chủ của mình, ở trên thuyền ta cũng nhường nàng rồi, vì sao lòng dạ nàng lại hẹp hòi như vậy, lâu như vậy không gặp cũng không nói nhớ ta...”
Câu nói này vừa vặn chọc vào vảy ngược Bạch Thiển, lúc đó nếu không phải trên thuyền chật hẹp, nàng lại không ứng phó kịp, nàng tự cảm thấy tuyệt đối sẽ không bị Đậu Tư Võ trói lại. Lập tức không nhìn khay rượu và thức ăn nữa, chỉ hừ lạnh cầm lấy túi nước tự chuẩn bị trước, hung hăng trút một lượng nước trắng lớn vào miệng.
Cảnh sông và trăng tuy đẹp, cuối cùng cũng tới lúc khúc chung nhân tán [*].
[*] Nhạc hết, người đi. Ý nói cảnh tàn, không còn đẹp nữa.
Đợi tới khi cơm canh đã hết một nửa, Phượng Ly Ngô bỗng nhiên ngừng đũa, chỉ là ngón tay dài không ngừng gõ nhẹ lên mặt bàn.
Khương Tú Nhuận biết thói quen này của hắn. Trong lòng lại đang suy tính cái gì đó, lúc nắm chắc rồi mới có động tác theo bản năng này.
Tính toán một chút, lúc này không còn sớm nữa, Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng đứng dậy, nói: “Hôm nay gặp nhau là đã thực hiện ước hẹn, không còn sớm nữa, ta cũng nên về rồi, tránh cho thuộc hạ tướng sĩ hiểu lầm, bàn tán linh tinh thì không tốt chút nào.”
Phượng Ly Ngô chậm rãi nói: “Nàng xây dựng đê đập chuẩn bị dìm An Tức trong nước, đúng là đường lối sáng tạo, chỉ là... Nàng cảm thấy trẫm bị dọa sao?”
Khương Tú Nhuận chấn động trong lòng, quay đầu nhìn về phía Phượng Ly Ngô.
Phượng Ly Ngô thong thả nói: “Trẫm thừa nhận lúc vừa mới nhìn thấy bản vẽ của nàng, xác thực sợ tới nổi nhảy dựng lên. Thế nhưng suy nghĩ địa thế Ba Quốc kỹ một chút là biết kế sách này tuyệt đối không thể được. Cách đập nước của nàng không xa có một thung lũng đủ để ngăn cản cơn lũ lại.”
Thân thể Khương Tú Nhuận cứng đờ, vừa nãy hai người ở chung, Phượng Ly Ngô vẫn chưa gọi người vào dò hỏi, cũng không xem qua bản đồ, nhưng vì sao biết được ngoài đập nước có thung lũng?
Đập nước này thật ra là nàng chuẩn bị xây dựng gần đây, dùng để mở rộng phạm vi trồng lúa nước, không có liên quan tới việc nhấn chìm An Tức, ngay cả cái thung lũng kia, cũng là không lâu trước đây nàng mới nhìn thấy trên bản đồ. Nàng vừa mới vẽ xong bản vẽ, xuất phát từ tính nhạy cảm nên nàng mang bản đồ tới, nghĩ nói không chừng có thể phát huy tác dụng.
Dù sao Phượng Ly Ngô đường xá xa xôi tới đây, đâu có am hiểu địa thế Ba Quốc? Từ trước đến giờ nàng có thói quen khoác lác dọa người, cho nên trong lòng có dự liệu trước về tính tình của hắn, chỉ cần dọa hắn một lúc là có thể bình yên trở ra.
Nào nghĩ tới Phượng Ly Ngô chỉ cần thời gian một bữa cơm đã tự tỉnh ngộ ra... Chẳng lẽ hắn đã nhớ kỹ trong lòng địa thế sông quận Ba Quốc, bây giờ mới phát hiện ra?
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng rầm rầm, nghe như có người ngã xuống đất, mặt Khương Tú Nhuận không khỏi biến sắc.
Ở bên ngoài phòng lớn, Thiển nhi và mấy thị vệ Khương Tú Nhuận dẫn theo đều uống nước mang bên người rồi ngã trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Hóa ra tuy bọn Bạch Thiển cẩn thận, làm sao bằng đủ loại thuộc hạ Phượng Ly Ngô nuôi, nhân tài cướp gà trộm chó gì cũng có.
Lúc giao chiến ở bờ sông, nút gỗ túi nước của mấy thị vệ không rơi xuống nước đều bị người ta vẩy vụn thuốc lên, chỉ cần nút gỗ bị mở ra, một ít vụn thuốc sẽ bám vào miệng túi nước, loại thuốc mê bá đạo kia không thể khinh thường, không tới một lát liền khiến người ta bất tỉnh rồi.
Lúc này Phượng Ly Ngô đã cơm nước no nê, thần thái và ngữ khí đều ung dung, lạnh nhạt nói với Khương Tú Nhuận: “Nhã Luân Nữ vương, nàng phải hiểu rằng, lần này trẫm tự mình đến đây sao có thể tay không mà về? Mặc kệ nàng có đồng ý hay không, trẫm đều phải dẫn nàng về thành Lạc An. Cung điện làm cho nàng cũng đã sửa chữa xong xuôi, là thái ấp dựa vào tiêu chuẩn phụng dưỡng Nữ vương, chỉ là đời này nàng đừng hòng bước ra khỏi cửa cung một bước nữa.”
Nói xong lời này, Phượng Ly Ngô chẳng muốn nghe miệng Khương Tú Nhuận phun hoa sen, miệng toàn lời nói bậy tráo trở lật lọng. Chỉ kẹp chặt cánh tay của nàng, túm chắc lấy rồi dùng màn che bên cạnh trói nàng lại, sau đó dùng một tay cắp nàng lên, sải bước đi ra ngoài cửa.
Khi ra cửa, đúng lúc nhìn thấy Đậu Tư Võ nói năng lộn xộn đỡ Bạch Thiển dậy, lẩm bẩm trong miệng: “Bà cô ơi, không phải ta hại nàng mà còn cố ý chuẩn bị cơm canh và nước uống cho nàng, nhưng nàng cứ một mực muốn uống nước tự mang theo... Thánh thượng mất lão bà, chẳng lẽ cũng muốn hại ta đời này không cưới được vợ?”
Hắn sợ sệt lầm bẩm, nhìn thấy Phượng Ly Ngô khiêng Khương Tú Nhuận đi ra liền im bặt. Đáng tiếc vẫn bị Phượng Ly Ngô nghe được một chút, chỉ không giận tự uy liếc nhìn hắn, nói: “Không mau chóng dùng xích sắt trói Thiển nhi lại dẫn đi, trẫm chỉ sợ ngày ngươi cưới lão bà còn chưa tới thì đã bị đánh chết tươi rồi.”
Đậu Tư Võ nghĩ kỹ, cảm thấy lời nhắc nhở của thánh thượng rất đúng, chỉ là xích sắt quá làm khổ người ta, bèn cầm dây thường lớn buộc vải buồm, thành thạo quấn quanh buộc chặt, bện liên tục lại thành một chuỗi nút dây.
Lúc này một nhóm quân thần Đại Tề lại giống như thổ phỉ cướp vợ người ta vậy, bắt cóc nữ nhân rồi lên xe rời đi, chỉ chốc lát tới bến tàu, tiếp đó, liền muốn băng qua đường biển đi thẳng tới Lạc An Đại Tề.
Khương Tú Nhuận kêu la vài lần, thậm chí mắng to Phượng Ly Ngô không giữ lời hứa, cũng không khiến hắn cử động lông mày lấy một cái.
Trong lúc nhất thời, Nữ vương kêu tới nỗi khàn giọng, lồng ngực cũng bắt đầu căng trướng sữa.